Thấy Nhan Hoài Ẩn ngẩng đầu nhìn sang, bả vai hắn ta khẽ run lên, nhưng lại như nhớ ra điều gì mà lập tức vênh mặt lên.

Nam nhân lui về sau hai bước trà trộn vào trong đám người, nhưng giọng điệu lại cực kỳ kiêu ngạo: "Năm mươi lạng bạc trong lều của ta, hiện tại đều ở trong túi của tiểu tử này!"

Hắn ta nói lớn tiếng, câu “năm mươi lượng bạc” vừa nói ra, không chỉ chục người phía sau ồ lên mà sắc mặt người xem trò vui xung quanh cũng thay đổi.

Bọn họ nghe theo lời nam nhân, nhìn về phía Nhan Hoài Ẩn.

Nhan Hoài Ẩn nhướng mày, không thèm để ý mà vẫy tay với Nhan Tụ Thanh và Giang Liễm đang đứng đằng xa, đợi hai người đứng vững sau lưng y, y mới đứng dậy nhìn nam nhân và mười mấy người phía sau hắn ta.

Nhan Hoài Ẩn híp mắt nhìn kỹ, chỉ thấy nghệ thuật sắp xếp đội hình của mười mấy người phía sau nam nhân hơi cọc cạch, cao thấp mập ốm già trẻ đều có, ai nấy đều cầm theo vài thứ như gậy gộc gì đó. Họ đứng bao quanh nam nhân thành hình bán nguyệt, trông lộn xộn như hàng rào rách nát đã dãi gió dầm mưa để hổng một chỗ.

Nam nhân thấy Nhan Hoài Ẩn nhìn sang, giống như đang đắn đo cái gì, sau đó hắn ta hừ lạnh một tiếng, cười khằng khặc, nói: "Các huynh đệ, giúp ta ngăn y lại, chờ vào lều tìm được năm mươi lượng bạc kia, ta sẽ chia đều cho các huynh đệ!"

Đương nhiên hắn ta biết trong lều không có năm mươi lượng bạc, chờ sau khi Nhan Hoài Ẩn bị đám người kia vây khốn, hắn ta sẽ đi vào lục soát một phen. Sau đó hắn ta chỉ cần nói là bạc đã bị Nhan Hoài Ẩn xài hết rồi, đến lúc đó không cần hắn ta ra tay, y đã đủ ăn no đòn.

Nam nhân đánh bàn tính trong lòng vang "tạch tạch", khoảng chục "cọc hàng rào" phía sau cũng hô hào hưởng ứng theo câu tuyên bố chia đều bạc của hắn ta.

Hơn chục cặp mắt nhìn về phía Nhan Hoài Ẩn, ước gì y chính là năm mươi lượng bạc đã thành tinh.

Nam nhân thấy phản ứng của mọi người, vẻ mặt càng thêm chắc chắn, cả đêm hắn ta khó ngủ vì chất chứa những ý định trả thù Nhan Hoài Ẩn. Lúc này hắn ta vừa định nói đôi lời ác độc với y, chợt nghe thấy thiếu niên đối diện cười nói: "Đúng vậy, ta lấy năm mươi lượng bạc của ngươi."

Nhan Hoài Ẩn nói: “Ngươi lại đây mà lấy."

Giọng của y rất nhẹ, thậm chí có thể gọi là dịu dàng, nhưng lại khiến cho hiện trường đang ồn ào chợt yên lặng.

Nam nhân thật sự không ngờ Nhan Hoài Ẩn lại đồng ý với lời của hắn ta, nhất thời không biết nên phản bác ra sao.

Nhan Hoài Ẩn phía đối diện lui về phía sau hai bước, tới trước cửa lều, nửa người của y đã vào trong lều, y hơi nghiêng người, nhường ra một con đường.

Ánh sáng và bóng tối trong lều đan xen hắt lên mặt thiếu niên khiến người ta không thể nhìn rõ biểu cảm, nhưng giọng điệu của y lại dịu dàng: "Ngươi vào lấy với ta."

Một câu nói nhẹ nhàng bâng quơ mà đã khiến nam nhân rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan. Người phía sau hắn ta thấy không cần đánh nhau mà vẫn có thể lấy được năm mươi lượng bạc bèn nhao nhao thu vũ khí, chuyển ánh mắt từ Nhan Hoài Ẩn sang nam nhân, ý như thúc giục hắn ta.

Nghĩ đến ánh mắt của Nhan Hoài Ẩn mười ngày trước, nam nhân rất có khí phách mà lui về phía sau hai bước.

Nhưng sau lưng có hơn chục con mắt nóng bỏng đang nhìn, hắn ta còn chưa kịp lùi lại đã bị một bàn tay không biết từ đâu thò ra đẩy về phía trước, ngược lại còn bước lên hai bước.

Nam nhân thấy không thể thoát được thì cắn răng, dùng bàn tay còn sót lại quệt vào vạt áo, lau mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay, hừng hực khí thế đi tới trước mặt Nhan Hoài Ẩn.

Nhan Hoài Ẩn cụp mắt, lẳng lặng nhìn hắn ta đi tới.

Vừa nãy Hứa Chí vội vàng nói đi tìm Trương Đông Phong xong thì đã chạy mất hút. Nhan Hoài Ẩn không ngăn cản hắn, chỉ quay đầu nói khẽ với Nhan Tụ Thanh và Giang Liễm: "Chờ ta bên ngoài."

Đợi đến khi nam nhân đi tới đối diện Nhan Hoài Ẩn, y cúi người, khẽ mỉm cười rồi để hắn ta vào lều.

Cơ thể nam nhân căng như dây đàn, trong nháy mắt tiến vào lều, hắn ta chỉ cảm thấy có một trận gió nhẹ thổi qua. Ngay sau đó, phần lớn ánh sáng từ ngoài cửa chiếu vào đã biến mất, trong lều chợt tối đi, chỉ sót lại vài tia sáng mỏng manh.

Nhan Hoài Ẩn đóng cửa lại.

Lông tơ toàn thân nam nhân chợt dựng lên, hắn ta khá quen thuộc với cái lều này, bản năng sinh tồn thôi thúc hắn ta lao về phía trước, té xuống giường gỗ, tránh khỏi bàn tay đang đánh úp lại của Nhan Hoài Ẩn.

Tay hắn ta chống lên giường gỗ, cuống cuồng định xoay người nhưng lại đụng phải một thứ.

Vật kia bị hắn ta đánh rơi, bọc vải bung ra, một vật nặng màu vàng nằm dưới vầng sáng mỏng manh.

Nam nhân thoáng liếc đã nhìn rõ thứ kia.

Năm con rồng vàng bay lượn trên một miếng ngọc Lam Điền đâm thẳng vào mắt hắn.

Nam nhân như nghẹn thở, sau đó trợn to mắt một cách khó tin.

Nhưng hắn ta không có cơ hội kinh ngạc.

Một bàn tay lạnh lẽo phủ lên đỉnh đầu, ngay sau đó hắn ta đã bị nắm tóc kéo xuống khỏi giường gỗ.

Trên mặt Nhan Hoài Ẩn không có biểu cảm nào, nhưng trong một hơi thở, y đã giơ tay lên, gọn lẹ đâm thanh đoản kiếm vào trái tim của kẻ dưới tay mình.

"Phập" một tiếng, âm thanh đoản kiếm đâm vào da thịt qua đi, nam nhân dưới tay y chợt hét thảm, nhưng đoản kiếm của Nhan Hoài Ẩn còn nhanh hơn tiếng hét của hắn ta.

Đoản kiếm nhanh chóng rút khỏi trái tim, không hề nương tay mà cắm tiếp vào cổ họng của hắn ta.

Nháy mắt, máu phun ra từ động mạch bị cắt rồi bắn lên mặt Nhan Hoài Ẩn, vài giọt máu nóng hổi lay lắt đọng lại trên hàng mi đen, sau đó rơi xuống theo động tác của y.

Cả thân kiếm cắm vào cổ nam nhân, chỉ còn chuôi kiếm lộ ra ngoài. Nhan Hoài Ẩn nắm chuôi kiếm, đưa tay áp vào cổ nam nhân, cảm thụ dòng máu như nước chảy qua lòng bàn tay.

Nóng hổi, dinh dính.

Nam nhân há miệng phát ra tiếng ú ớ, nhưng một lúc sau đã không còn tiếng động nào nữa.

Những hạt bụi bay trong tia sáng đã chứng kiến khoảnh khắc cái chết buông xuống ấy.

Nhan Hoài Ẩn vẫn giữ nguyên động tác lúc giết hắn ta, vẻ mặt của y bình tĩnh lạ thường, lông mi cụp thấp xuống, không biết qua bao lâu, dạ dày đột nhiên dâng lên cảm giác như sắp ói.

Cơn buồn nôn ập đến dữ dội, lưng Nhan Hoài Ẩn cúi thấp xuống, đầu gác lên tay, gân xanh trên bàn tay cầm chuôi kiếm nổi lên.

Hai mắt y mở to không chớp, cơn đau do đôi mắt khô khốc chậm rãi ập đến, yếu ớt kháng cự lại sự căm ghét bản thân của y.

Cho đến khi cửa lều bị đẩy ra.

Ánh sáng chói mắt chiếu vào, Nhan Hoài Ẩn giống động vật ngủ đông nhiều năm trong bóng tối, chợt ngẩng đầu lên nhìn Giang Liễm đứng trong vầng sáng.

Nhan Hoài Ẩn ngơ ngác một lát rồi bình tĩnh rút đoản kiếm ra, y ghét bị nhìn thấy một mặt khác của mình thế này, mất kiên nhẫn nói khẽ: "Ra ngoài."

Nhưng Giang Liễm lại phớt lờ lời nói của y, hắn nhìn lướt qua nam nhân mới vừa trở thành thi thể trên mặt đất, đi đến bên cạnh Nhan Hoài Ẩn, khom người nắm lấy cổ tay nam nhân, chỉ nói: "Để ta."

Nhưng y không hề di chuyển.

Giang Liễm vừa ngẩng đầu đã thấy Nhan Hoài Ẩn đang đè lại thi thể, đôi mắt mở to, con ngươi không nhúc nhích, cảnh giác nhìn hắn.

Giống như bảo vệ thức ăn.

Giang Liễm dừng lại, khó được mà nói thêm một câu: "Yên tâm."

Giang Liễm từ từ kéo xác chết ra khỏi tay Nhan Hoài Ẩn, cả quá trình y vẫn nhìn hắn không chớp mắt, tận đến khi hắn đã kéo hẳn cái xác ra ngoài.

Cuối cùng Giang Liễm cũng lấy được cái xác, hắn không dừng lại, đang định lôi cái xác ra ngoài, đi tới cửa mới quay lại nhìn Nhan Hoài Ẩn đang ngẩn người trong lều, nói: “Lúc nào ngươi muốn ra thì ra."

Bên ngoài lều cũng yên lặng, tiếng kêu thảm thiết bên trong không thể giấu diếm, nhưng khi thấy Giang Liễm lôi cái xác ra ngoài thì xung quanh vẫn có tiếng hít vào.

Giang Liễm ném thi thể "Bịch" một tiếng ra giữa, giọng nói của đứa trẻ mười hai tuổi âm trầm lạnh lùng, không hiểu sao lại khiến người ta sợ hãi: "Thật không khéo, hắn vừa vào cửa đã không cẩn thận vấp rồi ngã chết."

Hắn không cẩn vấp rồi... ngã chết.

Sau một hồi im lặng, hơn chục người lập tức lộ vẻ như bị sỉ nhục, nhưng không ai dám tiến lên một bước dù tức giận như chết cha mẹ.

Thi thể vẫn còn ấm áp.

Lộn xộn inh ỏi một hồi, một bóng dáng gầy gò khác bước ra khỏi lều.

Nửa khuôn mặt và nửa người của y đều dính máu, gương mặt thường thường thanh lãnh lại nhiễm huyết tinh nồng đậm.

Nhan Hoài Ẩn đi đến bên cạnh Giang Liễm, y đặt một cánh tay lên vai hắn rồi hơi kéo về phía mình, sau đó mới nhìn sang mười mấy người phía đối diện.

Giữa những ngón của y đang đặt lên vai Giang Liễm còn kẹp hờ một thanh đoản kiếm nhuốm đầy máu, lúc này nó đang treo trước ngực Giang Liễm, thoáng chốc máu đã nhuốm đầy vạt áo của hắn.

Nhưng dường như nó đã tiếp thêm cho Nhan Hoài Ẩn một vẻ tàn nhẫn, nặng thêm chút lệ khí.

Nhan Hoài Ẩn cong mắt, máu me đầy mặt, ánh mặt lạnh lùng nhưng ý cười lại ấm áp: "Không giấu gì các vị, đúng là không cẩn thận ngã chết, nếu ai hoài nghi, không bằng theo tại hạ đi xem thử?"

Y đang nói bên này thì phía Tây cũng truyền đến một tiếng hò hét, mọi người vừa quay đầu đã thấy Trương Đông Phong dẫn theo một đám người hùng hổ chạy tới.

Hứa Chí gấp gáp, khua tay múa chân như gà con đập cánh: "Nhanh, nhanh, nhanh nữa lên!"

Trương Đông Phong cầm theo một cây gậy to bằng thắt lưng, lau mồ hôi trên mặt, dù bận vẫn hét lại: "Con mẹ nó đừng có thúc giục, không phải đã tới rồi sao?"

Đám người cầm gậy gộc thấy người của Nhan Hoài Ẩn đã tới, dù đang tức giận và đau lòng vì mất đi huynh đệ và năm mươi lượng bạc cũng hiểu đại thế đã mất, nhất thời giải tán còn nhanh hơn khi tới.

Chỉ mới chớp mắt, Trương Đông Phong và Hứa Chí vừa chạy tới thì khoảng hơn chục người kia cũng đã chạy mất dạng.

Thấy thế, bàn tay đặt trên vai Giang Liễm của Nhan Hoài Ẩn run lên, đoản kiếm rời khỏi lòng bàn tay rơi xuống đất.

Tay y run lẩy bẩy.

Hứa Chí vừa chạy đến trước mặt Nhan Hoài Ẩn đã thấy khuôn mặt đầy máu có vẻ điên cuồng của y. Hắn chạy thục mạng tới, còn chưa kịp thở đã bị dáng vẻ sát thần này dọa sợ, kêu "a" một tiếng, run rẩy như muốn ngất đi.

Trương Đông Phong kịp thời đưa tay đỡ lấy, hắn ghét bỏ nói: "Đồ vô dụng."

Hứa Chí trợn tròn mắt, vẻ như tính mạng gặp nguy nan: "Ta sợ máu."

Hai người cứ như đang diễn kịch, Hứa Chí vịn bả vai Trương Đông Phong, có lẽ còn nhớ rõ quyết tâm muốn nương tựa Nhan Hoài Ẩn, hắn bịt mũi nhắm mắt lại, định nhặt đoản kiếm rơi xuống đất đưa cho Nhan Hoài Ẩn.

Nhan Hoài Ẩn chợt cản lại.

Y cúi xuống, ổn định đôi tay đang run rẩy của mình rồi nhặt đoản kiếm rơi trên mặt đất lên.

Thấy dáng vẻ sắp cưỡi hạc bay về tây của Hứa Chí, y cười nói: "Giúp ta trông muội muội, ta đi rửa mặt."

Nhan Hoài Ẩn dặn dò xong đã đi về hướng ngược lại với những người khác. Chờ y đi xa, Hứa Chí như xác chết vùng dậy, yếu ớt nói: "Loại người đọc sách như ta không thể nhìn cảnh máu tanh."

Hắn và Trương Đông Phong lảm nhảm, Giang Liễm chỉ nghiêng đầu, bình tĩnh nhìn bóng lưng của Nhan Hoài Ẩn.

Xúc cảm lúc y khoác lên vai hắn vẫn còn, nhưng không để người ta biết được là y đang dựa vào mình hay là đang bảo hộ người ta nép dưới cánh chim của y.

Điều duy nhất Giang Liễm có thể nhìn thấy rõ ràng là sống lưng thẳng tắp của Nhan Hoài Ẩn, dường như dáng vẻ ngã gục trong lều vừa nãy chỉ là ảo giác.

Nhan Hoài Ẩn quen đường cũ đi tới một hồ nước nhỏ được bao quanh bởi thảm cỏ thấp bé.

Nói là hồ cũng không lớn lắm, xung quanh nó là thảm cỏ xum xuê, chỉ có lúc đi xuyên qua mấy lùm cây cao mới có thể thấy, vậy nên nó đã trở thành nơi y tắm rửa hơn nửa tháng qua.

Y xuyên qua bụi cây, đi từng bước một về phía hồ nước. Vừa đến bên hồ, Nhan Hoài Ẩn đã xé toạc chiếc mặt da người trên mặt mình một cách thô bạo.

Y cụp mắt nhìn chiếc mặt nạ đã hỏng trong tay.

Đây là cái cuối cùng.

Đầu ngón tay hơi động, Nhan Hoài Ẩn ném chiếc mặt nạ da người sang một bên, bắt đầu rửa sạch vết máu trên mặt và cổ mình.

Cứ như thế rửa đi rửa lại trăm lần, cuối cùng mới rửa sạch máu trên cổ và gò má.

Cảm giác muốn ói mới giảm bớt một chút.

Nhan Hoài Ẩn định cởi vạt áo dính đầy máu tươi thì có một tiếng "sột soạt" từ bụi cây truyền tới, tiếng quỳ xuống nặng nề và một giọng nói khàn khàn như tiếng khóc vang lên:

"Thái tử điện hạ."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play