Buổi tối, nhà cũ nhà họ Giang.

Bùng nổ truyền thông mạng khiến cho cha mẹ nhà họ Giang vẫn đang nghỉ dưỡng ở nước ngoài phải quay về.

Giang Cẩn Đình vừa vào cửa, mẹ Giang Hàn Khanh Vân lập tức cười rạng rỡ đón.

“Nhóc con, chuyện từ bao giờ? Có phải truyền thông không lộ ra thì không định cho chúng ta biết không?”

Ba Giang Giang Ngôn Tín ngồi trên sofa tuy không nói nhưng cũng nhìn ra sắc mặt không khó coi.

Năm nay Giang Cẩn Đình hai mươi tám rồi, mãi không thấy có bạn gái gì, dù là bê bối tình cảm cũng không có!

Vốn dĩ nhà họ Giang đang sốt ruột, kết quả lần này có tin tức, có cả con luôn rồi, tuy vẫn có chút thái độ với chuyện này, nhưng nhìn cũng vẫn rất vui.

Giang Ngôn Tín nhìn biểu cảm không lạnh không nhạt của con trai, nói: “Vào phòng sách trước đi, ông nội con tìm con.”

Lúc Giang Cẩn Đinh chưa đến đã biết chắc chắn chuyện đầu tiên là vào phòng sách, gật đầu với ba mẹ xem như chào hỏi rồi đi.

Vừa gõ cửa đã nghe thấy một giọng nói trầm đục: “Vào đi.”

Giang Cẩn Đình cởi áo khoác trên người ra trước, tiện tay mắc trên lan can, sau đó mới vặn khóa cửa đi vào.

Tuy ông cụ nhà họ, Giang Cẩn Dương đã lớn tuổi nhưng sức khỏe không giảm, có thể lờ mờ tưởng tượng được vóc dáng lúc trẻ cũng cao lớn như Giang Cẩn Đình, mặt mày cũng cực kỳ tuấn tú.

Vì không thích mặc sơ mi nên thường mặc Đường trang làm thủ công, sau mắt kính tơ vàng là đôi mắt lập luận sắc bén như chim ưng, không hề có chút vẩn đục nào của người già.

“Quỳ xuống!”

Giang Cẩn Đình đứng bên cửa sổ không nhúc nhích.

Ông cụ nhìn anh, lại hung hăng gầm lên: “Quỳ xuống!”

Giang Cẩn Đình vẫn không nhúc nhích, ông vẫn tiện tay tóm lấy gia pháp đã chuẩn bị sẵn trong tay như trước đây, vung về phía tấm lưng sừng sững to lớn của người đàn ông.

Tiếng gậy đánh lên thịt vang lên, Giang Cẩn Đình đứng tại chỗ, không rên một tiếng, cũng không nhúc nhích.

Ông cụ nghiến răng hung hăng vung lên mấy gật, đến khi áo sơ mi trắng nhiễm một mảng đỏ chướng mắt mới dừng lại.

“Tên ông đặt cho cháu có ý nghĩa gì?”

Giang Cẩn Đình mới khàn giọng trả lời: “Cẩn trọng lời nói việc làm, gia đình hòa thuận.”

“Vậy sao cháu lại làm ra loại chuyện khiến con gái nhà người ta chưa kết hôn đã mang thai?”

Ông cụ tức đến nỗi hung hăng ném gậy gia pháp lên bàn.

“Cháu biết lỗi.”

Giang Cẩn Đình bình tĩnh trả lời, sắc mặt vẫn không mặn không nhạt, cứ như mấy gậy vừa nãy chỉ là gãi ngứa.

Ông cụ lại nhìn anh, sắc mặt không tức giận như lúc nãy: “Hừ! Cháu nhận nhanh lắm, bây giờ chuyện này đã sôi sùng sục, cháu định xử lý thế nào?”

Giang Cẩn Đình dừng lại mấy giây rồi đáp: “Đứa nhỏ là của cháu, cháu sẽ cưới.”

Câu trả lời này có hàm ý sâu xa.

Ông cụ nheo mắt quan sát anh, nghe hiểu đạo lý bên trong: “Là một người đàn ông, đến cả đứa nhỏ có phải của cháu không cháu cũng không xác định?”

Giang Cẩn Đình nhìn ông cụ, trả lời: “Ông nội đã dạy con phải cẩn trọng trong mọi chuyện mà.”

“Hừ!” Ông cụ giễu cợt anh, cầm quả óc chó trên bàn từ từ bày ra đĩa.

“Đã như vậy, vậy liên hệ nói rõ với bên truyền thông, nói hai người đã bàn xong chuyện kết hôn, vẫn chưa định ngày kết hôn. Tuy chuyện này chưa quyết định nhưng cũng khiến truyền thông viết về cô gái kia không khó coi quá. Đợi cháu làm rõ chuyện này nếu là con nhà họ Giang chúng ta thì cháu phải đền bù cho người ta thật tốt! Nhưng nếu thật sự là bụng dạ khó lường thì lại là vấn đề khác.”

Giang Cẩn Đình gật đầu nói: “Cảm ơn ông nội.”

Ông cụ bóc quả óc chó, nhìn lưng Giang Cẩn Đình, nói: “Xuống tầng đi, nếu lâu nữa mẹ con lại khóc lóc um sùm trước cửa của ông.”

Giang Cẩn Đinh cũng đi xuống, quả nhiên Hàn Khanh Vân đã chuẩn bị sẵn thuốc trị thương đợi anh ở dưới tầng.

“Con trai à, chuyện này là con không đúng thật, không trách ông nội con đánh con. Không sao, mẹ bôi thuốc cho con.” ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Giang Cẩn Đình hiện lên tia bất đắc dĩ giữa mày, nói: “Mẹ, con tự làm.”

Hàn Khanh Vân không vui liếc anh, cầm thuốc đặt lên tay anh, nói: “Được rồi, được rồi, con trai mẹ lớn rồi, làm ba rồi!”

Nghĩ đến việc mình sắp làm bà nội, mặt mày Hàn Khanh Vân rạng rỡ.

“Ngày mai mẹ mang đồ bổ đến nhà họ Lâm thăm cô gái kia, không thể đối xử tệ với người ta được! Con đi cùng mẹ đi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play