Khác xa với dự định của Nguyễn Niệm, so với tâm ý tự mình xuống bếp chuẩn bị đồ ăn và bánh ngọt thì ngược lại anh càng có khuynh hướng đến đồ trang sức. Dây dưa, truy đuổi, Nguyễn Niệm lại nước mắt mấy đêm. Đêm nay Lâm Giang Lê hơi khác thường, thay đổi sự dịu dàng ngày xưa, cúi đầu nói lời đường mật bên tai, nhẹ giọng rên rỉ. Nguyễn Niệm bị anh siết chặt, rất chặt, như muốn thân thể hợp làm một. Đưa lưng về phía anh, mồ hôi ướt đẫm từ trán chảy xuống xương quai xanh, Nguyễn Niệm hơi nghiêng đầu, ánh sáng đánh vào xương quai xanh mê người của cô. Đôi mắt lạnh lùng đen nhánh của người đàn ông mang theo chút khí thế trăm năm khó gặp.

“Lâm Giang Lê…” Nguyễn Niệm xoay người, tay nhỏ nhắn vòng qua thắt lưng anh, đầu vùi vào cổ anh, đôi bàn tay nhỏ bé thoáng cái trấn an lưng anh.

“Chuyện gì đã xảy ra?” Lâm Giang Lê ngẩng đầu lên, khơi mào một sợi tóc lộn xộn của cô, hai mắt không hiểu sao lại nhìn cô, sau đó lại khôi phục lại sự dịu dàng như ngày xưa.

“Không.”

“Không sao?"”

“Bởi vì tôi.”

“Sao?”

“Sao lại trêu người như vậy?” Nguyễn Niệm chải một cái, mặt đỏ lên.

......

Nguyễn Niệm ký hợp đồng với trang web video tổ chức lễ kỷ niệm với tư cách là blogger đẳng cấp của trang web top, cô đã ghi lại một video chúc mừng ngắn gọn. Sau khi ghi lại, cô gửi video chúc mừng cho người phụ trách tiếp nhận trang web. Đối diện với Nguyễn Niệm chính là Đậu Điềm, cô mơ hồ là nhìn Nguyễn Niệm một chút giận dỗi, tuy quan hệ hai người cũng không tệ cho lắm: "Nguyễn Niệm, cô xác định không đến dự lễ kỷ niệm sao? Nghe nói lần lễ kỷ niệm này có rất nhiều nhà đầu tư lớn, hôm đó còn mời rất nhiều công ty kinh doanh trong giới giải trí, cơ hội ngàn năm có một, vả lại cô xinh đẹp như vậy, không chừng có thể nhận được cành ô liu mà công ty quản

lý nào đó ném tới đây? ”

“Tôi không đi, quay video chỉ là sở thích của tôi, tôi không nghĩ đến phương diện đó.”

Đậu Điềm có chút thất vọng: “Niệm Niệm, cô thật sự là blogger hiền lành nhất mà tôi từng gặp qua, ông trời đuổi theo cô đút cơm ăn, cô còn không vui.”

“Làm sao mà khoa trương như vậy.”

“Được rồi, vậy cô cứ từ từ cân nhắc. À, trang web gần đây có tiếp xúc

với một thương hiệu, muốn chọn một blogger có danh tiếng trong phong cách Nhật Bản để quay quảng cáo, tôi muốn giới thiệu cô đi. Niệm Niệm, dự án này có thể nhận đi được không?”

Nguyễn Niệm đồng ý nhận quảng cáo này. Một mặt là vì phong cách tương tự như cô ấy, mặt khác, thù lao thực sự quá cao. Sau khi, ba bên gặp nhau làm việc, Nguyễn Niệm đã quay quảng cáo cho thương hiệu thời trang này. Cô vốn tưởng rằng đây là một quảng cáo có chi phí nhỏ, nhưng bất ngờ chính là thương hiệu đặc biệt hài lòng với quảng cáo này, dự định đẩy thành truyền thông đa kênh. Vì thế, quảng cáo của Nguyễn Niệm vừa quay đã lên tivi, xen kẽ giữa các chương trình tạp kỹ mang tên thương hiệu, thậm chí còn có quảng cáo mở màn hình. Trong một khoảnh thời gian, nhiều người qua đường bắt đầu hỏi về người mẫu quảng cáo và số lượng người hâm mộ của cô đã tăng lên đáng kể. Không ngờ tới, Nguyễn Niệm lại nổi giận. Đi bộ trong khuôn viên trường đại học đã bị ngăn cản để xin chữ ký. Bình thường những người theo đuổi tỏ tình với Nguyễn Niệm không ít, sau chuyện này lại thường xuyên hơn. Mà một trong những đặc thù nhất là làm cho Nguyễn Niệm có chút không biết làm sao: “Bạn học Nguyễn Niệm, tớ là thật lòng muốn theo đuổi cậu.”

Lâm Lộ Đồng sai người gọi Nguyễn Niệm ra, đứng ở đầu cầu thang trên tay anh mang theo ba bốn túi giấy, logo thật nổi bật trên túi giấy, liếc mắt một cái liền có thể biết là hàng hiệu: “Tôi không cần mấy thứ này, anh không cần tới nữa.”

Nguyễn Niệm lui về phía sau, cố gắng giữ khoảng cách với anh ta. Cô cảm thấy rất phiền, cố ý tăng thêm ngữ khí, hung dữ cự tuyệt anh. Nhưng ai biết được, cô tự cho là hung dữ nhưng ở trong mắt Lâm Lộ Đồng lại càng thêm thú vị với cô: “Cô còn nhớ tôi không? Lần cuối cùng chúng ta gặp nhau, tôi đi một con Ferrari màu xanh lá cây.”

“Haiz, chưa từng thấy qua cũng không sao. Nguyễn Niệm, tôi đối với cô là có nhất kiến chung tình. Chúng ta có thể từ từ tìm hiểu, à, cô còn không biết chuyện gia đình của tôi, tập đoàn Lâm Thị là một tay ông nội tộ sáng lập, cô đi theo tôi, sau này muốn gì đều có. À, tôi còn có

thể để cho anh họ tôi mời cô làm người phát ngôn cho sản phẩm của

công ty, ai…”

Lâm Lộ Đồng càng nói càng kích động, Nguyễn Niệm không muốn để ý tới anh nữa liền xoay người bỏ chạy. Nhìn bóng lưng Nguyễn Niệm, Lâm Lộ Đồng chẳng những không tức giận, ngược lại càng thêm thích thú. Không cần vật chất, đây là kiểu con gái mà anh đang tìm kiếm à!

“Lâm Lộ Đồng này thật sự là lợi hại.”

Kế Cát Mẫn cười lạnh: “Định ngồi lên đầu Lâm Giang Lê sao, ai nói xem, Lâm Giang Lê biết có thể làm thịt anh ta hay không?”

“Chắc là... không, không.” Nguyễn Niệm lắc đầu.

“Haiz, cậu chính là quá ngoan, sao có thể không để cho anh ta ghen chứ?”

Nguyễn Niệm sắp xếp sách vở: “Mẫn Mẫn, người ta không giống chúng ta, anh ấy có công ty lớn như vậy, chuyện gì phải quản, lúc nào cũng rất bận rộn.”

“Bận rộn nói chuyện yêu đương à, cậu và thủ hoạt quả có gì khác nhau?” ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

“Ôi, thủ hoạt quả là không thấy được, cái này là chúng ta có thể thấy được điều đó.”

“Cậu đấy..... Này, cô gái ngốc nghếch.”

......

Nguyễn Niệm không đem chuyện này nói cho Lâm Giang Lê, một mặt là cảm thấy không cần thiết, mặt khác là cô biết quan hệ Lâm gia vốn dĩ đã rất phức tạp, không biết Lâm Giang Lê cùng Lâm Lộ Đồng rốt cuộc là quan hệ như thế nào, cũng không muốn bởi vì mình mà gây ra phiền toái cho anh. Nghĩ lại lời nói của Kế Cát Mẫn ít nhiều cũng khiến cô có chút xúc động.

“Lâm Giang Lê.”

Trong phòng sách, Lâm Giang Lê mặc đồ ngủ màu xám, sống mũi cao thẳng đeo một chiếc kính vàng, tầm mắt nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính. . Tiếng ồn cuồn cuộn không ngừng từ trong âm thanh truyền đến. Tay phải anh cầm một cây bút được dát một vòng tơ vàng, đầu bút khẽ chạm xuống bàn ngẫu nhiên đáp lại. Nguyễn Niệm lặng lẽ đẩy cửa ra, nhìn trong chớp mắt. Nếu được hỏi cô ấy tình huống yêu thích của người này là khi nào thì không nghi ngờ rằng đó là thời gian ở nơi làm việc. Người ta nói đàn ông khi làm việc nghiêm túc chính là trạng thái đẹp trai nhất nhưng Nguyễn Niệm thì không phải nghĩ như vậy. Lâm Giang Lê lúc làm việc không chỉ đẹp trai mà sự thật còn hơn thế nữa. Anh khẽ buông khóe môi ngày thường cong lên, trong ánh mắt có vẻ suy nghĩ sâu xa, sắc bén. Con ngươi liếc mắt một cái là có thể thấy rõ anh lúc này là đang hỉ nộ. Mà ở bình thường lại là khó có được như vậy. Nguyễn Niệm nhìn trong chốc lát, Lâm Giang Lê nghiêng đầu, tầm mắt hai người hướng về nhau. Anh cười khẽ một tiếng, vẫy tay chào cô. Nguyễn Niệm người như mềm nhũn, đẩy đến bên cạnh anh. Sau khi ngồi xuống, nửa người hơi nghiêng đầu nằm lên đùi người đàn ông ấy. Lâm Giang Lê cười khẽ một tiếng, cúi đầu nhìn thoáng qua, bàn tay đang cầm xoay nhẹ rồi để tay lên đầu cô, thoáng cái sờ mái tóc mềm mại: "Ừ?"

Nguyễn Niệm không nói lời nào, cúi đầu cong đầu nhỏ trên đùi anh.

“Buồn ngủ rồi sao?” Lâm Giang Lê hỏi.

“Ừm.” Nguyễn Niệm hạ giọng.

Lâm Giang Lê một tay thăm dò cổ cô, xoay đầu cô lại: “Muốn ngủ trên giường không?”

“Không cần.” Nguyễn Niệm lắc lắc đầu, đột nhiên ngồi dậy, hai tay câu lại ôm lấy cổ Lâm Giang Lê. Đôi mắt nhỏ không còn sắc thái trước kia, bây giờ lại có chút ngây thơ mang theo chút ngốc nghếch. Lâm Giang Lê nhéo nhéo đôi tai nhỏ nhắn ửng hồng của cô: “Uống rượu rồi?”

“Ừm.”

Nguyễn Niệm gật gật đầu, vươn một ngón tay: ‘Uống một chai bia.”

“Một chai bia đã say?”

Lâm Giang Lê cười khẽ một tiếng: “Lần sau còn muốn uống không?”

Nguyễn Niệm tiếp tục gật đầu: “Ừm.”

Và học cách nổi loạn: “Muốn uống, Tiểu Mẫn nói, khổ sở có thể uống rượu, uống rượu là có thể quên đi chuyện khổ sở.”

Lâm Giang Lê tắt máy tính ôm người cô lên, hai tay nâng cầm cô: “Chuyện gì khổ sở thế,nói với tôi một câu xem?”

Nguyễn Niệm nhìn anh, vươn ngón trỏ chọc chọc vào má anh liền bị Lâm Giang Lê bắt lấy: “Là do tôi.”

“Tôi?”

“Bởi vì rất thích anh?”

Lâm Giang Lê cười khẽ: “Tôi cũng thích cô.”

“Không~”

Nguyễn Niệm đột nhiên lắc đầu, hai tay ấn vào bả vai anh, dùng sức lắc đầu: “Anh không thích tôi.”

Lâm Giang Lê buồn cười: “Ừ, nói thế nào thì cứ cho là như vậy? ”

"Tôi không muốn gặp người của anh, vì sao anh đến không gặp tôi.” Nguyễn Niệm cúi đầu, giọng nói dần dần mang theo nức nở.

“Đều nói muốn tới đón tôi nhưng lại không gặp được anh. Ngôi nhà

lớn như vậy, tôi không thể nhìn thấy anh, anh lúc nào cũng bận rộn, rốt cuộc là anh đang bận rộn những gì? Tôi không muốn gặp người của anh....”

‘Tôi đang làm việc.” Lâm Giang Lê thấp giọng dỗ dành cô.

“Ừm, tôi ngoan ngoãn.”

Lạch cạch một tiếng, một giọt nước mắt rơi xuống: “Lâm Giang Lê, tôi vẫn luôn chờ anh, mỗi tối đều chờ anh về nhà nhưng anh lúc nào cũng về muộn, quá muộn rồi~”

“Lâm Giang Lê, phòng ốc lớn như này nhưng tôi thật sự cảm thấy cô độc.”

........

Nguyễn Niệm cúi đầu, nước mắt từ hốc mắt không ngừng chảy, cô đem nỗi khổ trước kia giấu trong lòng bao lâu đều nói ra, một chút cũng xót. Căn phòng yên tĩnh lạ thường, chỉ còn giọng nói Nguyễn Niệm không ngừng kể lể. Lâm Giang Lê ôm cô, duy trì tư thế ban đầu. Rèm cửa sổ kéo dài một nửa, bóng dáng hai người ẩn trong bóng tối. Đáy mắt Lâm Giang Lê dịu dàng cười nhạt một chút tiêu tán, môi anh mím chặt, gương mặt tối tăm khó mà phân biệt. Hai tròng mắt mất đi nhiệt độ, anh cúi đầu nhìn cô gái nằm trong lồng ngực. Bên tai, cô gái vẫn còn liên tục ủy khuất oán giận không nguôi. Anh nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, nhìn cô vô cùng nghiêm túc, cười nhẹ nhàng.

“Thích tôi rồi sao?”

“Ừm, thích thì sao?”Nguyễn Niệm đưa tay lên chỉ chỉ vào má anh liền bị anh bắt lấy.

Nguyễn Niệm bất mãn: “Làm gì mà không cho người ta đụng vào?” Lâm Giang Lê buông tay ra: “Thích tôi rồi đúng không?”

“Thích anh.... Vẻ mặt của này của anh.”

“Hời hợt như vậy?” Lâm Giang Lê nói.

“Không hời hợt.” Nguyễn Niệm lắc đầu.

“Lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh liền cảm thấy nam sinh này lớn sẽ lên rất đẹp, thật muốn chiếm làm của riêng.”

“Sau đó tôi nghĩ bao nhiêu cách để đuổi theo anh. Bởi vì rất rất thích ~ tôi vẫn là lần đầu tiên theo đuổi anh.”

“Vậy bây giờ cũng là vẻ mặt này sao?” Lâm Giang Lê tiếp tục hỏi.

“Không phải, không phải vì mặt mũi.” Giọng điệu nhẹ nhàng nhưng rất kiên định của Nguyễn Niệm

“Là anh, chỉ cần anh là tốt rồi.”

Lời này khiến Lâm Giang Lê nghĩ ngợi thật lâu, anh cúi đầu vô cùng nghiêm túc nhìn cô, giống như muốn xuyên qua lớp biểu bì nhìn thấy nội tâm của cô. Đôi mắt đó luôn mang ánh sáng sắc bén, lý trí và tỉnh táo. Một lúc sau đột nhiên cười rộ lên: “Cô có lẽ thích tiền của tôi, tôi có thể cho cô tất cả mọi thứ cô muốn.” Anh nhấc tay lên từ trên bàn cầm lấy một cái hộp, mở ra, bên trong là một chiếc đồng hồ gắn đầy kim cương.

“Thích không?” Lâm Giang Lê tháo đồng hồ ra, nhếch môi cười, giơ tay Nguyễn Niệm lên.

“Rất thích hợp với cô.”

Đồng hồ đeo tay chạm vào cổ tay mềm mại của Nguyễn Niệm, xúc cảm lạnh như băng làm cho cô tỉnh táo thêm vài phần.

“Tôi không cần~”

Nguyễn Niệm hất đi, đồng hồ đeo tay bị cô đột ngột chống lại làm vung ra ngoài, rơi xuống sàn nhà. Con ngươi Lâm Giang Lê tối sầm lại, Nguyễn Niệm ôm lấy eo anh.

“Tôi không muốn những thứ này, tôi không thích chúng.”

“Vậy cô không thích cái này thì thích cái gì nhỉ? Tôi mua cho cô, chỉ cần cô thích là được.”

“Tôi không cần.”

Nguyễn Niệm ôm anh, giọng điệu ủy khuất đến cực hạn: “Tôi muốn anh ở bên nhiều hơn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play