Giờ nghỉ trưa qua đi, Lâm Dĩ Thâm vào lớp trước giờ học năm phút, theo bản năng đưa mắt tìm kiếm, dừng ở đầu của Quý Hoài.

Trà sữa cùng sandwich mà cậu để ở trên bàn đã không thấy nữa, cũng không biết là bị hắn ném đi hay vẫn là ăn rồi.

Hai cái kia tính ra nuốt của cậu không ít tiền tiêu vặt nên cuối cùng vẫn là rất để ý.

Cậu chầm chậm trở về chỗ ngồi của mình, lần này Quý Hoài chừa cho cậu một khe hở để đi vào, chỉ rộng có mười mấy centimet, nhưng cũng may cậu dáng người nhỏ gầy, nghiêng người miễn cưỡng vẫn có thể đi qua.

Vừa mới an toạ được một giây, chuông vào học vừa lúc vang lên, thầy Phùng dạy hóa canh đúng giờ vào cửa, đứng ở trên bục giảng soạn giáo án, chờ tiếng chuông vừa ngắt là lập tức hô bắt đầu tiết học.

Cậu thu hồi đáy lòng tò mò, ngồi thẳng người chuyên tâm nghe giảng.

Một buổi trưa thời gian nói dài cũng không dài lắm, nhưng lại trôi qua thật nhanh dưới sự giảng dạy không mệt mỏi của giáo viên.

Từ khi từ cấp 2 bước vào cấp 3 trở về sau, các môn đều bước vào giai đoạn tổng ôn tập, mới ngày khai giảng mà học sinh đã cảm nhận được áp lực của 3 năm cấp 3.

Vì là ngày đầu tiên đi học nên nhà trường còn tỏ ra chút nhân từ, tuần này không cần phải học tiết tự học buổi tối, nhưng khi tan học,bài tập các môn được phát ra như núi, nhìn có vẻ mỏng nhưng thực chất lại gồm mười đến hai mươi đề thi các loại.

"Đậu moá, này là muốn giết người a! Nhiều trang như vậy thì làm tới khi nào mới xong được."

Lý Hướng quay người ngồi, hai chân ghế bị anh nâng lên đung đưa, nửa người trên lại giống như trái cà tím héo khô nằm la liệt trên bàn Lâm Dĩ Thâm, rên rỉ một cách bất lực và giận dữ.

Lâm Dĩ Thâm dừng động tác dọn bài tập một chút, vô ý thức liếc mắt sang kiểm tra người bạn ngồi cùng bàn vẫn luôn nằm sấp, thấy hắn không bị Lý Hướng đánh thức mới bình tĩnh thu hồi ánh mắt.

"Tránh ra, ông đè bài thi của tôi."

Cậu không chút lưu tình khẽ tay Lý Hướng một cái, đánh cho tên cà lơ phất phơ trở về bình thường luôn, một bên cúi đầu nhét bài thi vào cặp sách một bên nói: "Còn có thời gian ở chỗ này càu nhàu không bằng ông trực nhật chung với tôi đi."

Lý Hướng nghe vậy liền trưng ra cái mặt u buồn như Tây Thi, khoa trương nói: "Lớp trưởng, tôi hận ông là một khúc gỗ."

Sau đó đứng dậy mò về chỗ ngồi, vác cặp sách với bài thi đi sợ bị Lâm Dĩ Thâm kéo ngược về trực nhật vội vàng chạy ra khỏi lớp, đứng từ xa vẫn còn có thể nghe thấy anh hô to: "Lớp trưởng, ngày mai gặp lại!"

Lâm Dĩ Thâm nhịn không được bật cười, lắc lắc đầu, đặt chiếc cặp đã được sắp xếp gọn gàng lên bàn, đứng dậy đi lên bục bắt đầu lau bảng.

Các học sinh mới vừa khai giảng học sinh còn chưa kiềm chế được sự ham chơi, tất cả đều nhanh chóng tan trường, không bao lâu trong phòng học cũng chỉ còn lại Lâm Dĩ Thâm đang trực nhật và Quý Hoài, người vẫn còn chưa tỉnh.

Trực nhật xong đã là gần 6 giờ rưỡi, cậu đặt sọt rác ở ngoài cửa sau, lúc này cậu mới phát hiện Quý Hoài vậy mà còn chưa đi, hơn nữa tựa hồ một chút dấu hiệu muốn tỉnh cũng không có.

Không lẽ giáo bá thật sự bị bệnh? Trước nay không thấy cậu ấy ngủ hết cả một ngày.

Lâm Dĩ Thâm trong lòng dâng lên một chút lo lắng, nhưng cậu lại không có gan gọi Quý Hoài dậy.

Hay là để cậu ấy tiếp tục ngủ?

Lâm Dĩ Thâm rối rắm vặn xoáy vạt áo đồng phục, sau đó nhớ tới lát nữa rời đi còn phải khoá cửa phòng học, cậu không thể ở đây canh Quý Hoài mãi được càng không thể khoá luôn hắn trong phòng học.

Cậu đứng tại chỗ do dự vài phút, rốt cuộc cố lấy dũng khí.

Cậu vươn một đầu ngón tay chọc chọc bả vai Quý Hoài, run run rẩy rẩy gọi: "Quý Hoài đồng học? Cậu dậy đi, đã tan học rồi."

Ban đầu Quý Hoài không có phản ứng, cậu tiếp tục chọc thêm vài lần, Quý Hoài rốt cuộc cũng cử động, chậm rãi ngẩng đầu lên.

Đôi mắt hẹp dài của tên Alpha phừng lên ngọn lửa dữ dội, trừng mắt nhìn Beta không biết sống chết trước mặt.

Lâm Dĩ Thâm không tự chủ lùi lại nửa bước, hoảng loạn lắc đầu xua tay giải thích nói: "Tớ, tớ muốn khoá cửa phòng học, cho nên......"

Cậu thật sự thực sợ hãi Quý Hoài sẽ đột nhiên bùng nổ đánh cậu một trận thân tàn ma dại, cả người ngăn không được hơi run rẩy.

Quý Hoài đem sự sợ hãi của cậu thu hết vào đáy mắt, chỉ cảm thấy cực kỳ chói mắt, cơn tức giận và cáu kỉnh vô danh trong lòng bắt đầu mất kiểm soát.

Có thể quàng vai bá cổ hi hi ha ha cùng người khác, dựa vào cái gì lại né tránh khi đối mặt với hắn?

Hắn đứng lên, thân thể 1 mét 8 mấy cao lớn trong nháy mắt che phủ toàn bộ ánh sáng trước mặt một người cao 1m76 như Lâm Dĩ Thâm.

Hắn nheo mắt, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Cậu sợ tôi như vậy làm gì? Tôi đã từng đánh cậu sao? Hay cậu sợ tôi ăn tươi nuốt sống cậu?"

Thành thật mà nói hắn trong mắt Lâm Dĩ Thâm bây giờ chính xác là như vậy.

"Không, không có."

Cậu nuốt nước miếng, lại lùi về sau nửa bước, mà người nhìn chằm chằm cậu từ trên cao lại tiếp tục tiến tới, từng bước ép sát cậu.

Lâm Dĩ Thâm không thể không tiếp tục lui về phía sau.

Chỗ ngồi của bọn họ đã lùi rất xa, và cả hai thấy mình đã đụng vào tường trước khi quyết định lùi lại vài bước.

Không còn cách nào khác.

Lâm Dĩ Thâm bất đắc dĩ cùng Quý Hoài bốn mắt nhìn nhau, sau đó phát hiện cặp mắt Quý Hoài đỏ ngầu, hơi thở phả ra thập phần nóng rực, nhìn kiểu gì cũng thấy bộ dáng này cực kỳ bất thường.

Không lẽ Quý Hoài đến kỳ dịch cảm?

Những kiến thức sinh lý học ở năm nhất học được đột nhiên hiện lên trong đầu, so sánh với biểu hiện của Quý Hoài hôm nay quả thực so với kỳ dịch cảm giống nhau như đúc.

Alpha trong kỳ dịch cảm sẽ trở nên khó chịu và cáu kỉnh hơn bình thường, tâm tình lên xuống thất thường, uể oải và mệt mỏi, hơn nữa còn có sức tàn phá đáng kinh ngạc.

Tóm lại tình huống trước mặt vô cùng tồi tệ.

Cảm giác áp bức của Quý Hoài quá mạnh, ngay cả Beta không nhạy cảm lắm với pheromone cũng có thể ngửi thấy mùi rượu nồng nặc tràn ngập trong không khí.

Mùi rượu mạnh còn được hoà lẫn với hương thơm mát lạnh của bạc hà.

Đâu gối của Lâm Dĩ Thâm mềm nhũn vì bản năng quy phục tuyệt đỉnh Alpha, cánh tay với cặp chân yếu nhớt này của cậu một Quý Hoài lúc bình thường đã có thể tuỳ ý vặn vẹo tạo hình chơi đùa, đằng này lại gặp Quý Hoài trong kỳ dịch cảm, còn đường sống cho cậu đi sao?

Cậu không khỏi nhớ tới câu chuyện đã từng nghe trước đây, tin đồn về việc Quý Hoài đánh tên giáo bá ở Tam Trung bên cạnh đến mức phải đẩy vào ICU* thiếu chút nữa không giữ được mạng sống.

*ICU: Phòng bệnh chăm sóc đặc biệt dành cho những bệnh nhân nặng, có đội ngũ bác sĩ và y tá chuyên khoa thường xuyên đến kiểm tra.

Lâm Dĩ Thâm sợ tới mức ứa nước mắt, run đến lợi hại.

Cậu liếc nhìn cánh cửa rộng mở ở phía sau hai người cách đó hai mét như thể nhìn thấy ánh bình minh.

Cậu còn chưa kịp thực hiện kế hoạch tấu thoát, Quý Hoài lại cứ như đọc thấu suy nghĩ của cậu, giơ tay chống lên trên vách tường, nhét con chuột nhỏ đang muốn chạy trốn vào giữa bức tường và cánh tay của hắn, cũng chặn mất lối thoát duy nhất.

Lúc Quý Hoài chống tay lên tường có sử dụng một chút lực, Lâm Dĩ Thâm lại cảm thấy có bột vôi trắng trên tường bám vào mặt mình, còn có lá gan của cậu, dường như cũng bị nghiền nát thành bột phấn chung luôn.

"Muốn đi đâu?"

Quý Hoài cúi người xuống,khoảng cách giữa hai người tức khắc bị rút ngắn một khoảng lớn. Sống mũi thẳng tắp suýt chút nữa chạm đến trán Lâm Dĩ Thâm, từng luồng hơi thở nóng rực phả vào mặt cậu khiến eo cậu tê dại.

Lúc này Lâm Dĩ Thâm giống như một con chuột nhỏ bị mèo giẫm lấy đuôi kẹt ở trong góc, trông cực kỳ đáng thương.

Nhưng đầu sỏ gây tội lại không có ý định buông tha cậu, một cái tay khác nâng cằm cậu, bắt cậu phải ngước lên nhìn mình.

Ánh mắt của hắn lạnh lùng, ngữ khí cũng không tốt: "Cậu còn chưa trả lời câu hỏi của tôi."

Lâm Dĩ Thâm nào dám trả lời hắn, hiện tại nhìn hắn rất không bình thường! Trên thực tế nếu không có tường chống ở phía sau, cậu đã sớm tan thành vũng nước.

"Quý, Quý, Quý Hoài......"

Lâm Dĩ Thâm sợ hãi lắp bắp, nước mắt ứa đầy trong hốc mắt, lại không dám rơi xuống. Cậu sợ những giọt nước mắt đó sẽ càng chọc tức Alpha mất lý trí trước mặt, sau đó bị 120 mang đi.

Hoàng hôn mang màu đỏ cam đã chuyển sang nửa trầm, sắc trời cũng dần dần tối lại, nửa bên sườn mặt của Quý Hoài chìm trong bóng tối, nhìn không ra biểu cảm trên mặt hắn, nhưng đôi mắt vẫn lạnh lùng như cũ khiến mọi người run sợ.

Đột nhiên, không biết dây thần kinh nhạy cảm nào bị kích thích, hắn cúi thấp eo hơi nghiêng đầu, chóp mũi di chuyển đến cô Lâm Dĩ Thâm khẽ ngửi.

Mọi người đều biết, bất kể là giới tính nào, tuyến thể đều nằm ở sau gáy, hành động lúc này của Quý Hoài tương đương với quấy rối tình dục, nếu đổi thành Omega, hắn có thể bị kiện thẳng ra toà án.

Lâm Dĩ Thâm không phải Omega cũng không có can đảm, cậu chỉ có thể cẩn thận nghiêng sang một bên tận lực tranh né, kết quả lại từ một hành động nhỏ như vậy đã hoàn toàn chọc giận tên Alpha bị hỏng mất lý trí kia.

"Trốn cái gì? Tôi làm cậu chán ghét đến vậy sao?"

Quý Hoài nắm lấy cằm cậu vặn trở về, đồng thời thu hai tay đang chống vách tường về, gắt gao ôm lấy eo cậu.

Hắn căn bản không có thu liễm lực tay, Lâm Dĩ Thâm cảm thấy cả hàm đều bị bóp đến tê dại, đau đớn làm cho nước mắt không tự chủ được rơi xuống.

"Quý Hoài, Quý Hoài cậu tha cho tớ, tớ sai rồi, tớ hứa lần sau sẽ không cố ý chọc cậu giận."

Cậu khóc đến rối tinh rối mù, chưa từng có khóc thảm như hôm nay. Cậu quyết định nếu hôm nay có thể tìm được đường sống trong chỗ chết, nhất định phải cách xa Quý Hoài 8 mét.

Nước mắt như chuỗi ngọc bị đứt dây tuông ra không ngừng, từng giọt một rơi trên mu bàn tay, rất nhanh thấm ướt cả bàn tay. Quý Hoài như là bị than lửa làm bỏng, đột nhiên đẩy Lâm Dĩ Thâm ra.

Lâm Dĩ Thâm ban đầu còn hơi bối rối, nhưng nhận ra rằng đây là thời điểm tốt để trốn thoát, cậu thậm chí không thèm lấy cặp sách, quay người chạy về phía cửa sau. Nhưng đi còn chưa được hai bước cổ áo đã bị kéo lại, lảo đảo ngả vào lòng ngực cường tráng nóng bỏng.

"Tôi cho phép cậu đi sao?"

Như ma như quỷ thì thầm sau tai, người phía sau dùng tay khoá chặt eo và vai của cậu.

Quý Hoài gác cằm lên vai cậu, chóp mũi cọ nhẹ vào lớp da phía trên tuyến lệ, khiển cậu nổi một tầng da gà.

"Đừng hòng chống cự tôi, cũng không cần chạy trốn, cậu sẽ không muốn biết hậu quả đâu."

Âm thanh Quý Hoài khàn khàn, thở hổn hển.

Lần này Lâm Dĩ Thâm thậm chí không thèm khóc, cậu đột nhiên nhớ tới Alpha trong kỳ dịch cảm không chỉ trở nên cáu kỉnh mà còn có ham muốn đánh dấu vô cùng mãnh liệt.

Cậu không phải Omega, nhưng cũng có thể bị đánh dấu, nhưng đánh dấu sẽ không tồn tại lâu trên người vã sớm bị xoá bỏ.

Với tình trạng hiện tại của Quý Hoài, không lẽ là coi cậu thành con mồi để đánh dấu đi?

Lâm Dĩ Thâm hít một hơi thật sâu, hơi dẫu môi ra.

Đầu óc cậu choáng váng, hoàn toàn không biết vì sao bản thân lại xui xẻo đến vậy, hôm nay đến phiên cậu trực nhật, lại đụng phải Quý Hoài đang trong kỳ dịch cảm.

Hiện tại đã tan học từ lâu, khu dạy học hầu như không có người, thật là kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay.

Quý Hoài kéo cậu về lại chỗ ngồi, sau đó ôm cậu ngồi lên đùi mình, lại vùi đầu vào một bên cổ cậu.

Lâm Dĩ Thâm không dám phản kháng dù chỉ một chút, cả người cứng đờ đến như một con rối gỗ.

Bên tai truyền đến âm thanh Quý Hoài khàn khàn nỉ non: "Trên người của cậu thơm quá, cậu hẳn là Omega đi?"

Tác giả có chuyện nói:

Tin ta, Quý Hoài đồng học là người tốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play