Xe buýt hướng theo đường đến núi Tiên Nham, không biết là đêm qua không ngủ ngon hay là đường xá xóc nảy vấn có vấn đề mà ngực và bụng dưới cô không thoải mái cho lắm. Nguyễn Niệm nhắm mắt, ngã người dựa vào ghế, hàng lông mày hơi nhíu chặt. Tằng Đống ngước mắt lên, nghiêng đầu lặng lẽ mở cửa sổ. Không khí mát mẻ bên ngoài thổi vào, Nguyễn niệm dần cảm thấy dễ chịu. Kế Cát Mẫn nghiêng mặt nhìn thấy tất cả rồi lặng lẽ lắc đầu. Tăng Đống có rất nhiều đồng bọn! Nhìn tri kỷ này đi, Lâm Giang Lê kia, ngoại trừ có chút tiền có cái rắm mới tốt giống vậy. Nguyễn Niệm cũng không phải là người thiếu tiền, sao lại cứ mãi không thoát ra được!
“Haiz ~~~”
Xe buýt dừng lại ở chân núi, các sinh viên lần lượt xuống xe. Các thành viên hội sinh viên chú ý, chuyến đi lần này do Trường Cao đẳng Ngoại ngữ và Kiến trúc tổ chức, tôi xin nói sơ lược về quá trình hoạt động và lộ trình cụ thể của leo núi.
Núi Tiên Nham có độ cao cực cao, tổng cộng có ba đoạn, phía dưới là bậc thang đúc bằng xi măng, đoạn giữa là con đường nhỏ nhân tạo, đoạn cuối cùng có vách đá hẹp, các bậc thềm đá được đục từ trên vách đá.
“Mọi người tự do chọn tổ đội, người đầu tiên leo lên đỉnh núi có thể giành được món quà đắt giá do chúng tôi chuẩn bị, các bạn học tham gia đến đỉnh núi cũng đều có một phần quà nhỏ nha.”
“Mọi người nhớ lượng sức mà đi, có chuyện gì thì báo cáo trong nhóm, chúng ta năm giờ tập hợp ở chân núi!”
Đối với chuyện leo núi này, nam sinh muốn tranh thắng bại đều rất mạnh, nóng lòng muốn xem thử ai sẽ là quán quân, nghe thông báo xong, tuyên bố giải tán vừa dứt tất cả liền xông lên phía trước.
Nguyễn Niệm vốn không có ý định đến, hơn nữa bình thường không thích vận động, đối với chuyện leo lên tới đỉnh thì càng không có dục vọng gì. Hai người chậm rãi leo đến nửa đường có bậc thềm đá liền ngồi xuống. Kế Cát Mẫn cũng là tính toán sai lầm, mua một túi đồ ăn vặt lớn rốt cuộc trở thành gánh nặng cho bản thân. Ngồi xuống bên đường nghỉ chân, cô liên tục ép Nguyễn Niệm ăn. Hai người nghỉ ngơi một chút rồi đi tiếp. Càng lên trên thì dáng vẻ nữ sinh ngồi nghỉ trên thềm đá càng ngày càng nhiều. Kế Cát Mẫn kéo Nguyễn Niệm đi qua, đem túi “gánh nặng” này chia cho các bạn ăn. Mấy nữ sinh đều là có sức sống trở lại, hẳn là học viện kiến trúc.
“Mọi người ăn nhiều một chút, đừng khách khí.” Kế Cát Mẫn đưa khoai tây chiên qua cho mấy người chia nhau.
Các cô gái làm quen nhau cũng rất nhanh, không bao lâu liền tán gẫu thân thiết.
“Tớ biết các cậu từ lâu rồi! Cậu là Nguyễn Niệm, còn cậu là Kế Cát Mẫn.” Một trong những cô gái nói.
“Nguyễn Niệm các cậu biết không kỳ quái hả, tất nhiên cũng biết tớ nha.”
“Đương nhiên, hai người các cậu cứ như hình với bóng.”
“Tớ học lớp 1 khoa Kiến trúc, Tăng Đống là lớp trưởng của chúng tớ.”
Ánh mắt cô gái sáng ngời nhìn Nguyễn Niệm khi nhắc tới Tằng Đống. Mấy cô gái khác liếc nhau, cúi đầu cười khẽ. Nguyễn Niệm tầm mắt nhạt nhòa, không nói gì. Cô gái ăn thử cái này một chút, câu sau vô tình hỏi một câu: “Trên đường hai người không đụng phải Tăng Đống sao?”
“Nam sinh có lẽ đều ở phía trước?” Kế Cát Mẫn nói.
“A ha?” Nữ sinh phảng phất vẻ kinh ngạc.
“Không nên đi, anh ta nghĩ như thế nào?”
“Đúng vậy, phải biết rằng, chúng ta vốn là muốn cùng viện văn học làm quen, về sau nửa đường có thay đổi thì tất cả mọi người đều là vì giúp Tằng Đống. Khụ...”
Các cô gái liền đợi cho đến khi kết thúc. Ngược lại một nữ sinh khác không nhịn được mà xen vào nói: “Nguyễn Niệm, cậu và Tăng Đống... Có chuyện gì vậy?”
......
Nguyễn Niệm đi về phía trước, Kế Cát Mẫn đưa nước cho cô, nói: “Bọn họ đều cho rằng cậu không có bạn trai nên có chút hung dữ.”
“Mình không thích anh ta, tớ đã nói nhiều lần rồi.”
“Rốt cuộc, ai cũng có quyền theo đuổi một cô gái độc thân sao.”
Kế Cát Mẫn thở dài: “Thật là khó, cẩu nam nhân kia của cậu còn không chịu công khai.”
“Bất lực quá Niệm Niệm, rốt cuộc là cậu không công khai anh ta, hay là anh ta không công khai cậu vậy?”
Bước chân Nguyễn Niệm đột nhiên run lên. Đôi mắt khẽ rũ xuống, một trận gió núi thổi qua, nụ cười của nàng nhạt dần: “Đi thôi nào.”
......
Hai người lại leo lên một đoạn đường ngắn vô tình bắt gặp Tằng Đống đi xuống. Kế Cát Mẫn ánh mắt sáng ngời, hét lên: “Tằng Đống, sao cậu lại xuống đây?”
Tóc Tằng Đống có chút ướt đẫm mồ hôi, tay áo ngắn tay cả áo kẻ sọc cũng in thấm một mảnh. Hắn thở hổn hển, nhìn Nguyễn Niệm nói: “Tôi ở phía trên chờ một lát mà không thấy bóng dáng các cậu đâu nên xuống xem một chút.”
“Cậu sẽ không quay trở lại chứ?”
“Không có, đến giữa sườn núi thôi.”
“Giữa sườn núi có miếu Nguyệt lão, ở đó có một cái cây to, trên cây treo đầy mảnh vải đỏ.” Tằng Đống quay đầu về phía Nguyễn Niệm, lỗ tai có chút đỏ: “Rất... Rất náo nhiệt.”
“Oh ~~~”
Kế Cát Mẫn hiểu rõ tình huống này vội thêm lời: “Các cậu... Cậu có đi không?”
Giọng điệu của Tằng Đống có chút ngại ngùng: “Nghe nói mọi ước muốn đều linh nghiệm.”
“Linh nghiệm sao?” Nguyễn Niệm đột nhiên lên tiếng.
“Cậu có hứng thú không?”
Tằng Đống nhất thời đáp lại một cách rất nhanh: “Ừm, đặc biệt nổi tiếng nhất là nghe nói viết nguyện vọng lên đai đỏ treo lên cây đại thụ thì mối nhân duyên mong ước sẽ được Nguyệt lão che chở. Trên đỉnh núi còn có khóa đồng tâm, nếu khắc tên nhau lên đó thì những người yêu nhau có thể ở bên nhau mãi mãi.”
Sau khi nghe được tin tức này cả người Nguyễn Niệm đều phấn chấn. Leo rất hăng hái. Quả nhiên đến giữa sườn núi, miếu Nguyệt lão miếu hiện ngay trước mắt. Ở giữa miếu Nguyệt Lão có một cây cổ thụ lâu đời, thân cây được dải ruy băng đỏ vây quanh đỏ bừng. Tằng Đống nhìn ánh mắt trong trẻo của Nguyễn Niệm, lén lút đưa bàn tay bên cạnh nhéo nhéo một cái.
Hít thở một hơi: “Nguyễn Niệm, tôi...”
Anh ta còn chưa dứt lời thì Nguyễn Niệm đi thẳng vào trong. Tằng Đống thở dài một hơi. Ba người từ trong bước ra, trong tay mỗi người đều cầm một cái đai đỏ đi đến bàn viết. Tăng Đống túm lấy tay Nguyễn Niệm, nhịp thở gấp gáp, hai má ửng đỏ: “Nguyễn... Nguyễn Niệm...”
“Tôi có... Có điều muốn nói với cậu.”
Bốn phía đều yên tĩnh, gió thổi xào sạc, lá rụng ào ào, rải rác, cọ trên mặt đất. Tằng Đống túm lấy tay Nguyễn Niệm, đầu ngón tay khẽ run lên: “Nguyễn... Nguyễn Niệm, tôi...”
“Tôi...”
Nguyễn Niệm ngước mắt nhìn anh ta, cô có một đôi mắt đen rất đẹp mắt, đuôi mắt nếp gấp nhẹ lên, mí mắt thon dài. Hôm nay trang điểm nhẹ nhàng, không vẽ mí mắt nên làm thiếu đi cảm giác thuần dục và giảo hoạt ngày thường. Tiết trời mát mẻ, không có biểu hiện của mưa. Trong lòng Tằng Đống chua xót, thở ra một hơi thật sâu, lúc này đây không chút do dự đem câu nói kia nói ra: “Tôi thích cậu.”
Bốn phía chợt yên tĩnh đến lạ thường, Kế Cát Mẫn há hốc miệng, cuối cùng lo lắng nhìn hai người một cái rồi hơi quay người lại. Nguyễn Niệm cúi đầu, giãy cổ tay ra khỏi tay anh. Tằng Đống vội vàng, tiến lên một bước lần nữa túm lấy tay cô: “Nguyễn Niệm, cậu. Đừng từ chối tớ...”
“Được không?”
Giọng điệu có chút run rẩy của Tằng Đống : “Chúng ta thử yêu đương một lần đường không?”
“Tằng Đống.”
Nguyễn Niệm giương mắt nhìn không hề có cảm xúc gì: “Tớ không thích cậu.”
Giọng nói lạnh lùng của cô vẫn kiên định: “Nếu như lúc trước tớ không nói rõ ràng, vậy bây giờ tớ nói rõ ràng rằng tớ không thích cậu.”
Trái tim Tăng Đống vỡ vụn, anh nhìn cô gái trước mắt với ánh mắt lạnh lùng, tầm mắt xen kẽ không mang theo một tia tình cảm nào. Tay anh khẽ run rẩy, nặn ra một nụ cười: “Không sao, tớ chỉ cần thử xem. Tớ thích cậu, tớ không sợ chờ, tớ...”
Giọng nói của người đàn ông như bị mắc kẹt. Nguyễn Niệm chạm cổ tay anh dùng lực giãy tay ra, mềm giọng nói: “Cậu hẳn là... nên giữ ý một chút.”
Tăng Đống nắm chặt tay, trong lòng đau đớn: “Bởi vì một số lý do nên người biết không nhiều lắm.”
Nguyễn Niệm cười cười: “Tằng Đống, cậu sẽ tìm được người tốt hơn tớ.”
“Cậu có thể cho tôi biết, anh ta... Anh ta là ai?”
Nguyễn Niệm: “Cậu không cần biết.”
Tằng Đống: “Tôi muốn biết, tôi muốn biết rốt cuộc tôi thua ai, tôi...”
“A, chúng ta hình như đến không đúng lúc!”
Đúng lúc này, cổng miếu Nguyệt lão truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn của mấy nữ sinh đi vào, nhìn thấy hai người đứng dưới tàng cây nhìn nhau cười. Nhịn không được trêu chọc: “Tằng Đống, thiếu chút nữa là không được thấy cảnh này.”
“Đây là tỏ tình sao? Không nghĩ tới Tằng Đống cậu lại lãng mạn như vậy, dưới tàng cây nhân duyên trong miếu Nguyệt lão, chậc chậc chậc... Thật lãng mạn!”
“Nguyễn Niệm, đồng ý chưa!”
“Đồng ý đi, đồng ý đi!”
Kế Cát Mẫn đưa ánh mắt nhìn bọn họ, nhưng rất đáng tiếc các cô cũng không có ghé đến.
Tăng Đống nhắm mắt lại, xoay người lạnh giọng gầm nhẹ: “Nói đủ chưa?”
“Nói đủ rồi thì đi!”
“Tằng... Tằng Đống sao cậu lại như vậy?”
“Bọn tớ đang giúp cậu đó, cậu cứ thế mà đi sao... Uây, đừng đi quá xa!”
“Tôi nói các cậu mau cút!” Tăng Đống hét lớn một tiếng.
Mấy nữ sinh nhất thời thẹn quá hóa giận, trừng mắt nhìn bọn họ một cái rồi xoay người ra khỏi miếu Nguyệt Lão. Bên trong chỉ còn không gian im lặng phủ kín. Nguyễn Niệm không nói gì nữa, cầm bút lông trước bàn, viết chữ trên dải ruy băng đỏ. Tằng Đống nhìn đầu bút của cô di chuyển, trong lòng chua xót không chịu nổi: “Cái đó... Tằng Đống.”
Kế Cát Mẫn vừa mới lên tiếng, Tăng Đống lại ném dải ruy băng màu đỏ trong tay, xoay người rời đi: “Haiz~”
Nhìn bóng dáng cậu ta dần biến mất, Kế Cát Mẫn thở dài: “Niệm Niệm, cậu nói gì đi. Đừng quá thẳng mà quá đau lòng.”
“Tiểu Mẫn, tớ có bạn trai.”
Nguyễn Niệm dừng bút, nhẹ nhàng thổi hắc mặc phía trên, bên ngoài ngưỡng cửa miếu Nguyệt lão sớm đã không còn bóng dáng của anh ta.
“Không có thời gian ứng phó với dây dưa của những người khác.”
“Đối với anh ta, cũng tốt không phải sao?”
......
Phía dưới cây nhân duyên sớm đã bị tơ đỏ treo đầy, Nguyễn Niệm treo tơ đỏ trên một cành cây, thuần thục thắt một cái nơ.
“Nguyệt lão gia gia ơi, nhất định phải phù hộ nhân duyên của con được thuận đường nha!”
Kế Cát Mẫn đưa mắt đảo qua dòng chữ trên dải băng đỏ của cô, khẽ xuy một tiếng: “Không có tiền đồ.”
Hai người từ từ trong miếu đi ra, Kế Cát Mẫn xoa xoa bụng nhìn thời gian đã trôi qua hai giờ: “Niệm niệm chúng ta là xuống núi trước hay là ở chỗ này chờ bọn họ?”
Leo lên lưng chừng núi đã là cực hạn, Kế Cát Mẫn căn bản không có ý định leo lên trên tiếp. Nguyễn Niệm giương mắt nhìn lên con đường nhỏ với độ cao dần cao, xung quanh sương núi dày đặc, đỉnh núi phía xa xa ẩn mình trong sương mù, như lúc ẩn như lúc hiện.
“Mẫn Mẫn, Cậu vừa nói. Có gì trên ngọn đồi sao?”
......
Tại cảng biển Hoài Thị, một chiếc du thuyền sang trọng khổng lồ trôi nổi cập bên, trên thuyền du dương tiếng vĩ cầm thật dễ chịu. Ở lối vào có mười mấy tên vệ sĩ áo đen đứng lặng sừng sững, trên bến tàu xe cộ chạy tới không ngừng, các công tử nhà giàu khoác trên mình toàn là quần áo đắt tiền, sau khi xuất trình thiệp mời thì đi về phía du thuyền. Một số chiếc xe màu đen đi vào chậm rãi dừng lại ở bến tàu. Cửa xe đồng loạt mở ra, mấy công tử có đầu có mặt ở Hoài Thị ngông cuồng bước xuống.
Hạ Kỳ tiện tay chỉnh cổ áo lên cà vạt, giương mắt nhìn về phía con tàu du lịch xa hoa trên bến tàu, chậc một tiếng: “Chu Khiết Ny này thật là một người đứng đầu, chỉ là một buổi tiệc sinh nhật thôi mà đã thuê một chiếc du thuyền lớn như vậy, Chu gia này tính dát lên người cô ấy toàn tiền sao.”
Hạ Kỳ nói xong nhìn lướt qua Lục Hi Quân đi xuống phía sau, cười hỏi: “Hi Quân, tôi cảm giác Chu Khiết Ny và Khương Thường có phải quá liều mạng không? Em gái anh ta cũng chưa từng được tổ chức tiệc sinh nhật trên du thuyền.”
Đôi mắt Lục Hi Quân rũ xuống, hiển nhiên là không muốn nói nhiều với cô “Dưới danh nghĩa của cô ấy có ba chiếc.”
“Khụ khụ, được rồi.”
“Hạ Kỳ câm miệng.”
“Đang nói cái gì vậy?” Phía sau truyền đến giọng nói ôn nhuận mang theo tiếng cười khẽ của đàn ông.
Hạ Kỳ nhìn thấy anh ta có vẻ không có ý tốt gì liền cười nói: “Không có gì, chúng tôi đang nói ý say ông của Chu tiểu thư này không phải rượu mà nằm ở chỗ... Ai đó cũng vậy.”
Khóe miệng Lâm Giang Lê nhếch lên một chút cười: “Hạ Kỳ, cô nói nhảm thật nhiều.”
Hôm nay là yến hội sinh nhật của Chu Khiết Ny, con gái duy nhất của Chu gia Hoài Thị, tất cả con cái của các đại gia tộc nổi danh ở Hoài Thị đều nhận được lời mời. So với mấy gia tộc trên đỉnh Hoài Thị mà nói thì Chu gia khẳng định là khó có thể đạt tới, nhưng bởi vì lĩnh vực kinh doanh bất đồng nên cũng có thể gọi là danh tiếng. Du thuyền khởi động, trên boong tàu du lịch khắp nơi đều là nam nữ bưng ly rượu. Không khí trong một gian phòng xa hoa vô cùng náo nhiệt. Hạ Quyên tìm người kéo tới mấy cái bàn bi-a, cậu rất thích chơi bi-a, ngày thường rảnh rỗi không có việc gì liền tổ chức.
Phòng riêng rất lớn, vài công tử tiểu thư quen biết đều tụ tập ở bên trong bắt chuyện phiếm. Gần bên trong có một cái ghế sofa màu nâu sẫm, ngồi được vài người, so với khe hở náo nhiệt trong phòng thì quá mức yên tĩnh. Trên ghế sa lon có mấy nam tử, đặc biệt là hai người trong cùng. Toàn thân tây trang màu đen, chân dài eo hẹp, thân hình tỏa ra khí chất đặc biệt.
“Này, ngồi trên sô pha kia, là thiếu gia nhà ai vậy?”
“Ngoài cùng là con trai duy nhất của Lục gia - Lục Hi Quân, cậu không biết sao?”
“Lục Hi Quân? Người thừa kế tập đoàn Cody, doanh nghiệp hàng đầu của Hoài Thành?”
“Đúng vậy, đừng nghĩ nữa. Đại tiểu thư Khương gia danh tiếng vọng trọng, từ nhỏ đã có hôn ước nên trêu chọc không nổi đâu.”
Mấy cô gái mặc áo đuôi én, tay cầm ly rượu vang đỏ: “Vậy... Còn người đó thì sao?”
Cô gái hơi ngẩng đầu, nhìn lướt qua người đàn ông ở cuối sô pha, trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng, liếc mắt một cái rồi cúi đầu.
Người đàn ông trong bộ dạng cực kỳ đẹp mắt kia cùng với độ cong xương hàm thật là hoàn mỹ, làn da trắng lạnh, hai tròng mắt tinh sáng, đuôi mí mắt thon dài, khóe miệng khẽ nhếch mỉm cười.
Cổ áo bị anh kéo hai nút áo ra, một chân dựng lên lắc lư, ly thủy tinh trên tay cũng đồng nhất theo động tác chân, lắc lư từng vòng từng vòng.
Liếc mắt một cái nhìn qua lại tựa như lạnh như câu, quý giá mang dục vọng, sóng mà xa cách.
“Đúng rồi, tại sao tôi chưa từng gặp qua cô ở Hoài Thị?”
“Những đàn ông đó ai cũng biết vậy mà cô cũng không biết?”
Một nữ nhân trợn trắng mắt lộ vẻ mặt khinh bỉ: “Lâm Giang Lê, người thừa kế tương lai của tập đoàn Lâm Thị vang danh khắp nơi. Lâm gia cùng Lục gia, Khương gia, Hạ gia đều là thế giao, rất nhiều năm trước Lâm Thị lão gia tử chuyển đến Lâm Thị cách vách.”
“Mặc dù cô không ở Hoài Thị, nhưng người nổi tiếng như Lâm Giang Lê cũng không biết?”
Nghe nữ nhân kia vừa nói, cô gái mới đầu còn động tâm trong nháy mắt hấp xuống: “Ai, các cô không biết chuyện của Chu Khiết Ny và Lâm Giang Lê sao?”
“Xuy, ai mà không biết tâm tư của Chu Khiết Ny, cô cho rằng cô ta tốn rất nhiều tiền như vậy chỉ để tổ chức tiệc sinh nhật thôi sao? Cô ta có mời chúng ta không? Xuy, người ta sợ Lâm Giang Lê không đến liền giăng lưới rộng rãi.”
Mấy người đang xì xào bàn tán, đột nhiên trong phòng có người hô một tiếng: “A ~ Chủ nhân bữa tiệc tới rồi!”
Cánh cửa bị đẩy ra xuất hiện một cô gái mặc một chiếc váy dạ hội sáng bóng chậm rãi bước vào.
Hạ Kỳ huýt sáo một tiếng: “Hôm nay Chu tiểu thư thật xinh đẹp.”
Chu Khiết Ny đỏ mặt, khẽ cười nói: “Tôi nói sao đi hết một vòng tìm người quen biết cũng không thấy bóng dáng thì ra đều tụ tập ở đây, Hạ Kỳ lại là đại diện của tổ, thế nào cũng không nói cho tôi biết?”
Chu Khiết Ny đụng phải quái đản nói một câu, sau đó tầm mắt liền lặng lẽ nhìn vào trong phòng tìm kiếm.
Sau khi nhìn thấy bóng người rất nhanh dừng lại, con ngươi sáng lên, nhấc làn váy rộng thùng thình đi vào bên trong: “Lâm Giang Lê. Anh ở đây à.”
Lâm Giang Lê ngồi trên sô pha, ngẩng đầu thờ ơ nhìn cô một cái: “Chúc mừng sinh nhật Chu tiểu thư.”
“Vậy có chuẩn bị quà cho tôi không?” Chu Khiết Ny bĩu môi, đụng tựa làm nũng.
Khóe miệng Lâm Giang Lê khẽ nhếch, cầm lấy một cái hộp từ trên bàn trà đưa cho cô: “Đây của cô?”
Chu Khiết Ny nhận lấy, cao hứng phấn chấn mở ra. Đó là một cặp bông tai. Giá trang sức của thương hiệu này không quá cao, nhưng lại cực hiếm. Mặt dây chuyền của bông tai khá kỳ lạ, trông giống như một đôi giày cao gót: “Bông tai cá tính thật, tôi rất thích.”
Lâm Giang Lê cười cười: “Chu tiểu thư thích là được rồi.”
......
“Nguyễn Niệm, Nguyễn Niệm. Tổ tông của tôi ơi...”
“Không đi được không?” Kế Cát Mẫn bóp thắt lưng, thở không ra hơi.
Đều trách cái miệng thối rữa kia của Tăng Đống, không có việc gì làm lại làm ra cái gì loạn thất bát tao lời đồn. Bây giờ thì tốt rồi, Nguyễn Niệm đã tin vào chuyện tình cảm này. Quyết tâm muốn leo lên đỉnh núi treo cái gì đồng tâm tỏa kia. Ngày xưa để cho cô chạy năm phút đã tuyệt đối không chạy thêm một giây nào nữa, còn giờ phút này lại đang khập khiễng kiên định bò lên trên.
Kế Cát Mẫn nhấc tay lau mồ hôi trên trán, gào thét một tiếng, thật sự là khổ cho cô: “Mẫn Mẫn, nếu không cậu xuống núi trước đi. Thì tớ một mình xuống trước nhé!”
Nguyễn Niệm xoay người, mái tóc trước mắt không biết là bị mồ hôi hay sương mù thấm ướt dán lên trán. Sắc mặt của nàng rất là tái nhợt, mí mắt lảo đảo không chống lại tinh thần trước đó.
“Vậy bây giờ nên làm sao đây?” Kế Cát Mẫn thở hổn hển bò lên trên, đứng bên cạnh cô đưa nước trong túi qua: “Tớ là loại người sẽ bỏ lại bạn sao?”
Kế Cát Mẫn ngẩng đầu nhìn lên chỗ cao, vừa lúc có mấy nam sinh từ đỉnh núi quay trở về: “Này soái ca.”
Kế Cát Mẫn ngăn người lại: “Đến đỉnh núi còn phải leo bao lâu nữa?”
“Đại khái phải leo nửa tiếng nữa, các cậu còn muốn đi lên sao?”
Nam sinh nhìn hai người: “Đừng đi lên nữa, phía trên sương mù dày đặc, chờ các cậu leo lên không chừng thì trời đã tối.”
“Đúng vậy, hơn nữa cảm giác mây đen trên đỉnh núi rất nặng, nói không chừng sắp mưa rồi, vẫn là trở về đi. Con gái mà, không bắt buộc tham gia.”
“Niệm Niệm, thật sự muốn leo lên đỉnh sao?” Kế Cát Mẫn rất nghiêm túc hỏi Nguyễn Niệm một cậu.
Nguyễn Niệm gật gật đầu: “Ừ, tớ muốn leo lên đỉnh.”
Kế Cát Mẫn nhận mệnh lệnh: “Được rồi, vậy tớ sẽ liều mạng làm quân tử.”
......
Tằng Đống nhất thời tức giận, chờ anh tỉnh táo lại, mới ý thức được thái độ vừa rồi của mình không tốt lắm. Tỏ tình thiếu chút nữa biến thành bức bách. Việc này là không thể vội vàng, anh phải chậm rãi.
“Về phần bạn trai Nguyễn Niệm nói mình chưa từng gặp qua người đó, ai biết là thật hay là do cô bịa ra lừa gạt mình.”
Sau khi suy nghĩ thông suốt, tâm trạng của anh tốt hơn rất nhiều. Nhưng chờ anh trở lại miếu Nguyệt Lão thì bên trong đã không còn bóng dáng của các cô. Anh vừa rồi vẫn luôn ở dưới sườn núi nhưng không thấy hai người xuống núi. Leo lên trên một đoạn đường, vừa vặn nghe thấy mấy nam sinh đang nói đùa: “Nguyễn Niệm khoa Ngoại ngữ kia thật sự rất đẹp, vừa rồi đó là tố nhan đi, đổ nhiều mồ hôi như vậy mà vẫn rất đẹp.”
“Tiểu tử Tằng Đống thật là có diễm phúc.”
“Hi ~ đuổi theo cũng không đuổi kịp đâu, lấy đâu ra diễm phúc.”
“Tình địch không ít, mấy phòng ngủ bên cạnh tôi, video của cô ấy xem mãi không dứt.”
“Nói vừa rồi chúng ta sao không đuổi kịp đây? Cảm giác sắc mặt cô không được tốt, trắng đến dọa người.”
“Leo lâu như vậy sẽ mệt mỏi đi...”
Tăng Đống tim đập thình thịch, ngăn người lại hỏi: “Các cậu vừa mới thấy Nguyễn Niệm sao?”
Mấy nam sinh liếc nhau, nói: “Nhìn thấy rồi, vẫn ở trên đó.”
“Ai ~ Tằng Đống, sao cậu không đi cùng cô ấy...”
Tăng Đống không trả lời vội rút chân chạy một mạch lên đỉnh núi.
......
Con đường trên đỉnh núi vừa hiểm trở vừa hẹp, Nguyễn Niệm đỡ cánh tay lan can, mồ hôi trên trán rậm rạp chảy ra. Sắc mặt của cô dần dần tái nhợt, đầu choáng váng, hơn nữa bụng dưới có một cảm giác đau đớn quen thuộc chậm rãi dội lại. Độ ẩm không khí giảm thấp, sương mù bao trùm dày đặt khiến cả người lạnh lẽo, mồ hôi nhụa ướt đẫm lưng áo.
“Niệm Niệm, cậu làm sao vậy?” Kế Cát Mẫn phát hiện cô không ổn lắm.
“Sao mặt cậu lại trắng bệch như vậy?”
Nguyễn Niệm cau mày, một tay vuốt ve bụng: “Mẫn Mẫn, tớ. Điều đó giống như, nó đến.”
“A?”
Kế Cát Mẫn kinh hô một tiếng: “Sao lại đến sớm như vậy?”
“Phải làm sao đây? Bây giờ cậu có đau lắm không? Chúng ta mau xuống đồi ngay thôi.”
Cô đưa tay kéo Nguyễn Niệm lên, Nguyễn Niệm vịn lan can người không di chuyển nổi, ngẩng đầu nhìn lên rồi nói: “Đằng đó chính là đỉnh núi kìa.”
Đỉnh núi gần trước mắt chỉ cần đi thêm khoảng chừng hai trăm mét là tới. Nguyễn Niệm hít sâu một hơi dùng hết sức lực nắm lấy lan can từng bước lê về phía trước. Một vài phút sau, cuối cùng bọn họ đã leo lên đến đỉnh. Cùng lúc đó cơn đau bụng càng dữ dội nhiều hơn, Nguyễn Niệm một tay nắm chặt, một tay dò tìm hàng rào thép ở phía đông đỉnh núi. Đi được đoạn, trước mắt là cả một mảnh trời mênh mông treo đầy dải ruy băng đỏ cùng với khóa đồng tâm. Gió núi lúc này thổi dồn dập làm dây xắt va chạm vào hàng rào thép và lan can, liên tục phát ra tiếng vang thanh thúy. Đi tới chỗ ông lão bán khóa đồng tâm trên đỉnh núi, sau đó Nguyễn Niệm nắn nót viết hai cái tên lên dải băng đỏ. Ông lão nhìn thấy đã kinh ngạc hỏi: “Cô gái trẻ! Chỉ có một mình cô đến thôi sao?” ( truyện trên app T𝕪T )
Nguyễn Niệm gật đầu, tùy tiện chọn lấy một móc khóa. Ông lão chỉ đành ngậm ngùi lắc đầu, tay bắt đầu khắc chữ: “Tôi bán ở đây cũng nhiều năm rồi, đây là lần đầu tiên chứng kiến tình huống này. Cô gái, giờ khắc cái này là cho bạn trai hay là người trong lòng đây?”
Nguyễn Niệm gượng cười: “Anh ấy là bạn trai của cháu.”
“A, ra vậy à...”
Chiếc còn lại, ông lão cũng không nói gì nữa. Cô cầm ổ khóa vừa khắc xong cẩn thận buộc dải lụa màu đỏ lên rồi ngắm một lúc, sau đó Nguyễn Niệm cầm khóa đi đến bên cạnh hàng rào thép, quan sát một lượt rồi tìm một góc nhỏ khóa nó lại. Nhìn sắc mặt càng tái nhợt của cô, Kế Cát Mẫn sốt sắng đến mức muốn chết: “Khóa xong, chúng ta mau xuống núi, cậu vẫn còn muốn kiên trì đứng ở đây sao?”
Kế Cát Mẫn kéo tay cô lên, vội vàng kéo ra ngoài, Nguyễn Niệm đột nhiên ngã khuỵu xuống đất: “Nguyễn Niệm!” Kế Cát Mẫn kinh hãi hô ra tiếng.
Sắc mặt cô trắng bệch chẳng khác gì tờ giấy, trán thấm đẫm mồ hôi. Một tay co rúm ôm bụng, hai hàng lông mày gắt gao nhíu lại với nhau. Cô đau đến mức phát ra thành tiếng. Nguyễn Niệm có một tật xấu cũ, đó, cứ hễ mỗi tháng đến kỳ thì những ngày này đối với cô tựa mà nói chả khác gì như đi qua quỷ môn quan, bụng quặn đau đến mức ngất xỉu đành phải dựa vào thuốc giảm đau để ngủ say ba, bốn tiếng mới có thể khôi phục lại. Đáng sợ nhất chính là chuyện đến tháng của cô không đều, chẳng hạn tựa như hôm nay thật khó lòng mà phòng bị. Túi xách của cô cũng không có thuốc giảm đau và xung quanh cũng không có một cửa hàng tiện lợi nào. Không còn cách nào khác Kế Cát Mẫn kéo Nguyễn Niệm đến chỗ của ông lão, đỡ cô ngồi dựa vào một chiếc ghế gỗ nhỏ: “Làm thế nào đây?”
Cô loay hoay vội kiếm điện thoại di động để gọi người đến giúp, vừa mở khóa đã thấy tin nhắn Tằng Đống gửi tới. Nội dung tin nhắn muốn gửi lời xin lỗi. Kế Cát Mẫn phảng phất tìm được cứu tinh, vội vàng gọi điện thoại cho anh ta. Vài phút sau, Tằng Đống thở hồng hộc lên đến: “Kế Cát Mẫn, Nguyễn Niệm thế nào rồi?”
“Cô ấy đau đến ngất rồi.”
Tăng Đống suy nghĩ một chút liền nói: “Để tôi cõng cô ấy xuống.”
Nói xong xoay người, kéo cánh tay Nguyễn Niệm.
“Biết cao như vậy sao không tìm thêm bạn nam nào đi cùng.”
“Vẫn ổn.”
Tăng Đống túm lấy tay Nguyễn Niệm, muốn kéo cô lại gần, lúc này, Nguyễn Niệm hơi nhấc mí mắt lên: “Mẫn Mẫn...”
“Điện thoại di động... Đưa nó cho tớ.”
Kế Cát Mẫn vội vàng lấy điện thoại di động của cô ra khỏi túi. Nguyễn Niệm dùng sức chống người ngồi dậy, mắt nhắm mắt mơr tìm được một dãy số. Quay số thành công, đầu dây bên kia đổ chuông được vài giây thì số máy bận. Nguyễn Niệm không còn sức lực gì nữa, tay khẽ rũ xuống, đúng lúc đó nhận được tin nhắn: “Tôi đang bận, lát nữa gọi cho cô, ngoan.”
“Thao!” Thấy mấy chữ này, Kế Cát Mẫn nổi trận lôi đình, giật điện thoại của Nguyễn Niệm liên tục gọi cho anh ta. Không lâu sau cũng có người nghe máy: “Nguyễn Niệm, cô hiểu chuyện một chút...”
“Hiểu chuyện cái rắm, Lâm Giang Lê có người bạn trai nào như anh không?” Kế Cát Mẫn bật cười.
“Nếu không có việc gì thì ai lại gọi cho anh năm sáu bảy tám cuộc chứ? Anh cho rằng anh là cái máy thở bình oxy nếu rời khỏi anh thì không thể sống nổi hả?”
“Kế Cát Mẫn?”
Lâm Giang Lê cầm điện thoại di động, vừa gật đầu vừa cùng mọi người mới nói chuyện bước ra khỏi đại sảnh đi về phía boong tàu: “Nguyễn Niệm đâu?”
Kế Cát Mẫn cười: “Cậu ấy sắp chết rồi.”
Lâm Giang Lê dừng bước, ánh mắt đột tối sầm lại như vừa muốn nói gì đó: “Lúc trên đỉnh núi Tiên Nham, cậu ấy đột nhiên đến kỳ, hiện tại chỉ nằm một chỗ, cả người đau không chịu nổi.” Giọng nói của Kế Cát Mẫn xen lẫn tiếng khóc: “Cô ấy không cho người cõng, nhưng hôm nay cáp treo xuống núi lại không hoạt động...”
......
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT