Lịch Thành đang là giữa hè đầu tháng tám, ánh nắng lúc 7 giờ sáng cũng đủ làm người ta toát mồ hôi hột. Hai bên đường ánh nắng nhảy nhót dưới bóng cây đa, thỉnh thoảng có gió nhẹ thổi qua làm mặt đất lốm đốm.
Lâm Dĩ Thâm trong miệng ngậm nửa cái bánh bao, cậu dùng chiếc xe cũ kỹ năm năm tuổi đời liều mạng đạp suýt chút nữa thì bị cậu đạp hỏng, cuối cùng trước 7 giờ 10 phút lao vào cổng trường.
Tiết đọc buổi sáng bắt đầu lúc 7 giờ 40, thân là lớp trưởng cậu phải đến trước gửi bài tập hè từng môn về văn phòng, đồng thời còn phải hướng dẫn các bạn trong lớp di chuyển bàn ghế dọn đến lớp ba tầng sáu.
Không còn nhiều thời gian cho cậu nữa.
Cất xe đạp xong, Lâm Dĩ Thâm cạp hai miếng ăn hết cái bánh bao hấp một mạch chạy như điên lên lầu năm khu dạy học, lúc đứng ở cửa lớp cậu thiếu chút nữa muốn tắt thở.
Cậu cúi gập người chống đầu gối thở dốc, lại lần nữa ảo não đáng lẽ ngày hôm qua không nên ngủ quá muộn.
“Lớp trưởng, ông ổn không vậy?”
Lý Hướng, đại biểu môn hoá học, thu xong bài tập đặt lên bàn giáo viên thấy cậu đứng thở hổn hển liền tiến lên hỏi han một chút.
Cậu xua tay đứng thẳng người: “Không sao, cảm ơn.”
“Đúng rồi, tiện thể ông mang giúp tôi đống bài tập đến văn phòng đi.”
Trên bàn là mấy chồng bài tập chất thành đống, Lâm Dĩ Thâm biết rõ tay chân yếu nhớt của bản thân không thể nào mang hết chồng bài tập trong một lần, liền thuận tiện đẩy sang cho Lý Hướng một phần.
Lý Hướng kinh ngạc mở to hai mắt, cười mắng: “Tôi có lòng tốt quan tâm ông, ông lại coi tôi là cu li.”
Lâm Dĩ Thâm đi vào phòng học tay kéo cặp sách trên vai xuống, đầu không ngoảnh lại: “Ông chịu vất vả một chút, giữa trưa tôi bao ông trà sữa.”
“Vậy đây muốn uống trà sữa thái xanh trân châu khoai môn, size lớn nhất.”
“Được.”
Lý Hướng miệng huyên thiên yêu cầu, Lâm Dĩ Thâm ân ân a a gật đầu, ánh mắt lại sớm đã dừng ở trên người một nam sinh đang ghé mặt vào bàn ngủ.
Cậu chậm rãi đi xuống cuối lớp, bất quá một lần đi qua mỗi chỗ ngồi lại có người cùng cậu chào hỏi, trong lòng cậu vừa bối rối vừa lễ phép đáp lại.
Dựa theo những kinh nghiệm bản thân cậu tích lũy được, người ngồi cùng bàn với cậu sáng nào đến lớp cũng lăn ra ngủ, nếu như bị đánh thức chắc chắn sẽ nổi đoá, không biết nếu đánh thức hắn để nhường chỗ cho mình thì cậu có bị hắn đánh luôn không?
(Giải thích một chút cho mọi người dễ tưởng tượng. Bàn hai người thì Lâm Dĩ Thâm ngồi bên trong còn Quý Hoài ngồi bên ngoài)Vị bạn học ngồi cùng bàn với Lâm Dĩ Thâm tên là Quý Hoài, là một trong số ít những Alpha hàng đầu ở Lịch Thành.
Giống như những Alpha khác, tính tình của Quý Hoài cũng không tốt, thậm chí có thể nói là nóng nảy hơn so với Alpha bình thường mà hoả khí càng đặc biệt nghiêm trọng khi hắn bị ép thức dậy.
Một người tính tình xấu như vậy không chỉ là một kẻ bắt nạt trong trường mà còn là một nam thần luôn đứng đầu lớp kể cả khi không nghe giảng bài. Toàn bộ giáo viên ở Nhất Trung hắn đều không để vào mắt, cũng không biết vì sao một người bình thường như Lâm Dĩ Thâm có thể bình yên ngồi bên cạnh hắn suốt hai năm.
Tuy rằng Quý Hoài chưa bao giờ trút giận lên cậu, nhưng Lâm Dĩ Thâm vẫn cực kỳ sợ mấy cái người đầu gấu trường học.
May mắn thay loại tình huống này trước đây cũng từng xảy ra, Lâm Dĩ Thâm cũng coi như quen cửa quen nẻo.
Cậu làm giống như mấy tên ăn trộm rón ra rón rén một tay chống đỡ bàn, nhón chân một tay nâng cặp sách vươn qua người Quý Hoài nhanh chóng đặt lên trên ghế dựa của mình, trong lúc hành động hoàn hảo không gây ra quá nhiều tiếng ồn.
Nhìn thấy Quý Hoài vẫn an tĩnh ngủ ngon, nội tâm Lâm Dĩ Thâm nắm bàn tay nho nhỏ lại chúc mừng, lúc cậu định thả lỏng, người bên dưới lại cử động, lộ ra khuôn mặt ban đầu được chôn ở trong khuỷu tay, hướng về phía cậu.
Đôi mắt đen thăm thẳm của hắn vừa u ám vừa sáng ngời, một chút cũng không cảm thấy dáng vẻ vừa chật vật tỉnh dậy, nhưng bên dưới mắt có một quầng đen, có thể thấy được tối hôm qua anh không nghỉ ngơi tốt.
Thình lình xảy ra biến cố, cả người Lâm Dĩ Thâm đều cứng đờ.
Quý Hoài cử động người, tay phải nắm chặt, tay trái chống cằm, nhìn cậu từ trên xuống dưới đánh giá, uể oải nói: “Đang lén lút làm gì đó?”
Hắn vừa lên tiếng, âm thanh ầm ĩ ồn ào phòng học nháy mắt lâm vào không khí chết chóc.
Tay Lâm Dĩ Thâm mới thu được một nửa đã đóng băng trên đỉnh đầu của Quý Hoài, bốn phương tám hướng đầu tới xem náo nhiệt, ánh mắt nhìn chằm chằm từ mọi hướng làm cậu có cảm giác như bị gai đâm sau lưng.
Người này vốn dĩ không có ngủ! Vậy còn mất công giả ngủ giống thật như thế làm gì cái gì!
Cậu xấu hổ cười cười: “Hoá ra cậu không ngủ à? Tớ cho rằng cậu ngủ rồi, sợ quấy rầy cậu.”
“Ra là vậy……” Quý Hoài nhướng mày, “Vậy cậu còn muốn đè trên người tôi bao lâu?”
Lâm Dĩ Thâm sửng sốt một chút, sau đó vèo một cái lập tức đứng thẳng, “Không, ngại quá, tớ quên mất.”
Quý Hoài mím môi khịt mũi hừ cười, làm lỗ tai Lâm Dĩ Thâm đỏ bừng.
Cậu xấu hổ đến mức hận không thể bốc hơi tại chỗ, nếu bây giờ trên mặt đất xuất hiện một vết nứt, cậu sẽ không chút do dự chui vào, ai cũng không thể đem cậu kéo ra!
Lý Hướng coi như còn có một chút lương tâm, xem náo nhiệt đủ rồi rốt cuộc mới nhớ tới phải mang cậu ra khỏi khốn cảnh. Hô to một cái giọng vang khắp phòng học: “Lớp trưởng, ông lại đây phụ tôi một chút, một mình tôi dọn không hết!”
“Tới đây!”
Lâm Dĩ Thâm lập tức đi lại chỗ Lý Hướng ánh mắt đầy cảm kích xoay người chạy không dừng, không phát hiện ánh mắt Quý Hoài nhìn chằm chằm cậu như có suy tư gì đó.
Lúc ra khỏi văn phòng đã sắp 7 giờ rưỡi, Lâm Dĩ Thâm không quên dặn dò các bạn trong lớp chuyển ghế dài lên lầu sáu, cậu tính nhẩm số Alpha và Beta trong lớp, tính tới lui số lượng cũng không sai biệt lắm, nhiều nhất thì mười phút là xong vừa vặn có thể đuổi kịp tiết đọc buổi sáng.
Lý Hướng là một Alpha, tuy rằng so với một tuyệt đỉnh A như Quý Hoài thì còn kém một chút, nhưng cũng là một ưu tú A. Giống như Lâm Dĩ Thâm, Lý Hướng rất nổi tiếng trong lớp, đặc biệt là với Alpha.
Vì thế Lâm Dĩ Thâm nghĩ dù sao cậu cũng phải bao trà sữa, vậy thì tranh thủ nhờ thêm chút việc.
“Ông nói với mấy đứa A trong lớp, bảo bọn nó giúp các bạn O dọn một chút bàn ghế lên lầu.”
Nhóm Omega tinh tế và đáng quý, họ không phù hợp làm việc nặng nhọc, mấy đứa A tháo vác tinh lực tràn đầy khiêng thêm một đôi bàn ghế cũng không hề gì.
Lâm Dĩ Thâm sử dụng tiêu chuẩn kép như một lẽ đương nhiên.
“Đám gai đó tính tình dễ cáu, không đi, ông bằng lòng nhìn tôi bị đánh à?”
Lý Hướng hai tay ôm lấy bả vai cậu, nửa cái người đều muốn treo trên người cậu.
Hai người lôi lôi kéo kéo vừa lúc đi tới cửa lớp, Lâm Dĩ Thâm ngừng lại, lạnh lùng nhìn Lý Hướng một cái: “Da mặt ông dày như vậy, còn sợ bị người ta đánh?”.
ngôn tình tổng tàiNói xong cậu nhún vai, hất Lý Hướng rớt xuống, nhấc chân vào phòng học.
“Đồ vô lương tâm, uổng công tôi còn giúp ông làm bài tập.”
Lý Hướng ở phía sau bất mãn không ngừng lẩm bẩm, oán giận xong rồi vẫn là chịu thương chịu khó đi hoàn thành nhiệm vụ lớp giao.
Kỳ thật cũng không cần Lý Hướng đi nói, bởi vì giáo viên phụ trách đã thông báo rằng hôm nay sẽ dọn lên tầng sáu, Những Alpha muốn thể hiện trước những Omega mảnh mai sớm đã chuẩn bị sẵn sàng, khi nghe nói phải chuyển đi bọn họ vô cùng chăm chú sau đó cực kỳ ân cần mà khiêng ghế dài, nhóm Beta cũng bởi vậy mà được hưởng lây phúc lợi, đi theo nhóm Omega thu thập sách giáo khoa cùng cặp trực tiếp đi lên lầu là được.
Tiếng khuân vác bàn ghế lạch cạch vang khắp phòng học cộng hưởng với âm thanh cười đùa của các bạn trẻ thanh thiếu niên, thế mà tại vị trí bên cạnh chiếc cửa sổ cuối lớp học lại yên tĩnh không thể hoà nhập với không khí tươi vui được.
Lâm Dĩ Thâm nhìn Quý Hoài trước mặt lại một lần nữa gục đầu trên mặt bàn trong lòng rối rắm, ồn như vậy mà vẫn không tỉnh, chẳng lẽ ngủ thật rồi?
Cậu do dự kéo vạt áo, xung quanh dần trở nên trống trải, nhưng Quý Hoài vẫn không có ý định đứng dậy. Bàn ghế của cậu ở bên trong, muốn dọn đi đương nhiên sẽ phải quấy rầy đến Quý Hoài.
Cậu tiếp tục đấu tranh tư tưởng giữa việc tiếp tục làm bức tượng hay bị đánh, mãi đến khi nhận ra trong phòng chỉ còn lại hai bọn họ mới nhịn không được vươn một ngón tay chọc chọc: “Quý Hoài?”
Người bị chọc vẫn không có động tĩnh, cậu lấy thêm một chút can đảm, lại chọc chọc: “Tỉnh dậy nào, chỉ còn mỗi hai đứa mình là chưa dọn bàn ghế thôi.”
Quý Hoài vẫn không có động tĩnh, đổi lại nếu là trước kia có người phá hắn như vậy, hắn đã sớm nhảy dựng lên đánh tên không biết điều đó một trận.
Đầu ngón tay cách một lớp vải mỏng có cảm giác nóng khác thường, cậu cảm thấy có gì đó không đúng lắm, nhịn không được vỗ vỗ vai Quý Hoài.
“Quý Hoài? Cậu không sao chứ? Cậu bị bệnh hả?”
Thấy người phía trước vẫn luôn nằm sấp, sẽ không phải hắn giấu bệnh không chịu đi khám đi?
Hắn và cậu đã ngồi cùng bàn hai năm trời, tuy quan hệ giữa Lâm Dĩ Thâm và Quý Hoài chỉ ở mức bình thường, nhưng lại có thể khẳng định có bệnh mà không đi khám là loại chuyện mà Quý Hoài có thể làm ra.
Thân là lớp trưởng tinh thần trách nhiệm rất nhanh đã chiến thắng nỗi sợ phải đối đầu với giáo bá, đôi tay cậu đỡ vai Quý Hoài tìm cách nâng người dậy, kết quả người vẫn luôn không phản ứng đột nhiên ngẩng đầu lên, bày dáng vẻ không mấy thân thiện trừng mắt nhìn cậu, thậm chí có thể nói là hung dữ, tựa như giây tiếp theo sẽ lột da róc xương cậu nuốt xuống.
Quý Hoài trừng cậu không nói lời nào nhưng hiển nhiên là đang đè nén lửa giận.
Lâm Dĩ Thâm, người cảm thấy rằng mình sắp nhân được “sự giáo dục ngọt ngào” từ giáo bá, hít một hơi thật sau và lùi lại, tổ tiên cậu hiện lên và nói "cách xa ba thước".
“Tớ tớ tớ, tớ chỉ muốn nói là chúng ta, chúng ta dọn đồ đạc lên trên lầu đi, những người khác đều dọn xong rồi, hiện tại chỉ còn hai chưa dọn.” Cậu chỉ chỉ chỗ ngồi bên trong bị Quý Hoài chắn lại của mình, run rẩy nói.
“Bàn ghế của tớ ở bên trong, tớ muốn kêu cậu dậy nhường một chút tớ, tớ dọn đi.”
Hành động cùng phản ứng khoa trương của Lâm Dĩ Thâm làm nội tâm Quý Hoài cực kỳ khó chịu, mày nhíu chặt, sắc mặt càng tồi tệ hơn so với mới lúc vừa tỉnh ngủ. Cuối cùng hắn không động thủ với Lâm Dĩ Thâm, nhưng chiếc ghế vô tội lại phải chịu trận.
Quý Hoài đá văng chiếc ghế dựa làm bật ra âm thanh chói tai doạ Lâm Dĩ Thâm sợ run cả người run.
Khoé mắt Quý Hoài nhìn thấy phản ứng của cậu, dừng một chút, vừa khó chịu lại có chút ảo não.
Hình như hắn dọa sợ người bạn cùng bàn Beta nhát gan của mình rồi.
Quý Hoài có chút mỏi mệt nhéo mi tâm, cũng không biết sao lại thế này, bắt đầu từ tối hôm qua thân thể đều cực kỳ mỏi mệt, nhưng tinh thần lại hưng phấn dị thường, hắn lăn lộn đến mệt lại ngủ không được, tính tình cũng theo đó mà sa sút.
Giống như thông báo cho kỳ dịch cảm sắp tới.
Hắn đảo mắt nhìn Beta từ nãy đến giờ vẫn im như thóc đôi vai sụp xuống, vốn dĩ muốn xin lỗi, nhưng lại nhìn thấy ánh mắt kìm nén hoảng sợ của cậu làm phiền lòng không thôi.
Hắn hít một hơi thật sâu, mặc kệ là đồ của Lâm Dĩ Thâm hay của bản thân, quét hết toàn bộ sách vở trên bàn vào cặp của cả hai, sau đó ném cho Lâm Dĩ Thâm cái cặp bị nhồi nhét đến căng phồng về cho cậu, đeo cặp của mình lên vai, một tay cầm lấy thanh sắt của bàn nhấc lên phát một đem bàn của cả hai đi luôn.
Lâm Dĩ Thâm chụp lấy cặp sách theo quán tính lảo đảo lui về phía sau một bước, đến khi đứng vững trở lại cũng chỉ có thể thấy bóng dáng Quý Hoài khiêng cái bàn tiêu sái rời đi.
Cậu cúi đầu nhìn cặp trong ngực, lại nhìn hai cái ghế dựa còn lại đột nhiên cảm thấy giáo bá kỳ thật cũng không đáng sợ lắm, còn rất thích giúp đỡ mọi người?
Tác giả có chuyện muốn nói:
Quý Hoài: Thích giúp đỡ mọi người?