Vịnh Ngự Long.
Giang Cẩn Đình tắm xong, quấn khăn tắm ngồi trên sân thượng hút thuốc.
Đốm lửa hiện lên trên đầu ngón tay anh, người đàn ông trầm tư một hồi, cầm lấy áo ngủ bên cạnh phủ lên người, chuẩn bị đi ngủ.
Mùi hương trên áo ngủ không giống thường ngày, không khó ngửi nhưng lại khiến anh nhíu mày. Anh cũng không để trong lòng, kéo đệm chăn ra.
Ở phòng dành cho khách bên kia.
Hôm nay tâm tình Lâm Uý rất tốt, cũng đã rửa mặt và thay một bộ áo ngủ vô cùng quyến rũ nằm ở trên giường chờ đợi từ lâu.
Lần này tuyệt đối không được giống lần trước, để Giang Cẩn Đình dễ dàng ngủ mất như vậy.
Nhớ tới lần trước, Lâm Uý lại vô cùng không cam lòng.
Hôm đó Giang Cẩn Đình thẳng chân nằm ngủ trên giường, mặc kệ cô ta trêu chọc thế nào anh đều không chút lay động, cô ta tức đến mức cả đêm không ngủ được.
Thế nhưng lần này, Lâm Uý lại có nắm chắc.
Cô ta cảm thấy, chỉ cần Giang Cẩn Đình chạm vào cô ta, tình cảm chắc chắn sẽ khác.
Giang Cẩn Đình tiến vào trong chăn nhưng không có cách nào đi vào giấc ngủ, sự khô nóng không rõ đến từ đâu xông lên đầu, anh mở mắt ra, nhíu mày.
Mùi hương trên áo ngủ lại chui vào chóp mũi anh, tựa như từng sợi tơ khiến người khác ngứa ngáy ôm lấy trái tim, trêu chọc một lần rồi lại một lần, máu nóng trào dâng khiến anh không thể đi vào giấc ngủ.
Giang Cẩn Đình ngồi dậy, tỉ mỉ ngửi mùi hương trong áo ngủ.
Máu càng thêm khô nóng, lửa thiêu đốt anh càng lúc càng hừng hực.
Giang Cẩn Đình cởi đai hông của áo ngủ ra, cấp tốc cởi xuống, gió thu mang theo cảm giác mát lạnh mơn man trên da thịt mới khiến cảm giác khô nóng biến mất.
Xuống giường, người đàn ông nhanh chân đi đến phòng tắm, trực tiếp mở nước lạnh xối lên người.
Lâm Uý ở trong phòng chờ lâu đến mức suýt nữa ngủ mất, sao lâu như vậy mà còn chưa phát tác? Đáng lẽ sẽ không lâu đến vậy!
Không kiên nhẫn nổi nữa, Lâm Uý không cam lòng khoác áo ngủ rón rén đi ra khỏi phòng.
Cô ta áp lỗ tai vào cửa phòng ngủ chính lắng nghe, cũng không nghe được âm thanh nào, chẳng lẽ anh ngủ rồi?
Không thể nào, chẳng phải nói thuốc kia chỉ cần cho một chút cũng có thể khiến người khác mê loạn sao?
Chẳng lẽ, Giang Cẩn Đình tự...
Lâm Uý cắn môi, giơ tay gõ cửa.
Mấy giây im lặng trôi qua, bên trong truyền đến giọng nói bình tĩnh nhưng lạnh lùng của người đàn ông: "Ai?"
Lâm Uý mềm giọng nói: "Là em, Cẩn Đình, em... em hơi khó chịu, em sợ… anh có thể ở bên cạnh em không."
Lại qua mấy giây, bên trong truyền đến âm thanh một lần nữa: "Em trở về chờ đi."
Lâm Uý mừng rỡ cắn môi dưới, trả lời: "Được! Vậy anh nhanh lên nhé, nếu không em sợ lắm..."
Nói xong, cô ta hài lòng quay về trong phòng.
Cởi áo tắm để lộ áo ngủ, cô ta nằm nghiêng người trên giường, cặp chân mảnh khảnh hơi cong.
Cửa sổ trước ban công mở ra, một tầng ánh trăng mỏng manh tiến vào trong phòng, muốn bao nhiêu mê hoặc thì có bấy nhiêu...
"Mợ chủ, mợ..."
Ba bốn người làm ôm chăn đệm đi tới, chợt thấy tư thế này của Lâm Uý, không khỏi kinh ngạc hết hồn!
Lâm Uý cũng vội vã phủ chăn lên người mình, nhìn đám người làm nữ xấu hổ nói: "Ai cho các người vào đây?"
Người làm nữ ôm chăn vô tội nói: "Là... là... cậu chủ nói mợ chủ sợ, bảo chúng tôi lên đây ở cùng mợ!"
"..."
Lâm Uý nghiến răng nghiến lợi.
Phòng ngủ chính, Giang Cẩn Đình đã thay một bộ đồ ngủ khác, sắc mặt thong dong, nhìn từ trên cao xuống trông vô cùng áp lực.
Một người làm nữ tương đối có tuổi căng thẳng run rẩy đứng trước mặt anh, không dám ngẩng đầu cũng không dám nói lời nào.
"Áo ngủ của tôi, trừ chị ra có ai động vào?"
Người làm lớn tuổi cúi đầu sợ hãi nói: "Là... là mợ chủ, cô ấy... cô ấy nói sau này quần áo riêng của cậu và đồ dùng hằng ngày đều sẽ do cô ấy kiểm tra một lần, miễn cho chúng tôi làm việc không tỉ mỉ."
Giang Cẩn Đình nheo mắt, chân dài bắt chéo, nói: "Sau này chuẩn bị cho tôi hai bộ đồ ngủ, một bộ mặc kệ cô ta kiểm tra, một bộ chị phải tự mình giao cho tôi."
Người hầu lớn tuổi run rẩy gật đầu, nói: "Vâng."
...
Ba ngày sau.
Đường Kiến Bưu tố cáo Chu Ngạn Bác với tội danh cố ý gây thương tích.
Ông ta yêu cầu Chu Ngạn Bác bồi thường năm mươi vạn tiền thuốc men, Chu Ngạn Bác mời luật sư biện hộ.
Cùng lúc đó, có người tuôn ra quan hệ giữa Đường Kiến Bưu và Lâm Vãn thật ra là người tình, hai người đều có vợ có chồng mà còn ở bên ngoài.... Bởi vì chuyện này bại lộ, Chu Ngạn Bác mới đánh Đường Kiến Bưu thảm như vậy.
Thậm chí còn có người điều tra ra, Lâm Vãn nhập viện vốn không phải bị thương nặng gì cả, mà là do sảy thai. Bọn họ còn nghi ngờ đứa bé là của người tình Đường Kiến Bưu.
Ngay lập tức, người nhà bệnh nhân và cư dân mạng càng mắng chửi dữ dội hơn. Vợ của Đường Kiến Bưu cũng mang người đến nhúng tay vào.
Không ngừng có người đến trước cửa phòng bệnh gây chuyện. Nào là ký giả bên truyền thông, người nhà bệnh nhân kích động, vợ của Đường Kiến Bưu, còn có những cư dân mạng nhiệt tình chướng mắt Lâm Vãn. Phòng bệnh còn đông đúc hơn cả chợ bán thức ăn. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
Quá đáng hơn nữa, còn có người ném trứng gà vào cửa phòng bệnh, dán đầy hình ảnh của Lâm Vãn trên hành lang. Bọn họ dùng ngôn từ kịch liệt mắng chửi, lòng đầy căm phẫn như thể cùng chung mối thù!
Ai cũng cao giọng thề phải đưa Lâm Vãn vào tù, tiếp nhận sự trừng phạt của pháp luật.
Ban đầu, bảo vệ của bệnh viện còn có thể khống chế được, sau đó vậy mà lại có người mặc quần áo bác sĩ và y tá chạy vào phòng bệnh chất vấn nhục mạ Lâm Vãn, muốn cản cũng không cản được.
Vì để đảm bảo cho sự an toàn của Lâm Vãn, Triệu Lệ Hoa không thể làm gì khác hơn là phải mời một số người canh giữ ở hành lang bệnh viện. Ai ra ai vào đều phải thông qua kiểm tra, không cho đám người xúc động phẫn nộ kia tới quá gần cửa phòng bệnh.
Toàn bộ án kiện chẩn đoán nhầm, thật ra vấn đề nằm ở chỗ bản báo cáo kiểm tra.
Nhưng trên bản báo cáo này, ngoại trừ Lâm Vãn cũng chỉ có bệnh nhân kia xem kỹ. Bởi vì thời gian đã lâu, bác sĩ làm kiểm tra một ngày lại phải kiểm tra cho rất nhiều người, cũng không có ký ức sâu sắc.
Bệnh nhân cũng nói cô ta không nhớ rõ chỉ tiêu và nội dung ở phía trên, lúc đó sau khi cầm bản kết quả kiểm tra, lúc đang phẫu thuật phá thai thì giao hồ sơ bệnh lý cho bệnh viện.
Triệu Lệ Hoa đi tìm, lại giống y như đúc bản kết quả còn được giữ lại trong bệnh viện, đều biểu hiện lúc đó bệnh trạng của bệnh nhân ảnh hưởng rất lớn đến thai nhi.
Đây hoàn toàn là để lại cho Lâm Vãn một cơ hội lật ngược thế cờ.
Lâm Vãn yên lặng ở trong phòng bệnh ba ngày, bất kể ai tới gây rối, ai nói cái gì, cô đều không để ý.
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Lâm Vãn ngồi bên cạnh giường, không quay đầu lại, lẳng lặng nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ, cũng không nhúc nhích lấy một cái.
"Bác sĩ Lâm, cô định cứ như vậy ngồi chờ chết sao?"
Giọng nói của người đàn ông trong trẻo nhưng lạnh lùng, mang theo một cỗ ung dung tự tại bẩm sinh đã có.
Lâm Vãn kinh ngạc quay đầu lại.
"Anh Giang, sao anh lại tới đây?"
Giang Cẩn Đình chân dài bước vào phòng bệnh, không nói chuyện.
Lâm Vãn thấy anh không nói lời nào, cô quay người, sắc mặt vẫn lạnh nhạt như cũ: "Chỗ tôi bây giờ vô cùng thị phi, anh Giang không sợ bị truyền thông chụp được sao?"
Giang Cẩn Đình nghiêng người, rũ mắt nhìn cô: "Truyền thông và người nhà bệnh nhân quậy thành như vậy, bác sĩ Lâm không sợ sao?"
"Sợ thì có thể thế nào? La rách cổ họng nói mình oan uổng thì sẽ có mấy người tin tưởng?"
Giang Cẩn Đình nhìn chằm chằm gò má trắng nõn dịu dàng của Lâm Vãn. Bởi vì bị bệnh, sắc mặt cô càng thêm trắng bệch, ánh mắt vẫn đạm mạc như trước, nhưng lúc này lại đượm buồn, không dậy nổi một tia rung động.
Trước đây, ánh mắt của cô... không phải như thế, tuy lãnh đạm nhưng bên trong cũng có ánh sáng.
Lâm Vãn chịu thua và ngồi chờ chết như vậy khiến người đàn ông nhíu mày, có mấy phần thất vọng.
"Tôi cho rằng bác sĩ Lâm là một người không chịu thua số mệnh. Nếu tôi thực sự bị oan, tôi nhất định sẽ tìm cách chứng minh cho sự trong sạch của mình. Người khác tổn thương tôi một tấc, tôi sẽ đánh kẻ đó đau gấp mười lần. Ai dám khiến tôi mất hứng, tôi sẽ khiến kẻ đó phải đau khổ.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT