Sáng hôm sau, Nguyễn Niệm tỉnh lại nhìn xung quanh chỉ còn một mình cô trong căn phòng to lớn. Vị trí bên cạnh chỉ còn là một mảnh lạnh lẽo, hiển nhiên anh ta đã rời đi lâu rồi. Nguyễn Niệm chống khuỷu tay đứng dậy, tê một tiếng, cảm giác đau nhức khó chịu bên hông, cả khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại thành một đoàn. Anh ta trở về đã là lăng thần vội ôm cô lăn qua lăn lại đến không biết mấy giờ. Nguyễn Niệm chỉ nhớ rõ lần cuối cùng là cảm giác buồn ngủ, cùng vô lực ngất xỉu rồi bị đánh úp, dần dần ý thức không rõ nữa. Ngủ không ngon nên sáng dậy đầu có chút mê man. Cô nghiêng người đến tủ đầu giường rướn người lấy điện thoại. Đây gần như trở thành thói quen vô thức của cô sau khi rời giường. Mục đích chính là để kịp xem, nếu anh để lại tin nhắn cho mình.

Đợi nửa ngày không thấy, Nguyễn Niệm lúc này mới nhớ ra đêm qua mình bị anh ôm từ phòng khách tới. Tùy tiện mặc một chiếc áo sơ mi, tay cầm điện thoại di động, từ phòng khách Nguyễn Niệm vừa xem tin nhắn vừa đi vào phòng tắm rửa mặt.

Avatar nam sinh ôm sao, Lâm Giang Lê chỉ gửi cho cô một câu: “Cô nghỉ ngơi thật tốt, cháo vẫn còn nóng, nhớ ăn thêm chút điểm tâm.”

Lâm Giang Lê không hề kém cạnh những người đàn ông thẳng thắn khác, anh gần như hoàn hảo mọi mặt, mỗi buổi sáng rời đi đều để lại tin nhắn cho cô. Hỏi han ân cần, lễ vật kinh hỉ, tất cả anh chưa bao giờ thiếu.Nhưng Nguyễn Niệm luôn cảm thấy trong lòng thiếu đi một chút gì đó. Cho dù anh gần như hoàn mỹ đến cực điểm, nhưng đối diện với dòng tin nhắn như vậy thì ắt hẳn trong lòng cô vẫn sẽ mang chút chua xót. Đúng lúc, WeChat đinh keng chấn động. Kế Cát Mẫn gửi tin nhắn.

[Nguyễn Niệm, mười hai giờ xe buýt xuất phát tới núi Tiên Nham, cậu thật sự không đến sao?]

[Cẩu nam nhân đó có gì để đi cùng? Làm thế nào có một trò chơi thú vị với một nhóm người? Cậu có đến không?]

......

[Nguyễn Niệm, tình bạn thân thiết của chúng ta bị cắt đứt, cậu thật sự nỡ vứt bỏ tớ để đi làm bạn với cẩu nam nhân kia sao?]

Kế Cát Mẫn liên tục oanh tạc, một giọng gọi Lâm Giang Lê là cẩu nam nhân, cử chỉ nói chuyện tất cả đều là khó chịu.

Nguyễn Niệm đánh răng xong, thở dài, trả lời cô.

[Tớ đến.]

Kế Cát Mẫn: [?]

Kế Cát Mẫn: [Hôm nay là thứ Bảy phải không?]

Nguyễn Niệm: [Ừ]

Kế Cát Mẫn: [Còn người khác thì sao?]

Nguyễn Niệm quay đầu lại nhìn căn phòng trống rỗng.

Vất vả đến cuối tuần, nghĩ rốt cuộc anh cũng có thể nghỉ ngơi, cuối cùng cũng có thể ở bên anh một ngày. Bây giờ... Còn đi cùng cái gì nữa?

Nguyễn Niệm: [Không biết, có thể có chuyện gì đó.]

Nguyễn Niệm cẩn thận nghĩ, anh muốn làm việc gì hình như chưa bao giờ nói với cô, cho dù Nguyễn Niệm hỏi anh cũng không trả lời. Hoặc là cười tán loạn, nhẹ nhàng nói một câu tùy ý như vậy.

“Tiểu nha đầu hỏi những thứ này làm gì.”

Thấy Nguyễn Niệm trả lời, một giây trước còn oán giận Kế Cát Mẫn bồi cẩu nam nhân không bồi cô, nhất thời lại nổ tung.

[Mẹ kiếp, bình thường không gặp được thì không nói, vất vả đến cuối tuần, anh ta lại không ở bên cậu sao? Vẫn còn không rõ đi đâu?]

[Cậu nam nhân, làm tớ tức nghẹn!]

[Đi, nhớ lắm đó, chúng ta xem mắt đi, bỏ anh ta thay đỡ Tằng Đống đi!!!]

......

Nhìn Kế Cát Mẫn mắng người, tâm tình buồn bực của Nguyễn Niệm phảng phất lập tức tiêu tán. Cô suy nghĩ một đỗi liền gửi tin nhắn cho Lâm Giang Lê. Nói với anh rằng anh sẽ tham gia vào các cuộc họp của khoa ngoại ngữ và kiến trúc, bao gồm leo núi Tiên Nham. Tin nhắn lần này của Lâm Giang Lê trả lời rất nhanh, nói là để cho cô đi chơi vui vẻ nhớ chú ý an toàn. Nguyễn Niệm trong lòng có chút khó chịu.

[Là giao lưu với học viện kiến trúc.]

Lâm Giang Lê ôm điện thoại di động, nhìn tin nhắn của cô gái, cười khẽ ra tiếng. Bên cạnh, Hạ Kỳ lướt qua sô pha một tay chống lên lưng ghế, nghiêng đầu nhìn, kéo cao âm lượng hô: “Wow, Trường Kiến trúc! Thật là một anh chàng đẹp trai!”

Lâm Giang Lê không để ý tới cô, cúi đầu trả lời tin nhắn.

[Ừm, người tên Tằng Đống kia cũng ở đây?]

Thấy anh trả lời, tim Nguyễn Niệm đập thình thịch liên hồi giống như muốn kiểm chứng cái gì đó, nhưng cũng lại giống như có ý muốn cho anh không vui.

[Ừm, ở đây.]

Lâm Giang Lê lại cười một tiếng.

[Tránh xa anh ấy ra, tôi sẽ tức giận, ngoan.]

Nhìn thấy anh trả lời, cảm giác trống rỗng trong lòng Nguyễn Niệm nhất thời tan thành mây khói, một chút cũng không còn. Cô ngâm nga lời bài hát, ngay cả bước chân đi vào phòng thay đồ cũng nhẹ nhàng hẳn. Bên này, tiếng bóng bàn va chạm không dứt bên tai.

Hạ Kỳ nhìn lướt qua điện thoại di động của Lâm Giang Lê: “Nhìn lời này nói một chút, anh sao lại không nhìn ra cô có chút tức giận chứ.”

“Tằng Đống này là ai? Tình địch? Tình địch treo cổ cô bé của anh, sao anh có lo lắng gì không?”

“Haiz~” Nam sinh bên cạnh nghiêng người thêm vào một câu: “Lâm Giang Lê, lão tình thánh này! Tâm tư cô bé cũng quá dễ đoán, đối với cậu ta là một đứa trẻ. Hạ Kỳ, cậu có nghiêm túc quá không đấy?”

Lâm Giang Lê tắt điện thoại di động, một mình vểnh chân, khóe miệng bật cười, nghiễm nhiên làm bộ phong lưu tử.

“Tình địch.” Anh khinh miệt cười, chân lắc lắc: “Trong từ điển của tôi không có hai chữ này.”

......

Hôm nay bầu trời trong xanh đầy nắng thật là một thời tiết tốt hiếm hoi. Trái đất đã được gột rửa sạch sau một trận mưa lớn vào đêm qua. Khi Nguyễn Niệm bắt taxi chạy tới cửa chính F - Đại Đông thì hai chiếc xe buýt đầy màu sắc dừng ở bên đường, bên ngoài thì lác đác vài người tụm ba tụm bảy đứng xếp hàng. Kế Cát Mẫn tinh mắt, Nguyễn Niệm vừa xuống xe cô trực tiếp chạy tới: “Nguyễn Niệm!”

Kế Cát Mẫn nhảy nhót phấn khích, tay áo ngắn màu xám cộng thêm quần màu xanh lá cây, thắt lưng đeo thêm cái túi phồng, trên tay còn mang theo một túi mua sắm siêu thị cỡ lớn, loáng thoáng lộ ra túi khoai tây chiên và coca. Người ngoài nhìn vào không biết còn tưởng rằng là đang đi dã oanh nằm sấp.

“Tớ không đến trễ chứ?” Nguyễn Niệm đóng cửa xe lại, ngoại trừ một số người ở trạm trước cửa Đông thì hai chiếc xe buýt đã lắp đầy chỗ rồi.

“Không.” Kế Cát Mẫn khoác tay áo, hai tay ôm chặt, tầm mắt lướt từ trên xuống dưới quét qua cô một phân.

“Bạn Nguyễn Niệm, chúng ta là đi leo núi chứ không phải đi tiệm online đâu nha.” Cô chạm vào túi vải phẳng: “Đừng nói với tớ rằng cậu thậm chí không mang theo một chai nước nào.”

“Thôi nào, đúng vậy.”

“Đi gấp gáp quá nên tớ quên chuẩn bị đồ đạc.” Nguyễn Niệm nói, “Không phải cậu là một người bình thường hay leo núi sao?”

Kế Cát Mẫn bất đắc dĩ thở dài liền kéo tay cô đi đến vị trí đỗ của xe buýt: Tới vừa nói rồi, cậu nên tham gia nhiều hoạt động hơn đi. Tớ cho rằng núi chúng ta nên leo chính là núi Tiên Nham hơn là núi Quan Cảnh trong khu phố cẩu nam nhân của cậu…”

Bên ngoài xe buýt, mấy người vừa mới đứng đợi ở bãi đất trống lập tức đã lên xe. Kế Cát Mẫn kéo Nguyễn Niệm lên xe, từ góc độ ghế lái nhìn về phía sau người ngồi rậm rạp, lấp kín hết chỗ. Nguyễn Niệm giương mắt chống lại mấy nam sinh ngồi ở hàng ghế đầu, tất cả đều là mặt lạ khiến trong lòng cô lộp bộp một chút. Một hai giây sau mới phản ứng lại, lần này hình như là giao lưu cùng học viện nào đó.

“Khụ a ~”

“Khụ a ~ Khụ a ~”

Nhìn nhau một giây ngắn ngủi rồi nhìn sang mấy nam sinh ngồi ở hàng ghế đầu cũng đang nhìn nhau cười.

“Tiểu tỷ tỷ, chỗ này còn chỗ trống nè!”

“Tớ cũng thấy chỉ mỗi chỗ này là còn trống, phía sau đều hết chỗ rồi~”

Mấy người đang trêu ghẹo nhau, miệng cười lớn, Nguyễn Niệm Thanh đưa mắt nhìn bọn họ một cái rồi trực tiếp đi về phía trước. Mấy nam sinh đồng loạt xoay đầu nhìn về phía sau bóng dáng cô. Kế Cát Mẫn bò lên, khẽ cười một tiếng, đem túi mua sắm siêu thị treo lên vai, tùy tiện nói: “Chuyến xe buýt này, người ngoài không biết còn cho là cứ ngỡ đang vào sở thú, còn bên trong giam một đám sói đói.”

“Nguyễn Niệm!”

Nguyễn Niệm đi tới hàng cuối xe buýt dựa vào phía sau, bỗng chốc một nam sinh đứng lên. Nam sinh dáng vẻ thanh tú nho nhã, văn nho tú khí. Tóc nát và ngắn với một kính viền trên sống mũi. Anh vẫy tay với Nguyễn Niệm: “Giữ chỗ ngồi cho các cậu rồi nè.”

Hai vị trí trước Tằng Đống đều trống, phía trên đặt hai cái túi màu đen.

“Cảm ơn.” Nguyễn Niệm nói một tiếng cảm ơn rồi xoay người hỏi Kế Cát Mẫn ngồi ở đâu.

“Cậu dễ say xe nên ngồi vào bên trong đi.”

Nguyễn Niệm gật đầu, khom lưng cầm lấy túi sách trên ghế, xoay người đưa cho nam sinh ở hàng ghế sau: “Túi của bạn, cảm ơn bạn!”

Tằng Đống tiếp nhận, hai má hơi ửng đỏ lên, gãi gãi sau gáy nói: “Đừng khách sáo.”

Kế Cát Mẫn tiện tay đưa cặp sách ở vị trí của mình cho nam sinh phía sau ngang tầm, mắt liếc Tằng Đống, trêu chọc nói: “Tằng đại soái ca hôm nay rất đẹp trai thế, diện đồ lại hợp với bảo bối nhà chúng tôi Niệm Niệm. Thật là trùng hợp.”

“Haiz ~ trùng hợp đâu, kỳ thật anh ấy….” Nam sinh còn chưa dứt lời đã bị Tăng Đống che miệng lại.

“Tùy ý mặc thôi.”

Hai má anh ta có chút đỏ liền lấy tay vỗ mạnh. Nguyễn Niệm nghe thấy động tĩnh thì xoay người đưa mắt nhìn về phía sau. Tằng Đống hôm nay mặc một chiếc áo sơ mi trắng, bên ngoài khoác một chiếc áo kẻ sọc màu xám trắng với quần kaki, hoàn toàn khác với cách anh ta mặc âu phục với áo sơ mi trắng trước kia. Chiếc áo kẻ sọc màu xám trắng kia cũng có một kiện màu xám đen giống như chính mình đang mặc trên người, chỉ là hoa văn không giống. Chờ cô ngồi xuống, Tăng Đống trừng mắt nhìn nam sinh bên cạnh một cái. Người lẩm bẩm nói câu nọ, câu kia: “Chịu trận lâu như vậy, đến giờ còn không cho nói~”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play