(*) Đã đến vi diện hiện đại, ngôi xưng hiện đại nhaaaaa

Chỉ là đến trường vào thời gian này làm gì? Nghỉ trưa ư?

Đường Niệm học ngoại trú và trường học không sắp xếp ký túc xá cho nàng. Vì thế Thanh Chu trực tiếp đi đến trường học.

Lúc này, hầu hết mọi người đều ở ký túc xá, trong phòng học không có người.

Thanh Chu bước vào lớp A của lớp 12 qua cửa trước, trong phòng có 40 cái bàn trống.

【Ký chủ, đây là trường học của thế giới này】 Bạch Thất thấy mãi Thanh Chu vẫn không tiến vào phòng học, liền chủ động giới thiệu cho nàng. Mặc dù ký chủ đã tiếp nhận toàn bộ ký ức của Đường Niệm, nhưng rốt cuộc thế giới tiên ma và thế giới hiện đại khác xa nhau, e rằng ký chủ vẫn chưa thể thích nghi được.

Hắn thật sự là một hệ thống tri kỷ.

Thanh Chu đi xuống cuối lớp.

【Ký chủ, chỗ ngồi của ngươi ở hàng cuối cùng】 Bạch Thất nhắc nhở.

Thanh Chu dừng lại ở vị trí chính giữa, nâng tay đặt lên bàn.

“Ai ngồi ở chỗ này.” Sau một lúc lâu, Thanh Chu lên tiếng hỏi.

【......】 Bạch Thất nghẹn họng.

Xin hỏi, chuyện này có liên quan gì đến nhiệm vụ của bọn họ không?

【Để ta tra】 Bạch Thất cảm thấy mình vẫn phải đáp ứng các yêu cầu hợp lý của ký chủ để đảm bảo ký chủ vui sướng, có thể tăng tốc hoàn thành tiến độ.

Nhưng mà vẫn phải nói, lão thần tiên ký chủ (thực chất là đồ cổ)... Có học được mấy thứ phức tạp như sinh lý hóa sinh không?

Thanh Chu cũng không vội, chỉ đứng ở bên cạnh bàn, mặt vô biểu tình ngáp một cái.

Tuyệt thật… Đã lâu không cảm thấy buồn ngủ rồi.

【Phong Triệt, con trai độc nhất của Phong gia tỉnh H】 Tốc độ của Bạch Thất rất nhanh, rốt cuộc thì chỉ là tiểu nhân vật có danh tiếng mà thôi, không có liên quan gì tới nhiệm vụ của bọn họ.

Trong cuộc đời Đường Niệm, Phong Triệt xác thật không để lại bất kỳ dấu vết gì.

“Phong Triệt…” Thanh Chu nhẹ giọng lặp lại một lần, bĩu môi. Nàng muốn là cái loại tin tức dễ tìm hiểu này sao?

Nàng cũng không thể quá mức nghiêm khắc với hệ thống.

Thanh Chu lại ngáp một cái nữa, lập tức đi thẳng về chỗ ngồi của mình.

“Ngươi tên là gì?” Lúc này, Thanh Chu mới nhớ mình vẫn chưa biết tên cái thứ khế ước với nàng. Bây giờ nhàn hạ liền mở miệng ra hỏi.

【 Bạch Thất 】 Bạch Thất không nói lên lời.

“Ừm, đúng như tên gọi.” Thanh Chu vừa nói vừa lấy ra một quyển sách giáo khoa sạch sẽ từ trong ngăn bàn, tùy tiện lật xem.

Nghe nói..... Nàng phải làm một học bá.

Bạch Thất vui mừng, đây mới là bắt đầu làm sự nghiệp.

Trạng thái này vẫn luôn tiếp diễn đến khi giờ nghỉ trưa kết thúc, tất cả học sinh đều lục tục trở về phòng học.

Không thể không nói, nam sinh đầu tiên trở về phòng, thấy Thanh Chu ngồi ở vị trí của Đường Niệm không khỏi hoảng sợ, sau đó có lễ phép nhắc nhở.

“Xin chào bạn học, vị trí này đã có người ngồi rồi.” Nam sinh nhìn Thanh Chu mấy lần nữa, chỉ cảm thấy ông trời có mắt, tặng cho lớp một bạn học đáng yêu ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy.

Đường Niệm cũng không phải cái thứ gì tốt, ngồi vào vị trí của con nhỏ đó, sợ là ăn không tiêu.

“Ưm.” Thanh Chu gật đầu, khép quyển sách vào, nhẹ nhàng đáp lại.

“Ớ…” Thấy Thanh Chu không nhúc nhích, nam sinh cũng không biết nên nói gì, chỉ là nghe giọng thì hình như hơi quen quen.

Nhiều học sinh lần lượt vào phòng, không có ai là không quan sát Thanh Chu.

Thứ nhất, cô gái này cũng quá ngoan ngoãn rồi đó!

Thé hai, ngồi ở chỗ kia thật sự không hợp lý chút nào.

Nhưng mà nhìn nhiều mọi người liền nhìn ra được chút manh mối… Tại sao cô gái đó giống Đường Niệm vậy.

Vì thế bắt đầu nghị luận sôi nổi… Đây còn không phải là Đường Niệm sao?

Thanh Chu thấy có người ngồi xuống bàn chính giữa, liền đứng dậy đi đến.

”Bạn học, đổi chỗ đi.” Thanh Chu gõ bàn nam sinh kia, giọng điệu nhàn nhạt, không hề lên xuống.

Được rồi… Là Đường Niệm thật này.

”A!” Nam sinh nhìn mặt Thanh Chu, ngay lập tức bừng tỉnh.

Thiếu nữ ngoan như vậy… Thật sự là Đường Niệm kia sao?

”Có thể chứ?” Thanh Chu thấy nam sinh không có phản ứng gì, hỏi lại lần nữa.

【Ký chủ có lễ phép, cho 100 điểm】 Bạch Thất xoay vòng, khẳng định hành vi của Thanh Chu.

Để đạt tới đỉnh cao của cuộc đời, hãy bắt đầu từ việc tạo dựng hình tượng tốt đẹp.

”Có… Có thể.” Nam sinh lập tức đứng lên dọn đồ.

Nhìn khuôn mặt này, anh thật sự là không thể nói từ chối được. Ừm… Kỳ thật, nguyên nhân quan trọng nhất là, biết đối phương là Đường Niệm, anh không có lá gan từ chối…

Ngoại hình là có thể thay đổi, nhưng ngày xưa bộ dạng kiêu căng ương ngạch của Đường Niệm vẫn rất rõ ràng. Với lại, thân phận cô công chúa nhỏ của Đường gia vẫn ở đó, anh có thể không đổi sao?

“Không cần, đổi cái bàn.” Thanh Chu ngăn hành động dọn đồ của nam sinh lại.

“Được… Được, được.”

Nam sinh liên tiếp nói mấy chữ được, động tác nhanh nhẹn đổi cái bàn.

Thanh Chu sửng sốt, chợt chỉ vào bàn mình: “Giúp tôi nâng tới đây.”

Trong lớp lập tức có những người khác giúp Thanh Chu chuyển bàn tới.

【......】 Bạch Thất lại lần nữa trầm mặc.

Bộ dạng vênh mặt hất hàm sai khiến này… Thật sự… Bạch Thất thật sự không muốn xem nữa.

Trên thực tế, từ đầu đến cuối Thanh Chu vẫn chưa từng để lộ ra chút biểu cảm nào. Trước sau lạnh nhạt và xa cách. Với lại, lời nàng nói hữu dụng như vậy còn không phải là bởi vì trong cái ban… Trong cả cái trường học này, Đường Niệm đều là tiểu bá vương xú danh rõ ràng mà. Lại nói, có không ít người rất vui lòng nịnh bợ tiểu thư Đường gia đó.

Ngay sau đó, dưới sự giúp đỡ của người khác, Thanh Chu hoàn thành đổi chỗ ngồi.

【Tại sao ký chủ phải ngồi ở đây】 Bạch Thất hỏi.

Thanh Chu trầm mặc.

Bạch Thất đã quen.

Mặc dù vấn đề đổi chỗ đã được giải quyết, nhưng thảo luận về Đường Niệm vẫn tiếp tục diễn ra, và diễn đàn của trường vẫn vô cùng sôi nổi.

Đương nhiên, những lời mô tả của học sinh lớp A không nhận được sự tin tưởng của học sinh trong trường, cũng không ai có gan chụp ảnh Đường Niệm đăng lên diễn đàn.

Nhưng chuyện Đường Niệm và Phong Triệt trở thành bạn cùng bàn nhanh chóng lan ra khắp trường.

Đường Niệm muốn theo đuổi Phong Triệt.

Đây đã trở thành nhận thức chung của hầu hết mọi người. Nhưng phần lớn đều không xem trọng Đường Niệm lắm, rốt cuộc tác phong ngày thường của Đường Niệm, mọi người rõ như ban ngày. Mà Phong gia hoàn toàn không yếu hơn Đường gia, bởi vậy Phong Triệt thân là con trai độc nhất của Phong gia tất nhiên không cần lá mặt lá trái* với Đường Niệm.

*Lá mặt lá trái: Lá mặt tức là mặt phải của lá (trong tiếng địa phương miền Nam mặt là bên phải, tay mặt là tay phải, và /á trái tức là mặt trái của lá. Thành ngữ lá mặt lá trái có thể bắt nguồn từ cách làm các loại bánh lá và dùng để biểu thị sự tráo trở, lật lọng của con người

Huống chi, Phong Triệt chính là học bá hạng nhất, không thường xuyên xuất hiện trong trường, càng chưa từng nghe nói đã có bạn gái hay chưa.

Đương sự Thanh Chu vẫn luôn an tĩnh ngồi ở chỗ mình chuyên tâm học tập, mà đương sự Phong Triệt thì căn bản không xuất hiện.

Học sinh lớp A cũng cảm thấy bản thân đã trải qua một ngày thật là huyền huyễn. Tiểu bá vương thế mà đột ngột thay đổi tính tình và học hành chăm chỉ khiến các bạn học không thể tiếp thu ngay lập tức được.

Đặc biệt là giáo viên bộ môn, còn tưởng rằng lớp có học sinh ngoan chuyển tới.

Một buổi chiều trôi qua trong nháy mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play