(*) Nói về chút xưng hô, hệ thống và nữ chính xưng hô ta-ngươi, nữ chính được gọi là nàng xưng nàng vì thân phận gốc là người cổ đại.

Chiếc xe thể thao màu đen đang lao nhanh ở trên đường phố, có chút xóc nảy.

Thanh Chu mở to mắt, quay đầu nhìn cảnh tượng đang lướt nhanh ở phía ngoài cửa sổ.

“......”

【Xin chào ký chủ, ta là hệ thống Bạch Thất 】

Không cho Thanh Chu có quá nhiều thời gian để suy nghĩ, giọng nói máy móc của hệ thống kia lại lần nữa hiện lên lên trong tâm trí cô.

Thanh Chu nhíu mày.

Thật chán ghét, lại làm phiền đến giấc ngủ của cô. Rốt cuộc chẳng còn chút buồn ngủ nào.

【 Khế ước đã có hiệu lực, xuyên qua 3000 thế giới, hoàn thành nhiệm vụ, ngươi có thể sống lại. Nếu không, sẽ bị Thiên Đạo mạt sát.】

Thanh Chu im lặng.

Bạch Thất: “……”

Này là do ký chủ bị câm sao.

【......】

【Nhiệm vụ của chúng ta là loại bỏ oán khí của thiên tuyển chi tử, giúp họ nhập vào luân hồi.】Bạch Thất cố mỉm cười ở nơi không ai thấy.

Chỉ cần nàng không xấu hổ thì người xấu hổ sẽ là người khác, miễn là nàng nói chuyện thì liền không thấy tẻ nhạt.

Bạch Thất cố gắng trấn an cảm xúc của chính mình. Không thể tức giận, dù sao đây cũng là ký chủ cuối cùng, phải kiên nhẫn, dùng sự dịu dàng để cảm hóa ký chủ của mình.

Bạch Thất đã thuận tiện điều tra một chút về lai lịch của Thanh Chu. Hừm…Trưởng lão Thanh Nguyệt ở Thương Minh sơn, ngoại trừ thiên phú nghịch thiên thì chẳng có gì đặc biệt. Chỉ là…nàng thế mà may mắn hơn thiên tuyển chi tử ở thế giới Giang Lan.

Không đơn giản...... Không đơn giản mà!

“Đã là thiên tuyển chi tử, oán khí từ đâu ra.” Thanh Chu nhìn ra phía ngoài xe, có thể xem là nói cùng Bạch Thất.

【Mặc dù là Thiên Đạo, nhưng cũng có lúc sai lầm. Nếu thiên tuyển chi tử bướng bỉnh, ngỗ nghịch Thiên Đạo, sẽ tự hủy khí vận của bản thân, không tránh khỏi cái chết. Nếu có người cản trở Thiên Đạo, đoạt khí vận của hắn, kết cục của hắn đương nhiên cũng sẽ rất thảm, hoặc là…】

Bạch Thất hiếm khi thấy Thanh Chu nói chuyện, trong lòng vui mừng, nói càng chi tiết hơn.

Tuy nhiên..... Thanh Chu không có ý định nghe Bạch Thất nói dài dòng.

“Hồn phách tán loạn cũng sạch sẽ, cần gì phải bình ổn oán khí.” Thanh Chu cắt ngang lời nói của Bạch Thất, vẫn duy trì việc quay đầu nhìn về phía cửa sổ.

【......】Ký chủ này cũng quá tàn nhẫn. Bạch Thất nhất thời không nói nên lời. Dù sao thì Thương Minh phái cũng là một môn phái có tiếng tăm, sao bọn họ có thể nghĩ như vậy.

【 Nhân quả kiếp trước, thiên tuyển chi tử là do phúc khí đã tích lũy từ trăm năm trước đó. Những gì thiên địa còn nợ họ đương nhiên sẽ được báo đáp lại bằng may mắn.】

Xe dừng lại trước một trường học.

“Tiểu thư, tới rồi.” Tài xế nhắc nhở Thanh Chu vẫn đang ngồi ngẩn ngơ.

Bạch Thất sửng sốt…Hắn dường như chưa truyền ký ức về thế giới này cho ký chủ. Làm sao hắn lại có thể quên được việc này cơ chứ?

Thanh Chu nhẹ nhàng gật đầu: “Trước tiên cứ dừng lại đã.”

Hệ thống tốt của nàng vẫn chưa cho nàng bất cứ ký ức nào…Thật là một hệ thống tốt.

Tài xế nghe vậy liền kinh ngạc nhìn Thanh Chu, nhưng cũng không nói lời nào.

【Ký chủ, bây giờ ta sẽ truyền ký ức về thế giới thiên tuyền chi tử cho ngươi.】 Bạch Thất lấy tay không tồn tại của mình mà lau đi mồ hôi lạnh, trịnh trọng nói.

Khóe miệng Thanh Chu khẽ nhúc nhích, vẻ mặt có phần giễu cợt.

Đây là thế giới hiện đại, chủ nhân cơ thể này của nàng tên gọi Đường Niệm, là thiên kim tiểu thư nhà họ Đường, một gia đình giàu có ở tỉnh H. Đáng tiếc từ nhỏ đã được cưng chiều, không học vấn không nghề nghiệp, kiêu căng, ngang ngược, kết cục là cửa nát nhà tan.

Khoảng thời gian này, vừa lúc Đường Niệm cùng thanh mai trúc mã là Mạc Vũ lần đầu tiên chia tay.

Bỏ Đường Niệm qua một bên, thế giới này đơn giản chỉ là một câu chuyện tình yêu học đường. Học tra giáo bá yêu học bá bên cạnh, quả thực là ngọt đến phát ngán.

Thanh Chu dụi mắt.

Đường Niệm quả nhiên rất dư thừa.

【 Đường Niệm say mê tam thiếu gia Mạc Vũ của Mạc gia, nhưng lại không thể yêu cậu ta, cuối cùng dấn thân vào con đường không thể quay trở lại. Và nhiệm vụ của ký chủ là rời xa Mạc Vũ, chăm chỉ học tập, thay đổi tương lai, và đạt đến đỉnh cao của cuộc sống.】

Bạch Thất trịnh trọng tuyên bố nhiệm vụ của thế giới thứ nhất, trong lòng có chút hưng phấn.

Thanh Chu khóe miệng run rẩy liên hồi.

Đây thực sự là một nhiệm vụ rất tỉ mỉ, một phần giới thiệu rất chi tiết.

【Ký chủ cố lên! 】Giọng nói máy móc của Bạch Thất nghe có chút nghẹn ngào.

Ai? Ký chủ là người của thế giới thiên ma, thế giới hiện đại…Nàng không sao chứ? Nàng có hiểu nó đang nói gì không?

Thanh Chu đương nhiên không biết Gia Cát Lượng Bạch Thất đang nghĩ gì, lúc này nàng đang nhìn mình qua gương chiếu hậu của ô tô. Mái tóc đỏ xoăn buông xõa ngang eo, điểm xuyến một vài sợi màu xanh lam. Trên tai đeo một đôi khuyên tai thật lớn với một khuôn mặt trang điểm đậm.

Không xấu..... Quả thực rất đẹp..... Nhưng không giống với một học sinh.

Hơn nữa.... Thanh Chu không thích.

“Quay đầu lại.” Thanh Chu nhìn thoáng qua cổng trường học, dứt khoát ra lệnh với tài xế: “Ta muốn cắt tóc.”

【Ký chủ, chúng ta phải học tập chăm chỉ, đi lên đỉnh cao của cuộc sống】 Bạch Thất bất mãn.

Sao lại có thể trốn học cơ chứ.

Thanh Chu nghe Bạch Thất gắt gỏng, khóe miệng có phần giễu cợt không thu lại được.

Nàng chỉ muốn đưa cho hệ thống ngu ngốc này bốn chữ- không liên quan gì đến ta.

Tài xế sửng sốt hồi lâu: “Tiểu thư, cô sắp muộn rồi.”

Kỳ thật là đã đến muộn, tài xế cũng chỉ là đi ngang qua sân khấu uyển chuyển nhắc nhở.

“Quay đầu lại.” Thanh Chu lặp lại lời nói của chính mình lần nữa, giọng điệu không có chút thỏa hiệp.

Trên thực tế, ngay khi Thanh Chu lặp lại lần thứ hai, tài xế cũng đã bắt đầu quay đầu lại. Đến trễ đã là gì? Đại tiểu thư nhà bọn họ thường xuyên trốn học, tình huống bất ngờ kiểu này…bình thường a!

Chẳng qua, tài xế kinh ngạc chính là, vừa rồi đại tiểu thư mới nói cái gì?

Cô ấy nói cô ấy muốn…Cắt tóc?

Tiểu thư đã để tóc dài đã lâu, nhưng Đường lão gia không thích tóc này đã lâu vì màu đỏ của nó.

Tài xế dù là kinh ngạc nhưng vẫn đưa Thanh Chu đếm tiệm tóc sang trọng nhất gần đó.

Khi Thanh Chu ra khỏi tiệm cắt tóc đó lần nữa là đã qua giờ ăn trưa. Mái tóc đài đã sớm biến thành mái tóc ngắn đến tai, màu đỏ đã biến thành màu đen tuyền. Hoa tai đã bị nàng tháo ra, mặt cũng đã được đem đi rửa.

Tài xế không còn nhận ra người ngồi trên xe là đại tiểu thư của họ.

Cô gái trước mắt thoạt nhìn rất ngoan ngoãn, dễ thương, điềm đạm, trên người không hề có chút độc đoán và kiêu ngạo.

“Đại tiểu thư..... Ngài..... Thất tình rồi.” Dù sao thì tài xế cũng đã ở bên cạnh Thanh Chu lâu như vậy, hành vi khác thường của nàng không khỏi làm tài xế suy nghĩ nhiều.

【Thoát thai hoán cốt đó.】Bạch Thất nhìn Thanh Chu kinh ngạc. Như vậy thoạt nhìn..... Thật sự giống một học sinh ngoan.

Như vậy xem chừng mẹ Đường Niệm cũng khó có thể nhận ra cô.

“Đến trường đi.” Thanh Chu không trực tiếp trả lời câu hỏi này.

Tài xế đương nhiên chỉ có thể nghe theo lời chỉ bảo của đại tiểu thư nhà mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play