Lâm Vãn lôi kéo Triệu Lệ Hoa lui về phía sau.
"Đàm Thụ Lập, nói thế nào đi nữa, tôi cũng là cô chủ của nhà họ Triệu. Mà người chị em của tôi là cô chủ của nhà họ Lâm. Nếu như anh dám đụng vào chúng tôi, nhà họ Triệu, nhà họ Lâm, còn có chồng của cô ấy đều sẽ không bỏ qua cho các người!"
Đám đàn ông phía sau bỗng tóm lấy Triệu Lệ Hoa, Lâm Vãn giơ tay kéo cô lại nhưng không kịp.
Triệu Lệ Hoa bị hai gã đàn ông hung hăng giữ chặt hai bên vai, một người trong số đó nắm tóc cô giật xuống, ép cô ngẩng đầu.
Đàm Thụ Lập đến gần cô, từ trên cao nhìn xuống nói: "Tôi chỉ muốn làm giao dịch cùng với cô Triệu. Nếu như cô Triệu đây nguyện ý chơi đùa với đám anh em tôi một chút, tôi sẽ miễn phí máy móc cho cô. Một đêm đổi đơn đặt hàng mấy triệu, đáng giá không?"
Triệu Lệ Hoa không ngừng giãy dụa: "Phì! Đồ khốn..."
Cô còn chưa mắng xong, tiếng chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên.
Tổng giám đốc Tiền không kiên nhẫn lấy điện thoại của Lâm Vãn từ trong túi ra, híp mắt nhìn một chút.
Nắm tay ở hai bên người Lâm Vãn siết chặt, sắc mặt vẫn bình tĩnh lạnh lùng như cũ.
Đàm Thụ Lập liếc nhìn ánh mắt căng thẳng của Lâm Vãn, cười cười cầm ly rượu đã bị bỏ thuốc để ở bên môi Triệu Lệ Hoa, nói: "Cô Lâm... cô có thể nghe điện thoại, nhưng nói thế nào, không cần tôi nhắc nhở chứ nhỉ? Trừ khi cô muốn nhìn tận mắt người chị em tốt của cô bị đám anh em của tôi..."
Anh ta cười rộ lên, nội dung phía sau không cần nói cũng biết.
Triệu Lệ Hoa càng hét to hơn: "Vãn Vãn, đừng nghe anh ta nói! Đừng nghe anh ta nói! Phải cầu cứu! Cầu cứu đi!"
Đàm Thụ Lập bất mãn nhíu mày một cái, miệng của Triệu Lệ Hoa đã bị người khác bịt kín.
Lâm Vãn hít sâu một hơi, lần đầu tiên mở miệng nói: "Tôi đồng ý với anh, sẽ không nói lung tung."
Đàm Thụ Lập hài lòng mỉm cười, một tên đàn em cầm điện thoại di động giơ lên trước người Lâm Vãn.
Cũng không phải Chu Ngạn Bác nhìn thấy tin nhắn mà gọi điện thoại cho cô, câu đầu tiên là hỏi cô sao bây giờ còn chưa về nhà.
Lâm Vãn liếc nhìn Đàm Thụ Lập, còn có Triệu Lệ Hoa bị che miệng không giãy dụa được, nói hôm nay mình giúp đồng nghiệp khác trực ca đêm.
Chu Ngạn Bác cười nói cô đừng làm quá sức, Lâm Vãn đáp lời, vốn còn định nói thêm mấy câu, lại nhìn thấy ánh mắt mất kiên nhẫn của Đàm Thụ Lập.
Lâm Vãn há miệng, còn chưa phát ra âm thanh, lại nhìn thấy tên đàn em của Đàm Thụ Lập kéo một cái. Áo sơ mi của Triệu Lệ Hoa lập tức bị kéo tuột xuống rách một lỗ hổng, lập tức lộ ra cả áo ngực bên trong.
Chu Ngạn Bác bên kia cũng nghe được âm thanh, hỏi chuyện gì xảy ra. Lâm Vãn cắn răng, nói với anh cô rất bận rồi cúp máy.
Cuộc gọi vừa chấm dứt, điện thoại của Lâm Vãn lại bị thu về.
Đàm Thụ Lập nheo mắt quan sát Lâm Vãn mang sắc mặt bình tĩnh, cười nói: "Cô Lâm bình tĩnh thông tuệ như vậy, không biết ở trên giường có phải cũng là bộ dạng cao ngạo lạnh lùng hay không?"
Lâm Vãn không nói lời nào, cảnh giác nhìn chằm chằm Đàm Thụ Lập.
Đàm Thụ Lập mang theo ly rượu đi về phía Lâm Vãn.
"Tôi vốn chỉ muốn động vào một mình Triệu Lệ Hoa, thế nhưng khi tôi nhìn thấy cô Lâm lần đầu tiên, cảm thấy rất kinh diễm. Tôi vẫn đang suy nghĩ... người phụ nữ xinh đẹp, cao ngạo không với tới như vậy, lúc phóng đãng sẽ là bộ dạng gì?"
Lâm Vãn vẫn không nói lời nào như trước, mắt nhìn về phía ly rượu trong tay Đàm Thụ Lập.
Viên thuốc gặp nước, không ngừng sủi bọt khí, hòa tan cùng chất rượu màu vàng nhạt.
Lâm Vãn nhìn về phía Đàm Thụ Lập, đè nén sự căng thẳng trong lòng: "Rốt cuộc cô muốn như thế nào?"
Đàm Thụ Lập cười tủm tỉm cầm rượu đưa tới trước người Lâm Vãn, nói: "Rất đơn giản, hoặc là cô uống rượu, làm với một mình tôi. Hoặc là Triệu Lệ Hoa uống, làm ở chỗ này, tất cả mọi người và... cô ở bên cạnh nhìn."
Lần đầu tiên, Lâm Vãn cảm giác được một người lại có thể cười đến mức biến thái như vậy!
Cô siết chặt nắm tay ở bên hông, trước ngực không ngừng thở dốc phập phồng, vẻ tức giận lan ra từ trong con ngươi trong suốt.
Người đàn ông càng nhìn càng hưng phấn: "Tôi không có thời gian để cô suy nghĩ, tôi đếm tới ba, nếu như cô không uống, tôi sẽ rót rượu cho Triệu Lệ Hoa."
Triệu Lệ Hoa đang bị khống chế không ngừng giãy dụa lắc đầu, nước mắt rơi xuống tựa như hạt châu.
Đừng! Đừng mà!
Lần thứ hai Đàm Thụ Lập cầm rượu đưa tới trước người Lâm Vãn, cười một cách vô cùng tàn nhẫn.
"Một."
Hận ý trong mắt Lâm Vãn càng sâu, cô trừng mắt nhìn Đàm Thụ Lập.
"Hai."
Lâm Vãn còn chưa động.
Đàm Thụ Lập không thể làm gì khác hơn là nghiêng đầu sang: "Được rồi, rót rượu cho cô Triệu."
Lâm Vãn nhìn mấy người đàn ông có tiền có thế lại ra vẻ đạo mạo trong phòng bao, còn có mấy tên vệ sĩ cao to.
Trước khi có người đưa rượu qua, Lâm Vãn đã cướp lấy, uống một hơi cạn sạch.
...
"Chu Ngạn Bác! Các người nói Vãn Vãn ở bên ngoài... Vậy tôi muốn hỏi anh một chút, vì sao đêm hôm đó người nghe điện thoại không phải là anh? Vì sao cậu ấy gửi tin nhắn cho anh nhưng anh không trả lời?" ( truyện đăng trên app TᎽT )
Triệu Lệ Hoa cố nhẫn nhịn nước mắt chực trào ra trong hốc mắt, trừng mắt nhìn Chu Ngạn Bác giơ hai tay luồn sâu vào mái tóc, trên mặt là biểu tình thống khổ.
"Các người đều đổ lỗi cho Vãn Vãn, có ai từng lắng nghe nỗi khổ trong lòng cậu ấy chưa? Chu Ngạn Bác, chuyện này là do tôi mà nên, anh đánh tôi chửi tôi đều được, có thể đừng làm tổn thương Vãn Vãn được không? Cậu ấy yêu anh, gặp phải chuyện lớn như vậy, cậu ấy ẩn nhẫn. Cậu ấy không nói, cũng là bởi vì cậu ấy biết nếu như anh biết chuyện này thì nhất định sẽ đau khổ giống như cậu ấy! Cậu ấy không muốn..."
Chu Ngạn Bác cắn răng, một quyền đánh vào cái cây ở bên cạnh, trong một thoáng lá rụng bay tán loạn.
"Vì sao không báo cảnh sát? Vì sao sau chuyện này lại không báo cảnh sát? Cứ để mặc những người đó nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật sao?"
Chu Ngạn Bác không cam lòng gào thét.
"Bởi vì chúng tôi không có chứng cứ! Vãn Vãn chạy trốn! Cậu ấy chạy thoát từ trong tay Đàm Thụ Lập, nhưng trong người cậu ấy có thuốc, ở phía sau lại có người đuổi theo cậu ấy. Trong tình cảnh tuyệt vọng như vậy cậu ấy muốn tìm người cầu cứu, lại không nghĩ rằng... còn xảy ra chuyện như vậy! Ngay cả người đàn ông kia là ai cậu ấy cũng không biết! Chờ đến khi chúng tôi tìm được đối phương, nghĩ đến chuyện đi báo cảnh sát, đám người Đàm Thụ Lập đã sớm tiêu hủy tất cả chứng cứ! Hết thảy đều thề thốt phủ nhận, anh bảo chúng tôi tố cáo thế nào?"
Trong lòng Triệu Lệ Hoa không hề dễ chịu hơn Chu Ngạn Bác, so với bất cứ ai khác cô luôn cảm thấy rất không cam lòng.
Cô là người muốn cái đám ác ôn ra vẻ đạo mạo đó phải chịu trách nhiệm trước công lý nhất!
"Anh cho là nhiều năm như vậy bọn họ hoàn toàn trong sạch sao? Chúng ta muốn tố cáo, cũng không chỉ là một người, mà là một đám người, tưởng tố cáo bọn họ dễ như vậy sao? Sau khi làm lớn chuyện sẽ có hậu quả gì? Vãn Vãn không muốn, cậu ấy rất hiểu anh. Cậu ấy biết bất kể dùng loại phương thức nào nói cho anh biết, anh cũng sẽ không dễ chịu gì cho cam. Cho nên cậu ấy mới lựa chọn giấu diếm, coi tất cả mọi chuyện chưa từng xảy ra, coi đó như một cơn ác mộng. Nếu không phải Đường Kiến Bưu xuất hiện, nếu đứa bé kia không tồn tại, có lẽ cả đời anh cũng sẽ không biết!"
Chu Ngạn Bác tuyệt vọng lùi về phía sau từng bước, không sai, Lâm Vãn rất hiểu anh. Anh vừa nghe đã cảm thấy tê tâm liệt phế, đau đớn thống khổ, huống chi lúc đó anh còn tưởng mình có thể cứu được Lâm Vãn nhưng hóa ra lại rơi xuống vực sâu một lần nữa?
Hết thảy đều đúng như Triệu Lệ Hoa nói, nếu ban đầu người nhận cú điện thoại kia là anh, nếu anh thực sự thấy được tin nhắn, hết thảy đều sẽ khác.
Nhưng đêm hôm đó, vì sao anh lại không nhận được cuộc gọi, cũng không nhìn thấy tin nhắn?
Là bởi vì Triệu Ngọc Tú.
Đêm hôm đó, Triệu Ngọc Tú lừa anh nói bản thân khó chịu, bảo anh giành ra chút thời gian chạy về chở bà ta đến thầy thuốc trung y để khác.
Anh chở bà ta đi, nhưng đến rồi mới biết, làm gì có thầy thuốc trung y nào?
Đó là một người bạn chẳng biết từ đâu ra của Triệu Ngọc Tú, cứng rắn lôi kéo anh đến ăn cơm cùng với con gái bà ta vừa trở về từ nước ngoài.
Nếu như anh không đồng ý, Triệu Ngọc Tú sẽ lập tức khóc nháo ầm ĩ ngay trước xe ô tô.
Ăn cơm xong bà ta còn không cho anh đi, muốn anh và sinh viên nữ kia ở lại tán gẫu, thậm chí còn nhân cơ hội lấy mất điện thoại di động của anh. Bà ta nói để anh nghỉ ngơi thật tốt, nếu công ty có chuyện bà ta sẽ thông báo cho anh, không có việc gì thì anh nói chuyện với con gái nhà người ta một chút.
Chắc là cú điện thoại của Lâm Vãn được gọi tới vào lúc đó, nếu anh đoán không sai, tin nhắn cũng là do Triệu Ngọc Tú xóa mất.
Chu Ngạn Bác nhớ đến đêm đó, cả người không còn sức lực, trong hốc mắt anh đong đầy nước mắt nhưng khóe môi lại nở nụ cười.
Triệu Ngọc Tú hận Lâm Vãn đến nghiến răng nghiến lợi, không hề biết... tất cả đều là vì bà ta, cũng là vì anh nên cô mới ngã xuống vực sâu không đáy.
Anh từng đồng ý sẽ cho Lâm Vãn một tương lai rạng rỡ tốt đẹp, là anh... là chính anh không làm được…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT