Cúp điện thoại, Lâm Vãn mới nghe thấy những lời bàn tán của bác sĩ khoa khác ở sau lưng.
“Này, cô có nghe nói chưa? Lần này chúng ta xuống thôn làm từ thiện, bên phía tập đoàn Giang Thị cũng đi cùng chúng ta đấy.”
“Nghe nói rồi, lần này Giang Thị không chỉ quyên góp cho miền núi hơn một trăm vạn, mà còn chuẩn bị xây dựng lại nhà vệ sinh của thôn Bạch Ngọc, vậy nên lần này cùng chúng ta đi xuống đó khảo sát thực tế, hơn nữa đến cả Boss cũng tự mình đến!”
“Ôi trời ơi, ngoài nhìn trên ti vi ra thì đây là lần đầu tiên có thể tận mắt nhìn thấy Giang Cẩn Đình! Mọi người nói anh ta là một người vô cùng cao quý, cùng chúng ta vào núi chẳng phải là cần có người khiêng đi hay sao?”
“Ha ha ha, đừng nói linh tinh, nếu bị nghe thấy thì không hay đâu.”
Lâm Vãn ngồi ghế trước nhíu mày, sao gần đây làm cái gì cũng đều liên quan đến anh, nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, Giang Thị giàu có uy nghiêm, làm gì mà chẳng được? Huống chi cô còn nợ Giang Cẩn Đình một ân huệ, đến lúc lên núi nếu Giang Cẩn Đình thật sự không quen, cơ thể không thích ứng được, cô giúp đỡ chăm sóc một chút là được.
Nhưng không ngờ người mà cơ thể không thích ứng được trước là cô.
Vốn dĩ giai đoạn đầu của thai kỳ là khó chịu buồn nôn, nếu như bình thường còn đỡ, vẫn có thể nhịn được, nhưng hôm nay ở trên xe buýt, mùi xăng xe xộc thẳng lên não, Lâm Vãn dồn sức bịt chặt miệng, sợ bị bác sĩ trên chiếc xe phát hiện ra manh mối.
Bác sĩ ở phía sau còn tưởng cô không quen ngồi xe buýt bị say xe, có ý tốt đưa cho cô viên thuốc chống say.
Lâm Vãn đưa mắt nhìn, lắc đầu, nói lời cảm ơn với bác sĩ kia.
Giang Cẩn Đình nhìn gương mặt nhỏ nhắn của cô đang khó chịu đến mức sắc mặt bắt đầu trở nên trắng bệch, khóe môi cắn chặt, khẽ “a” một tiếng. ( truyện trên app T𝕪T )
Chín giờ sáng, toàn bộ mọi người tập trung đông đủ, tất cả đều chờ xuất phát.
Tài xế xe buýt đều đã chuẩn bị đóng cửa xe, bỗng thấy một người xuất hiện ở ngay cửa.
“Xin lỗi, tôi tìm một người.”
Các bác sĩ đều hoài nghi nhìn ra phía Cao Viễn ở dưới cửa xe buýt, nhìn anh bước vào một cách nho nhã lễ độ, đi đến hàng ghế của Lâm Vãn: “Bác sĩ Lâm, cậu chủ nhà chúng tôi nói, muốn hỏi cô vài vấn đề của phụ nữ mang thai trong giai đoạn đầu của thai kỳ, bảo cô đi cùng xe với chúng tôi.”
Lâm Vãn hơi bất ngờ quay đầu nhìn ra con đường ngoài cửa xe cách đó không xa, cửa xe ở ghế sau đều đã đóng lại, không thể nhìn thấy Giang Cẩn Đình.
Cô quay đầu lại, vừa mở miệng, lại nghe thấy tiếng cười nói của Cao Viễn: “Cậu chủ nói, đợi cô lên xe thì có thể xuất phát.”
Lâm Vãn: “...”
Trải qua chuyện lần trước, mọi người đều biết Lâm Uý, bà chủ tương lai nhà họ Giang là em gái của Lâm Vãn, nên Giang Cẩn Đình gọi Lâm Vãn đến, chỉ là em rể gọi chị vợ mình đến hỏi thăm về vấn đề giai đoạn đầu thai kỳ của Lâm Uý, không có ai nghĩ nhiều.
Nghĩ nhiều nhất thì là không ngờ Giang đại thiếu được đồn đại không gần phụ nữ, lại yêu thương vợ mình đến vậy.
Đẹp trai giàu có lại thương vợ, ai cũng ngưỡng mộ Lâm Uý, liệu có phải kiếp trước đã giải cứu vũ trụ hay không.
Land Rover việt dã hạng sang chắc chắn tốt hơn nhiều so với xe buýt, Cao Viễn mở cửa xe ở ghế sau cho Lâm Vãn, nhìn vào là thấy ngay người đàn ông đang ngồi ngay ngắn ở trong xe, vắt chéo đôi chân dài một cách khoan thai thoải mái.
Hôm nay Giang Cẩn Đình không mặc vest sơ mi, mà mặc bộ thể thao màu xám đen của Nike, gài một cặp kính râm màu trà trên đầu.
Không có sự sắc sảo của tinh anh giới kinh doanh, mà lại có khí chất của một nam người mẫu thể thao lạnh lùng và thời thượng.
Mãi không thấy Lâm Vãn đi vào, người đàn ông dừng tay, đưa mắt lên khẽ nhìn cô.
Lâm Vãn liếc nhìn khối rubik mười sáu hàng trên tay Giang Cẩn Đình, cúi thấp đầu xuống bước vào trong.
Đợi sau khi cô vào xe, Cao Viễn cũng ngồi vào ghế lái phụ, nói với tài xế: “Xuất phát.”
Cho dù trong xe có thoải mái, Lâm Vãn cũng không chịu được sự lắc lư chòng chành trên đường, chưa đến nửa tiếng đồng hồ, lại bắt đầu thấy khó chịu đến mức không ngừng nôn khan.
Bỗng nhiên Cao Viễn ở phía trước đưa cho cô mấy lọ mứt hoa quả, cười nói: “Bác sĩ Lâm say xe à? Vừa khéo tôi cũng vậy, nên đặc biệt chuẩn bị ít mứt hoa quả chua ngọt, bác sĩ Lâm ăn vài quả đi? Sẽ thoải mái hơn nhiều đấy.”
Lâm Vãn: “...”
Trợ lý Cao, anh cười dịu dàng như vậy, thật không giống dáng vẻ bị say xe một chút nào…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT