Anh Nhớ Em Dưới Ánh Trăng

Chương 9: Chờ đợi


1 năm

trướctiếp

Mặc dù tính tình có chút trẻ con nhưng cô vẫn quyết định ở lại trường. Nguyễn Niệm gửi tin nhắn cho anh, tuy có chút giận dỗi nhưng trong giọng nói vẫn mang theo chút chua xót đòi dỗ. Hôm nay, Lâm Giang Lê trở về muộn hơn bình thường, cũng không có giải thích gì: “Ừm, cũng được.” Một câu ngắn ngủi mấy chữ như một quyền đánh vào bông nhất thời làm cho Nguyễn Niệm tức giận khôn nguôi. Đinh Dương rất nhanh gửi tin nhắn cho cô, hỏi han ân cần, đem chuyện ăn mặc của cô sắp xếp thỏa đáng. Nguyễn Niệm cảm thấy mối tình này của cô và Lâm Giang Lê có một quá trình gắn bó lại, Đinh Dương giống như người trung gian trở thành đầu nối truyền tải tin tức của hai người. Tất cả mọi thứ đều hoàn hảo và chu đáo, chu đáo đến mức mà không còn tình yêu ngây thơ, mù quáng và cảm xúc tiêu cực. Nguyễn Niệm có đôi khi cảm thấy đây là dục vọng muốn kiểm soát và chiếm hữu của mình, bởi vì lúc mới ở cùng nhau cô để ý đều là cùng ngày có được mà không giống như bây giờ, càng ngày càng mẫn cảm và cũng muốn càng nhiều. Cô chưa từng yêu đương, đây là mối tình đầu ngây ngô của cô với Lâm Giang Lê. Khát vọng tình yêu ngây thơ, đáng yêu mù quáng và kiên quyết của cô bé. Nguyễn Niệm quyết định tiếp tục lạnh lùng, cố ý cho mối tình này thêm một chút gia vị khác nhau. Chua cũng được, mặn cũng được. Mà tuần này lại giống như Nguyễn Niệm mong muốn, Lâm Giang Lê hầu như không liên lạc được với cô. Từ miệng Đinh Dương biết được gần đây anh rất bận rộn, sắp tới phải đi Mỹ công tác. Nguyễn Niệm ở lại trường không được mấy ngày thì buổi tối bị Tần Thanh cùng Kế Cát Mẫn kéo đi ăn cơm. Tần Thanh và Kế Cát Mẫn có năng lực giao tiếp liền trà trộn vào các xã đoàn và bộ phận lớn cho nên bạn tốt vô số. Lẩu nướng, cá nướng Nhật Bản, cửa hàng ra rồi lại từ cửa hàng khác vào, trong quá trình hẹn cơm Nguyễn Niệm cũng quen biết rất nhiều người bạn mới. Kế Cát Mẫn vui mừng vỗ vai Nguyễn Niệm: “Niệm Niệm cậu xem, đây mới là cuộc sống sinh viên đại học bình thường. Cũng không thể vì một người đàn ông thối kia, mà ngay cả xã giao cũng không có, thật là không thỏa đáng.”

Tần Thanh ở bên cạnh gật đầu theo: “Tớ cũng vô cùng đồng ý.”

Ăn một bữa cơm ngon, sau đó ba người tay trong tay trở về phòng ngủ, vừa mới đi ra khỏi trung tâm thương mại thì lối vào bãi đỗ xe bị cột ngang ngăn lại. Một chiếc Ferrari màu xanh biếc ầm ầm rẽ qua, dừng ở phía trước ba người. Người đàn ông trong buồng lái đeo kính râm màu đen hạ cửa sổ liếc mắt nhìn ba người, phía sau cũng có mấy chiếc xe chạy theo tới: “Mẹ kiếp! Chiếc xe này sao chỉ có bảy, tám con số!” Giọng nói Tần Thanh có chút vang lên.

Người đàn ông ở vị trí lái xe nghe thấy cười khẽ một tiếng, sau đó huýt sáo, nghiêng đầu cười: “Chậc, rất biết nhìn đó! Xe Lâm thiếu gia chỉ có tám con số này thôi. Em gái cảm thấy hứng thú sao? Có muốn đi lên ngồi thử không?” Phía sau cửa sổ xe từ từ hạ xuống, một người đàn ông từ trong xe thò đầu ra trêu chọc Tần Thanh. Trong một trận cười đùa, người đàn ông ngồi ở vị trí ghế lái của Ferrari cũng nở nụ cười theo hạ kính râm xuống. Tầm mắt anh đảo qua mấy người, đột nhiên hứng thú đặt ở trên người Nguyễn Niệm.

“Chúng ta nhanh đi thôi, mấy người này vừa nhìn đã biết không phải là loại người tốt đẹp gì.” Nguyễn Niệm hạ thì thầm liền kéo Tần Thanh.

Mấy người gật gật đầu, vòng qua đầu xe không muốn nhiều lời với bọn họ. Chỉ là vừa mới chờ bọn họ vòng qua đầu xe, cửa ghế lái đột nhiên mở ra. Người đàn ông đeo kính râm miệng nhai kẹo cao su, đôi chân dài bước lên trước mặt ba người.

“Anh muốn làm gì” Kế Cát Mẫn tính tình nóng nảy trực tiếp đi lên.

“Mẫn Mẫn.” Nguyễn Niệm kéo cánh tay cô.

Đùi Tần Thanh kề sát Ferrari bên cạnh, theo bản năng dựa vào bên trong. Thao tác này còn chưa thể thi triển đã không cẩn thận liền táng gia bại sản. Ngay khi mấy người không biết làm sao thì người đàn ông ngang ngược này đột nhiên lấy ra một tấm danh thiếp từ trong túi ra đưa cho Nguyễn Niệm: "Người đẹp, chúng ta làm quen một chút."

......

Ba người tay trong tay đi rất xa, từ tư thế đi nhìn từ sau lưng chính là bộ dáng sớm muốn cùng bọn họ dây dưa. Thanh ngang trước bãi đỗ xe đã nâng lên rất lâu, Lâm Lộ Đồng tháo kính râm xuống, một tay đặt ở mép cửa sổ nghiêng đầu nhìn thẳng về phía đó, cười hứng thú: “Anh Đồng cảm thấy hứng thú sao?”

Trên xe phía sau có một người đàn ông đeo phật châu trên tay, vung bật lửa dựa vào cửa sổ xe Lâm Lộ Đồng, tay chỉ chỉ bóng lưng mấy người phía trước: “Nhìn trúng ai rồi?”

Lâm Lộ Đồng một tay gõ vô lăng, hỏi ngược lại anh: “Tiêu Tử, anh thấy cô gái ở giữa thế nào?” Người đàn ông tên Tiêu Tử này nghe vậy liền nhướng mày, không nghĩ tới Lâm Lộ Đồng thật đúng là có ý này: “Cô bé tóc đen mắt giống búp bê à?”

Anh nhớ lại và nói: “Cũng rất đẹp.”

Lâm Lộ Đồng cười hắc hắc, nói: “Thật à, haiz ~ có phải cũng rất giống kiểu người mà anh họ tôi thích hay không, nhu thuận hiểu chuyện.”

“Mẹ kiếp, anh Đồng ca đừng nói là sẽ thích chứ?” Lâm Lộ Đồng đeo kính râm lên, châm lửa, lái xe đi.

“Đi, giúp tôi điều tra xem cô ấy là sinh viên trường nào?”

......

Trên đường trở về phòng ngủ, Tần Thanh vừa kinh ngạc, vừa lật

tấm danh thiếp này nhiều lần: “Lâm Lộ Đồng, đây không phải là phú nhị đại đại danh tiếng của chuyên ngành hợp tác Trung Quốc và nước ngoài về lĩnh vực kinh doanh sao? Nghe nói anh ta chính là cháu ruột của chủ tịch tập đoàn Lâm Thị. Trời ạ?” Tần Thanh đột nhiên sửng sốt chỉ vào Nguyễn Niệm: “Niệm Niệm, bạn trai cậu không phải cũng là người của Lâm Thị sao? Lâm gia này rốt cuộc có bao nhiêu cháu trai vậy?”

Nguyễn Niệm nhận lấy tấm danh thiếp kia, trên danh thiếp màu trắng có ba chữ to vàng rõ ràng: “Lâm Lộ Đồng.”

Cái tên này cô từng thấy trên điện thoại của Lâm Giang Lê. Nguyễn Niệm cũng chưa bao giờ hỏi chuyện riêng của anh cho nên thật đúng là không biết: “Tớ cũng không biết, cũng chưa từng thấy qua cái tên này.” Cô lắc đầu.

Kế Cát Mẫn khẽ quát một tiếng, chỉ chỉ vào trán Nguyễn Niệm: “Cô bé ngốc này, chuyện của nhà họ Lê Lâm Giang cậu biết được bao nhiêu. Không cần đến lúc bị người ta mắng còn thay nhân số tiền.” Nguyễn Niệm khẽ cười một tiếng, tay đưa lên cao sờ sờ trán, nhẹ nhàng phiêu phiêu một câu: “Biết rồi, biết rồi.”

“Được rồi. Mẫn Mẫn! Chỉ là yêu đương mà thôi, sao mỗi ngày cậu lại thúc giục Niệm Niệm đi điều tra hộ khẩu người ta vậy, cũng không cần đến mức như vậy.”

Kế Cát Mẫn im lặng nhìn hai người bọn họ: “Người bình thường xử lý theo cách bình thường, Lâm Giang Lê này là người bình thường sao? Con người muốn tính kế như cậu ấy từng phút tự chính cậu ấy nghiền chết bản thân mình, nói chi là người bình thường đơn giản. Tớ chỉ sợ Nguyễn Niệm lún quá sâu, người đơn thuần như vậy, cái gì cũng không quan tâm, về sau... Đừng khóc trước mặt tớ sau này!”

Những câu nói tương tự như vậy, Nguyễn Niệm đã nghe không biết bao nhiêu lần, tuy rằng mỗi lần đều có buông lỏng, nhưng cô vốn dĩ rất đơn thuần trong chuyện yêu đương với Lâm Giang Lê. Cô chưa từng xen vào lợi ích hiện thực này. Chỉ vì thích anh ta, thích vẻ mặt của mình, thích sự dịu dàng của mình và không có gì hơn nữa.

Trở lại ký túc xá, Nguyễn Niệm đứng trên ban công nhìn lên bầu trời đêm tối tăm, phía dưới đèn đường chiếu sáng lối đi, từng chiếc xe đang di chuyển qua lại. Khóe mắt Nguyễn Niệm có chút nhòe đi. Cô ấy nghĩ về anh ta.

.......

Điện thoại của Lâm Giang Lê vang lên vài tiếng đã bắt máy. Nghe thấy đầu dây bên kia vọng lại một số tiếng ồn xen lẫn, cả nam lẫn nữ đều có. Tiếng đóng cửa vang lên, bên trong truyền đến giọng nói của một người đàn ông mang theo chút ý cười: “Ừm, hết giận rồi sao?”

Một câu nói thôi, tính trẻ con của Nguyễn Niệm bị chặn ở cổ họng: “Anh đang ở đâu?”

Lâm Giang Lê tựa vào hành lang, một tay đút túi, tay kia cầm điện thoại di động, nghe vậy đã nhẹ giọng cười: “Đang gặp đối tác, cô là đang điều tra tôi sao? Học được từ đâu đó.”

“Không phải là không thể sao?” Nguyễn Niệm môi khẽ bĩ lên

“Ai biết anh có phải là đang làm chuyện xấu hay không.”

Lâm Giang Lê cười khẽ, không đáp lại.

“Khi nào trở về? ”

“Anh có nhớ tôi không?”

“Có.”

“Anh lừa người.” Nguyễn Niệm vạch trần anh.

“Nhớ tôi mà anh không nhắn tin cho tôi.”

“Đợi cô bớt giận đã.”

Trong micro truyền đến giọng nói của người khác, có chút ồn ào, Lâm Giang Lê cùng bọn họ nói vài câu. Nguyễn Niệm loáng thoáng nghe được giọng nói của một cô gái, nhất thời trong lòng có chút khó chịu.

“Hôm nay tôi sẽ về nhà.”

“Ừ?” Lâm Giang Lê cười khẽ

“Được, tôi bảo Đinh Dương đi đón cô.”

“Không, tôi muốn anh đến đón tôi.”

Nói xong không đợi anh trả lời, Nguyễn Niệm vội cúp điện thoại di động trước. Làm xong việc này, cô cảm thấy rất sảng khoái giống như đây là lần đầu tiên nổi loạn vậy. Trời tối chạng vạng, Nguyễn Niệm đeo túi xách đứng ở cổng trường, chiếc Bentley màu đen chạy tới, Đinh Dương mở cửa buồng lái: “Cô Nguyễn.” Nguyễn Niệm gật gật đầu, một tay cầm túi nhìn ghế sau. Đinh Dương né tránh tầm mắt của cô. Rướn rướn người, động tác trốn tránh và bất đắc dĩ của anh ta, Nguyễn Niệm vừa nhìn liền biết Lâm Giang Lê không đến.

“Thiếu gia thật sự không đi được, cho nên..”

“Ừm, tôi biết.”

Nguyễn Niệm gật đầu cười, vui vẻ mở cửa sau: “Đinh Dương tôi muốn đi mua chút đồ, cậu đưa tôi đến trung tâm thương mại trước đi.”

“Được.”

Nguyễn Niệm không cho Đinh Dương đi theo, lúc đi ra, trên tay xách theo một hộp bánh ngọt lớn. Đinh Dương tựa vào bên cạnh xe chơi điện thoại di động, thấy Nguyễn Niệm đi tới, tầm mắt nhìn vào bánh ngọt trên tay cô, ngẩn người trong chốc lát: “Cô Nguyễn đây là…”

“Hôm nay tổ chức sinh nhật cho Lâm Giang Lê nha.”

Đinh Dương hiểu rõ, khẽ thở dài, suy nghĩ một chút cũng không biết vì sao lại xen vào. Giống như đang an ủi, lại giống như là vì giải thoát Lâm Giang Lê, ngay cả chính anh cũng không biết: “Thiếu gia hôm nay cùng mấy đối tác làm ăn bàn chuyện, không đi ngay không được, cho nên…”

Nguyễn Niệm khẽ cười, gật gật đầu: “Ừ, tôi biết.”

Cổ họng Đinh Dương phảng phất nhất thời như bị cái gì đó kẹt lại, anh không nói gì nữa. Xe chạy trên đường, Đinh Dương mở điện thoại ra rối rắm suy nghĩ là có nên nhắn tin cho Lâm Giang Lê hay không. Trong lòng trăn trở nhiều lần, cuối cùng ngẫm lại vẫn là nên nhịn xuống. Trở lại Ngự Cảnh Gia Uyển, Nguyễn Niệm đâm đầu vào phòng bếp. Vừa gọi điện thoại cho dì Trương chuẩn bị đồ ăn trước. Nguyễn Niệm đeo tạp dề vào, chăm chú lắng nghe dì Trương chỉ bảo, quay qua quay lại rất lâu, cuối cùng cũng làm ra một bàn thức ăn. Bưng ra mâm thức ăn cuối cùng, đầu tóc của Nguyễn Niệm đã ướt đẫm mồ hôi. Đây là lần đầu tiên cô xuống bếp, có thể nói là kế hoãn binh. Thử hương vị do mình làm ra, cũng không tính là quá ngon nhưng đạt trình độ tốt nhất mà cô có thể phát huy. Sau khi nếm xong đồ ăn, Nguyễn Niệm khẽ nhíu mày: “Dì Trương, vẫn nên là dì làm đi."

Dì Trương che miệng cười nói: “Dì làm thì liệu có thể giống như con làm sao?Yên tâm, chỉ cần là con làm, Lâm thiếu gia đều sẽ thích.”

“Thật sao?” Nguyễn Niệm chớp chớp mắt, có chút nghi ngờ.

“Dì lừa con làm gì, đúng là người trẻ tuổi haiz, thật là nhàm chán.”

Dì Trương khoát tay áo, đẩy Nguyễn Niệm ra khỏi phòng bếp : “Nơi này giao cho dì thu nhận, con mau sửa soạn lại đi.”

Hai má Nguyễn Niệm ửng đỏ, nhẹ nhàng đi lên lầu. Trang điểm và ăn mặc, cuộn tóc thành một con cừu nhỏ, mang theo nơ công chúa. Váy công chúa màu đỏ đứng trước gương, một mình tự mãn mình là một tiểu công chúa Disney. Dì Trương dọn dẹp nhà bếp xong, sau đó chuẩn bị nến và hoa hồng rất chu đáo rồi sớm rời đi để lại không gian riêng tư cho họ.

......

Đồng hồ trên tường chạy từng nhịp, kim đồng hồ xoay vòng liên hồi. Nguyễn Niệm ôm điện thoại chờ. Tám giờ, mười giờ, mười một giờ... Sinh nhật sắp qua ngày mới mà qua Lâm Giang Lê vẫn chưa về. Nguyễn Niệm không nhịn được liền gọi điện thoại cho anh. Điện thoại reo rất lâu, nhưng không một ai nghe máy.

Ban đêm, chiếc Cayenne màu đen rốt cục cũng chạy vào Ngự Cảnh Gia Uyển, xe tắt máy trước cửa chính, Lâm Giang Lê bước xuống cửa sổ xe, theo bản năng ngước mắt nhìn về phía phòng ngủ. Lần này lại là một mảnh đen kịt, không nhớ đã bao nhiêu đêm, anh về vào ban đêm nhìn thấy ánh đèn phòng ngủ đều thắp sáng. Nhớ lúc anh vén chăn lên, lần lượt tháo mặt nạ mắt cô, ghé đầu thủ thỉ vào tai: “Còn ánh sáng sao mà nhớ tắt đèn.”

Nguyễn Niệm nửa tỉnh nửa mê ôm lấy cổ anh, thấp giọng nói: "Ừm...Tôi sẽ đợi cho đến khi anh quay về."

Nghĩ đến đây, Lâm Giang Lê bất giác nhếch khóe môi. Trong lòng luôn nghĩ, sợ là cô bé ngốc kia lại tức giận. Anh vội tháo dây an toàn ra và lấy ra một hộp đồ trang sức. Bên trong là một chiếc đồng hồ kim cương màu hồng nhạt, gần đây ở trong giới rất thịnh hành, lúc ấy chỉ là nhìn thoáng qua, anh liền cảm thấy cô bé này sẽ thích. Lâm Giang Lê lên bậc thang đẩy cửa lớn đi vào đột nhiên, đèn trong phòng khách lóe sáng. Bước chân của anh dừng lại, đi vào trong. Bước chân hoàn toàn dừng lại ở giữa đại sảnh, trên bàn ăn đầy ắp đồ ăn, ở giữa đặt bánh ngọt, bóng bay, hoa hồng vây quanh. Mà trên bàn, Nguyễn Niệm hai tay đan xen nằm ngủ ở đó. Lâm Giang Lê lẳng lặng đứng ở đó, trong lúc nhất thời không dám nhúc nhích. Anh đứng đó thật lâu, ngược ánh sáng làm mặt ẩn trong bóng tối, khuôn mặt nhìn không ra biểu cảm gì. Một lúc lâu sau, anh ta mở điện thoại di động của mình và gửi tin nhắn cho một người đàn ông. Không bao lâu sau, Đinh Dương trả lời: “Cô Nguyễn là muốn cho cậu một bất ngờ, cho nên tôi…”

Lâm Giang Lê tắt điện thoại di động, chậm rãi đi qua chỗ cô. Khi khoảng cách được kéo gần, khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyễn Niệm càng lúc càng rõ ràng. Cô cuộn mình nằm ở đó, nửa khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra bên ngoài như con dê nhỏ cuộn tròn, lông mi che đi đôi mắt to tròn của cô. Hai má trắng nõn không có rãnh cười, lộ vẻ trẻ con mềm mại, phảng phất như một tinh linh không bị ô nhiễm trần thế. Vẻ đẹp luôn làm cho mọi người vô cùng thương tiếc. Lâm Giang Lê đứng trước mặt cô, đưa tầm mắt lẳng lặng nhìn cô. Anh hơi hơi giơ tay lên, muốn chạm vào mặt cô nhưng lại dừng lại. Anh khẽ mím môi, ngay giờ khắc này trên mặt anh không còn tất cả ngụy trang nữa. Anh chỉ lẳng lặng nhìn cô với ánh mắt phức tạp, sắc mặt có ngàn vạn loại cảm xúc hiện lên. Không biết bao lâu, Nguyễn Niệm mí mắt buông lỏng, theo bản năng tỉnh dậy. Cô híp mắt, cũng không ngẩng đầu nhìn, thuận tay mở điện thoại ra xem tin nhắn. Lâm Giang Lê tiến lên một bước, Nguyễn Niệm ngẩng đầu lên: “Anh.... Anh về rồi à?” Sắc mặt Lâm Giang Lê thản nhiên, nghiêm túc nhìn cô. Nguyễn Niệm không rõ nguyên nhân, sờ sờ mặt mình: “Sao anh lại nhìn tôi như vậy?” ( truyện trên app T𝕪T )

“Không có gì.” Lâm Giang Lê lắc đầu, cảm xúc suy nghĩ sâu xa vừa rồi rất nhanh đã tiêu tán như chưa từng xuất hiện.

Anh xoa đầu Nguyễn Niệm, ôn nhuận cười khẽ như thường lệ: “Chờ có lâu không?” Mặt mày cô nâng lên, ánh mắt thủy linh u oán nhìn anh, gật gật đầu: “Anh về muộn quá, đều đã qua mười hai giờ rồi.” Lâm Giang Lê nhìn ra sự mất mát của cô, vuốt ve mái tóc của cô, giọng nói nhẹ nhàng: “Ừm, thực sự xin lỗi.”

“Đây là tổ chức sinh nhật cho tôi?” Nguyễn Niệm gật gật đầu, chỉ chỉ vào đĩa thức ăn trên bàn: “Tất cả đều đã nguội rồi, sinh nhật cũng qua ngày mới rồi.” Lâm Giang Lê cười, cầm đũa gắp thức ăn trên đĩa. Nguyễn Niệm ngăn lại: “Đều lạnh cả rồi.”

“Anh ăn làm gì?” Nguyễn Niệm lắc lắc đầu.

“Không phải đều rất ngon sao.” Lâm Giang Lê cười khẽ, thò đũa ra mỗi đĩa đều gắp một miếng, nó: “Tay nghề cũng không tồi, rất ngon.”

“Đồ ăn lạnh rồi, ăn vào sẽ đau bụng đó. Hôm nay... À không, hôm qua là sinh nhật anh, nào, ăn một miếng bánh.” Nguyễn Niệm đưa dao nhưng sau đó lại bị Lâm Giang Lê đột nhiên túm lấy cổ tay, dùng sức kéo, cô kinh ngạc thành tiến vô tình đụng vào lồng ngực anh. Lâm Giang Lê vòng tay qua chiếc eo thon như vẻ muốn thăm dò. Sau đó, miệng được cho ăn một muỗng kem ngọt ngào. Nguyễn Niệm còn chưa kịp đặt bánh xuống bàn thì đã môi nam nhân hôn tới tấp. Dư âm của vị rượu tiêu tán trong không trung, không được rõ ràng cho lắm.

“Ăn như vậy, sẽ ngọt hơn.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp