Tối thứ sáu tan học, tất cả mọi người trở về nhà vào cuối tuần, máu bầm trên cánh tay Tạ Vãn Nguyệt còn chưa tiêu hết, vì thế sợ nhà họ Vạn hoảng hốt lên, nên một mình cô ở lại ký túc xá.
Sáng thứ bảy đột nhiên nhận được điện thoại của Mân Tử Hiên: “Cuối tháng, nghe nói em không về nhà, nên anh muốn nhờ em giúp một việc.”
Tạ Vãn Nguyệt nợ anh ta một ân tình, không tiện từ chối nên hỏi: “Anh cần tôi giúp gì?”
“Đi cùng anh đến một chỗ nào đó.”
“Ồ, chỉ có tôi và anh sao?”
“Còn có ba cô gái nữa.”
“Đi đâu?”
“Em ở trên ban công nhìn xuống một chút là biết thôi.”
Dưới lầu có bốn người đứng, tất cả đều mặc cùng một chiếc áo, vạt áo phía trước in dòng chữ yêu thương và giúp đỡ lẫn nhau, Tạ Vãn Nguyệt đáp lại anh ta: “Chờ tôi mười phút nữa.”
Nhóm bốn người đi đến viện dưỡng lão, tặng chút quà an ủi, lại giúp đỡ làm chút việc, ba cô gái khác cũng giống như Tạ Vãn Nguyệt, đều là sinh viên năm nhất, nhưng lại hoạt bát hơn Tạ Vãn Nguyệt, thích cười thích hát, Tạ Vãn Nguyệt tuy xinh đẹp, nhưng tính tình lại quá yên tĩnh, cũng không thích nói chuyện, những người già có hơi không thích cô, cô cũng không quan tâm, sau khi nhanh nhẹn làm xong công việc trong tay, liền đi ra ngoài chờ.
“Anh à, hình như cô ấy không thích nơi này lắm.” Cô gái đầu tiên nói.
“Đúng vậy.” Cô gái thứ hai nói.
“Có lẽ là chưa từng tới mấy chỗ thế này nên không quen, các cô đừng nói lung tung.” Cô gái thứ ba nói.
Mân Tử Hiên ra hiệu bảo các cô ấy tiếp tục công việc, tự mình ra ngoài tìm Tạ Vãn Nguyệt, thấy cô ngồi trên ghế đá ở hành lang ngửa đầu ngắm hoa, từ xa nhìn lại, giống như một bức tranh, yên tĩnh, xinh đẹp, làm cho người ta không muốn lên tiếng, sợ quấy nhiễu bầu không khí tốt đẹp này.
Tạ Vãn Nguyệt cảm nhận được có người, quay đầu lại thì nhìn thấy Mân Tử Hiên, đứng lên gọi anh ta: “Anh Mân.”
Giọng nói này như suối trong vắt rơi xuống núi, thanh thoát mà êm tai, Mân Tử Hiên hỏi cô: “Sao em lại ra đây?”
“Tôi không thích bên trong, ra ngoài hít thở không khí trong lành, còn có việc gì chưa làm xong sao?” Ánh mắt Tạ Vãn Nguyệt trong suốt trả lời anh.
Cô ngay thẳng như thế, ngược lại làm cho Mân Tử Hiên không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ nói: “Công việc làm xong hết rồi, anh muốn cùng bọn họ nói chuyện thôi.”
Tạ Vãn Nguyệt nói: “Tôi có thể ở bên ngoài chờ không?” Cô không biết phải nói gì với những người lạ này, và cô không thích trò chuyện với họ.
“Được chứ, vậy thì chúng ta cũng sẽ qua ngay.” Mân Tử Hiên đứng bên cạnh cô, cũng nhìn những bông hoa kia: “Bình thường em thích làm gì?”
“Đọc sách.”
“Đọc loại sách gì?”
“Cái gì tôi cũng xem cả, không có đặc biệt thích thể loại nào cả.”
“Vậy hôm nào chúng ta cùng nhau đến thư viện đi, thư viện trường chúng ta có những bộ sưu tập sách vô cùng phong phú, còn có thể đến đó tự học, anh có vị trí cố định, ánh sáng thì vô cùng tốt, có thể nhìn thấy cây hoa ngoài cửa sổ nữa.”
Tạ Vãn Nguyệt không trả lời, nhà họ Tạ và nhà họ Vạn cũng có bộ sưu tập rất phong phú, chỉ đọc xong sách trong phòng làm việc của Vạn Ngọc Sơn thì cũng mất rất nhiều thời gian rồi, vẫn là quên thư viện đi, nhiều người quá nên không muốn đi.
Mân Tử Hiên lại nói: “Cám ơn hôm nay em có thể đến giúp đỡ, em có hứng thú gia nhập hội từ thiện của trường không?”
Tạ Vãn Nguyệt khẽ nhíu mày, nói: “Tôi cần suy nghĩ một chút.”
Mân Tử Hiên vô cùng vui mừng, anh ta ngồi xuống, giới thiệu cho cô về nguồn gốc của hội từ thiện.
Tạ Vãn Nguyệt cẩn thận lắng nghe, gió thổi hoa rơi, hai người đắm chìm trong đó trông rất đẹp mắt.
Kết thúc chuyến đi đến viện dưỡng lão, năm người lên đường trở lại trường học.
Thời tiết oi bức khiến người ta có cảm giác hơi ngột ngạt, trời sắp mưa, Tạ Vãn Nguyệt không muốn đi xe buýt nữa, đề nghị bắt taxi trở về.
“Đi taxi thì phải có rất nhiều tiền nha.” Cô gái đầu tiên thì thầm.
“Hơn bảy mươi đồng, hơn nữa năm người chúng ta, phải cần hai chiếc xe.” Cô gái thứ hai thì thầm theo.
“Chia tiền phí lên xe thì cũng không tốn bao nhiêu tiền đâu.” Cô gái thứ ba thì thầm.
Tạ Vãn Nguyệt nói: “Tôi đi taxi, có thể đưa theo hai người, không cần mọi người trả tiền xe đâu.” Dứt lời, cô đứng ở ven đường gọi xe.
Cô gái đầu tiên bị lời nói của cô làm cho khó chịu, giọng điệu của cô ấy không vui, nói: “Cô không thích nơi này, muốn chạy trốn đến vậy sao.”
“Vậy cô có thích nơi này không?” Tạ Vãn Nguyệt hỏi ngược lại cô ta.
Cô gái kia giật giật khóe miệng, nói là thích thì cũng quá trái ý, nếu nói không thích thì cũng không phải, là cô ta đã cầu xin Miêm Tử Hiên đưa cô ta đến, nhất thời không biết nên nói cái gì, vẻ mặt cô ta chuyển sang màu đỏ và nhợt nhạt.
Tạ Vãn Nguyệt không rảnh để thưởng thức khuôn mặt biến sắc của cô ta, xoay người nhìn cây và hoa bên kia đường, chờ xe tới.
Mân Tử Hiên nói: “Chúng ta đi taxi đi, cũng do tôi đưa mọi người đi, tiền vé tôi sẽ trả, thời tiết sắp mưa rồi, từ trạm xe buýt trở về ký túc xá còn có một khoảng nữa, đừng để dính mưa rồi bị bệnh.” Nói xong, anh ta cũng gọi một chiếc xe.
Không bao lâu sau, hai chiếc xe đến trước sau, Tạ Vãn Nguyệt lên xe đầu tiên, Mân Tử Hiên cùng cô gái thứ ba đi theo cô lên, còn lại cô gái thứ nhất cùng cô gái thứ hai thì đi cùng xe.
Hai cô gái chui vào trong xe rồi ngồi xuống, vô cùng phẫn nộ.
“Cô gái kia là ai vậy, thật đáng ghét mà.”
“Tôi cũng không biết, nghe anh Mân gọi cô ấy là Tạ Vãn Nguyệt.”
“À, tôi biết là ai rồi, đó là người ở ký túc xá 528, cô gái trong ký túc xá này thật sự là hiện thân của hồ ly tinh, vừa mới khai giảng đã khiến nam sinh toàn khoa đều đổ xô đến chỗ cô ta, chả trách tôi nhìn cô ta không vừa mắt chút nào.”
“A, nghe danh lâu rồi nhưng không thấy mặt, hôm nay gặp được rồi, vẻ ngoài cũng chỉ có vậy thôi sao, khuôn mặt trắng như quỷ, lông mi dài một chút, ngũ quan đối xứng một chút, không có gì xuất sắc cả.”
“Cố thì biết cái gì, con trai thích kiểu như vậy đó, bề ngoài nhìn yếu đuối, ẻo lả. Quả thật là bọn họ cũng không biết kiểu con gái thế này tính tình rất không tốt, cô nhìn xem lúc nãy cô ta chọc tức tôi như vậy, làm như mình cao thượng thế nào, trên thực tế một chút yêu thương cũng không có, vừa rồi ông lão kia muốn nắm tay cô ta thì cô ta lập tức nhảy thật xa, giống như gặp quỷ vậy đó.”
“Tôi thấy anh Mân rất để ý đến cô ta, vừa rồi lúc chúng ta đi ra, anh Mân cùng với cô ta trò chuyện rất vui vẻ, anh ấy đâu phải đến đây để dâng hiến tình yêu mà hoàn toàn là đến đây để nói chuyện yêu đương thôi.”
“Anh Mân xuất thân từ thư viện 52, cha anh ấy là giáo sư khoa tài chính kinh tế của trường chúng ta, mẹ là quản lý công ty, mẹ anh ấy không cầu môn đăng hộ đối, chỉ cầu anh ấy có thể tìm một cô gái gia thế trong sạch mà kết hôn, cô ta không có cơ hội đâu.”
“Sao vậy?”
“Cô chưa từng nghe qua sao, cô ta là M, trong ký túc xá của họ có một người tên là Hàn Lộ, là T, cô ấy là P.”
*Đoạn này là tên viết pinyin trong tiếng trung, viết chữ cái đầu của tên thôi
“...!”
“Anh Mân chắc là không biết chuyện này đâu.”
“Muốn nói cho anh ấy biết không?”
“Cô ngốc quá, không có bằng chứng thì là chuyện bịa đặt đó, anh Mân không tin, sau này cô định làm thế nào chứ?”
“Thật là khó nói nhỉ, ký túc xá của bọn họ không phải còn có người khác sao, mua chuộc người đó đi.”
“Quên đi, chuyện này tôi không có hứng thú, bất kể như thế nào thì cô ta cũng không vào được cửa nhà anh Mân đâu, tôi nghe chị tôi nói khi bọn họ là sinh viên năm nhất, có một cô gái theo đuổi anh Mân, bị mẹ anh ấy phát hiện, cố ý điều tra cô gái kia, kết quả phát hiện cô gái đó lúc trước đã yêu đương một lần rồi, hơn nữa vừa mới chia tay đã đến theo đuổi anh Mân, cô có biết bà ấy đã làm cái gì không?”
“Đưa cô ấy rất nhiều tiền?”
"Không phải, mẹ anh ấy chỉ ở trong ký túc xá cô ta và chờ, sau đó nói với cô ta một câu là bà ấy chọn con dâu không sợ người nghèo giàu, chỉ cần trong sạch là được.”
“À, đây là nói cô gái kia vô kỷ luật sao.”
“Đúng vậy, nói là cô gái đó để ý đến gia thế của anh Mân, bỏ bạn trai của mình để đến theo đuổi anh, sau đó cô gái này chịu không nổi sự đàm tiếu của mọi người nên đã bỏ học.”
“A, thật đáng đời.”
***
Đến trường thì quả nhiên trời mưa, Tạ Vãn Nguyệt che ô xuống xe, đứng ở ven đường chờ hai người khác, Mân Tử Hiên đưa cho tài xế một trăm đồng: “Ông chủ, giá vé tôi sẽ trả, ông đừng thu tiền của cô gái kia.”
“Người ta đã thanh toán qua điện thoại di động rồi, cậu chậm quá.” Chú tài xế cười ha hả.
Mân Tử Hiên xuống xe, anh ta không mang theo ô, cô gái theo anh ta xuống xe vội vàng che ô lên đầu anh ta, hai người đi đến bên cạnh Tạ Vãn Nguyệt, Mân Tử Hiên muốn nói chuyện, lại bị Tạ Vãn Nguyệt giành trước: “Anh Mân, cám ơn anh đã dẫn tôi tham gia hoạt động hôm nay, tôi cảm thấy rất có ý nghĩa, nhưng sau này nếu có hoạt động như vậy thì tôi sẽ không tham gia đâu, bởi vì tôi còn có sự sắp xếp khác, nếu cần quyên góp tiền, tôi có thể dốc hết sức lực để ủng hộ. Dứt lời, cô cúi đầu trước Mân Tử Hiên: “Tôi rất xin lỗi.”
“Ừm, được rồi.” Mân Tử Hiên ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên anh nhận được sự từ chối ngay thẳng như thế.
Tạ Vãn Nguyệt nói xong liền rời đi, ân tình cũng đã trả xong, coi như hai người không còn liên quan, nếu có đường lối khác nhau, cũng sẽ không tìm đối phương.
Mân Tử Hiên đứng đó nhìn cô đi xa, trong lòng rất khó chịu, cô gái đứng bên cạnh gọi anh ta vài tiếng, mới kéo suy nghĩ của anh ta trở về.
Mưa càng lúc càng lớn, vai của cô gái đã bị ướt nhưng vẫn kiên trì che ô cho Mân Tử Hiên.
Mân Tử Hiên nói: “Em trở về đi.”
“Vậy anh thì sao, trời mưa to như vậy mà anh lại không có ô.”
“Anh thích mưa.” Mân Tử Hiên tản bộ đi ra ngoài, trong nháy mắt bị mưa làm cho ướt sũng.
A, cứ nghĩ rằng đó là một con thỏ trắng nhỏ, không nghĩ rằng nó lại cá tính như vậy, thú vị, quả thật rất thú vị.
***
Tạ Vãn Nguyệt gặp một vị khách không mời vào tối thứ Hai.
Khi nhóm ba người ăn cơm tối trở về ký túc xá, thấy có một người phụ nữ đứng ở cửa, mặc váy dài màu đỏ, giày cao gót màu đỏ, bôi son môi màu đỏ, toàn thân tản ra khí thế hùng hổ bức người.
“Xin hỏi là cô tìm ai?” Ô Đan hỏi cô ấy.
“Tôi tìm cô.” Phương Lam nhìn Tạ Vãn Nguyệt.
Tạ Vãn Nguyệt để Ô Đan và Hàn Lộ đi vào trước, hỏi Phương Lam: “Tìm tôi làm gì?”
“Ra ngoài uống cà phê đi.”
“Tôi chưa bao giờ uống cà phê, có việc gì cứ nói thẳng là được rồi.” ( truyện đăng trên app TᎽT )
Phương Lam cười nói: “Cũng không có gì, là do lần trước gặp cô ở trong phòng của Ngọc Sơn, nên muốn cùng cô nói chuyện phiếm thôi.”
“Không cần nói chuyện, chị thích anh ấy, vẫn như lúc trước thôi, tôi không thèm để ý chuyện này.” Tạ Vãn Nguyệt cảm thấy mất hứng.
“Ôi, cô đúng là hào phóng nhỉ.”
Tạ Vãn Nguyệt mỉm cười: “Đây là phong thái mà tôi nên có thôi.”
Trong lòng Phương Lam như bị đâm một đao, nhưng trên mặt vẫn tươi cười: “Nếu cô không uống cà phê, vậy thì không mời tôi vào uống một ly nước sao?”
“Không được, tôi và chị chắc là không có bạn bè gì đâu, ly nước này uống cũng là vô ích, không bằng tiết kiệm thời gian và công sức này làm chút việc khác, chị thấy sao.” Tạ Vãn Nguyệt từ chối.
Cô đương nhiên muốn từ chối làm bạn với cô ta, từ xưa “chính thất” cùng những người phụ nữ khác của chồng như nước với lửa, chưa bao giờ có thể hòa hợp với nhau, hơn nữa người phụ nữ này rất không thân thiện với cô, nụ cười của cô ta còn có sự mỉa mai.
Cho nên, khi cô ta tới tìm cô, không phải kẻ gian thì cũng là trộm, cô ta muốn cô phải phản ứng như thế nào đây.
Phương Lam nhìn cô gái trước mắt này, trong lòng sự chán ghét như bao trùm, gần đây cô ta thật sự rất xui xẻo, ai cũng có thể cắm một đao vào ngực cô ta cả.
Người cắm dao ở đây cũng không để ý đến trạng thái tâm lý của cô ta, nói: “Chị à, mặc kệ như thế nào, chị cũng không nên đến tìm tôi, chuyện của nhà họ Vạn, chuyện của anh ấy, thì để anh ấy quyết định đi.”
Phương Lam nhịn xuống sự chán ghét, nói: “Là tôi tự đa tình.”
“Ừm.” Tạ Vãn Nguyệt xoay người mở cửa, nói: “Tôi sẽ không tiễn chị đâu.”
Phương Lam bị cô nhốt ngoài cửa, tức giận nắm chặt nắm tay, móng tay bóp vào lòng bàn tay cũng không cảm thấy đau.
Con nhỏ này, lại làm nhục cô ta như thế!
Ô Đan thấy Tạ Vãn Nguyệt một mình đi vào, hỏi: “Cô ta là ai vậy?”
“Một người không liên quan.” Tạ Vãn Nguyệt mở tủ thay quần áo.
“Ánh mắt thật hung dữ.” Ô Đan vỗ vỗ ngực: “Còn mặc cả một cây màu đỏ nữa, nhìn sợ muốn chết.”
Hàn Lộ cười trước sự nhát gan của cô ấy.
“Vậy cũng không đúng, mình có độc nhãn, có thể nhìn thấu lòng người, người phụ nữ này không phải là người tốt, Vãn Nguyệt à, nếu cậu thật sự không biết cô ta thì tốt, chứ mình thấy cô ta muốn ăn thịt người lắm rồi đó.” Ô Đan nằm sấp bên giường, tha thiết nhắc nhở cô.
“Chỉ là lâu lâu gặp qua một lần mà thôi, về sau sẽ không có liên quan gì nữa hết.” Tạ Vãn Nguyệt bật đèn trên bàn, ngồi xuống đọc sách.
Ô Đan yên tâm, tiếp tục xem chương trình tạp kỹ, thỉnh thoảng cười khanh khách.
Hàn Lộ thì cùng mẹ Hàn quay video, buổi chiều mẹ Hàn mới mua một bộ quần áo mới nên nhờ Hàn Lộ đánh giá.
Giường của Bạch Mộ Tuyết trống rỗng và họ cũng đã quen với việc cô ta không ở trong ký túc xá rồi.
Tạ Vãn Nguyệt nhận được tin nhắn của Lương Mạn, bà ấy nói ở bên này mua một căn nhà, bảo cô tìm thời gian làm thủ tục, sau đó gửi một dãy số, địa chỉ và các thông tin khác cho cô, cô xem lịch một chút, cuối tuần này phải về nhà họ Vạn một chuyến, vậy thì sẽ làm thủ tục vào buổi chiều khi không có nhiều lớp để học.
Lương Mạn mấy năm nay đấu tranh cùng nhà họ Tạ, cô đều chứng kiến hết cả, khi cô tám tuổi thì Tạ Ích qua đời, đã nhiều năm như vậy, nhìn người khác có cha yêu thương, tuy cô cũng thấy ngưỡng mộ nhưng cũng có thể chịu đựng được.
Nhưng Lương Mạn lại cảm thấy có lỗi với cô, cố gắng hết sức để kiếm tiền cho cô chuẩn bị, nhưng trong lòng cô cũng có tính toán, phụ nữ cả đời này chỉ có thể xây dựng gia đình theo truyền thống của tổ tiên, nhưng cũng chưa chắc cả đời sẽ như thế, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng tắp, lòng cô rộng lượng, nghĩ thông suốt, cũng có thể gánh vác được trách nhiệm.
Ba người trong ký túc xá yên lặng làm chuyện riêng, gần mười giờ, ai đó gõ cửa cửa và đột nhiên đi vào, một người mang theo Bạch Mộ Tuyết tiến vào.
“Này, giúp tôi với.” Người kia ra lệnh cho Tạ Vãn Nguyệt.
Tạ Vãn Nguyệt quay đầu nhìn các cô ấy.
“Nhìn cái gì vậy, mau tới đây đi.”
Tạ Vãn Nguyệt buông sách xuống, đi qua giúp đỡ Bạch Mộ Tuyết sắp ngã xuống sàn, mùi rượu xộc thẳng vào trán cô.
Cùng lúc đó, Ô Đan xem chương trình cùng Hàn Lộ nằm sấp trên giường làm đề đều nhìn xuống, này, Bạch Mộ Tuyết vạn năm rồi không trở về ký túc xá, hôm nay lại trở về ngủ à.
Tạ Vãn Nguyệt cùng các cô gái đưa Bạch Mộ Tuyết đặt lên ghế, Hàn Lộ cũng xuống giường, hỏi: “Uống bao nhiêu rượu thế không biết?”
“Tửu lượng kém lắm, uống hai chén là say rồi.” Cô gái kia trả lời.
Hàn Lộ thò đầu nhìn một chút, thấy sắc mặt Bạch Mộ Tuyết đỏ bừng, chạm vào thì không hề có cảm giác gì, không giống như uống say lắm.
“Các cô đưa cô ấy lên giường đi, tôi đỡ cô ấy nãy giờ rồi, cánh tay đau quá.”
Hàn Lộ và Tạ Vãn Nguyệt cũng không thể đỡ nổi một người hôn mê bất tỉnh, chỉ đành để cho Ô Đan cùng xuống, ba người hợp lực kéo cô ta lên giường, nửa đường không thể không bị va chạm, Bạch Mộ Tuyết cũng không nói một tiếng.
Cô gái nghỉ ngơi một lúc và nói: “Tôi đi đây, các cô chăm sóc cô ấy nhé.”
“Này, tên cô là gì thế?” Hàn Lộ ngăn cản cô gái kia.
“Tôi không phải sinh viên trường của các cô, đại học danh tiếng của các cô, tôi cũng không thi vào được đâu.”
“Vậy cô học trường nào, tên là gì, để phương thức liên lạc đi chứ.”
Cô gái kia mỉm cười, nói: “Tôi là một người trong xã hội, không phải là một sinh viên, và cô ấy là bạn tôi, cô không cần phải đề phòng tôi thế đâu.”
Hai người nhìn nhau vài giây, nghe được một tiếng “cạch”, nhìn quanh thì thấy Tạ Vãn Nguyệt đã cất điện thoại di động, nói: “Cô cứ đi đi, nếu có vấn đề gì, chúng tôi sẽ báo cảnh sát.”
“Cô gái nhỏ này thật thú vị.” Cô gái đẩy Hàn Lộ ra, bước ra cửa.
Hàn Lộ cầm một cái khăn mặt đi giặt, lau mặt cho Bạch Mộ Tuyết, hỏi: “Buổi chiều nay cô ấy có tới lớp không?”
“Có tới nhưng mà tôi thấy cô ấy ngồi ở hàng cuối cùng, nhưng lại ngủ hơn phân nửa tiết học, tan học thì đã không thấy bóng người đâu, sao thế?” Ô Đan nhớ lại.
“Không có việc gì, chúng ta đi tắm rửa đi, hôm nay đi ngủ sớm một chút, có buổi học đầu tiên vào sáng mai, giáo sư sẽ điểm danh, không thể đến trễ được.”
Ánh mắt Ô Đan ảm đạm: “Ừm.”
Tạ Vãn Nguyệt liếc mắt nhìn Bạch Mộ Tuyết một cái, Bạch Mộ Tuyết vẫn giữ tư thế vừa rồi, cũng không nhúc nhích, cô hỏi Hàn Lộ: “Có muốn đưa cô ấy đến bệnh viện không?”
“Mình nghĩ không cần, chờ cô ấy tỉnh lại xem thế nào đã.” Hàn Lộ lắc đầu.
Tạ Vãn Nguyệt quay lại tiếp tục đọc sách, đợi Hàn Lộ rửa mặt xong, cô mới khép sách và đi vào phòng tắm.
Sáng sớm hôm sau, Bạch Mộ Tuyết tỉnh lại, đập vào mắt là một mảnh màu xanh biếc của hồ nước, đó là rèm cửa sổ trong phòng ngủ, cô ta vừa cử động thì cảm thấy toàn thân đau nhức, ngồi dậy thì nhìn thấy mình còn mặc quần áo của ngày hôm qua.
Ba người còn lại ngủ ngon lành, Ô Đan còn ngáy trong hạnh phúc, cô ta ngồi ngẩn người một lát, xuống giường rồi đi vào phòng tắm tắm rửa, mãi cho đến khi Ô Đan gõ cửa nửa ngày mới đi ra.
Ô Đan bĩu môi tỏ vẻ không vui, tắm lâu như vậy, chắc là sạch lắm rồi đó.
Hàn Lộ và Tạ Vãn Nguyệt liếc nhau một cái, trong lòng hiểu được bảy tám phần, nhưng Bạch Mộ Tuyết vẫn giữ im lặng, các cô cũng không nhiều lời, Tạ Vãn Nguyệt đem ảnh chụp ngày hôm qua gửi cho cô ta mà không nói gì cả.
Bạch Mộ Tuyết đợi mấy người bọn họ rời đi, lấy điện thoại di động ra, nhìn chằm chằm cô gái trong ảnh một lúc rồi nhấp vào xóa.
Tiết học đầu tiên có điểm danh, Bạch Mộ Tuyết không tới, giáo sư bảo những người đến lớp trở về truyền lời với những người không đến lớp rằng lần sau ai không đến lớp thì kỳ thi cuối kỳ toàn bộ đều không đạt, nếu nguyện ý lấy điểm 0 thì cứ việc ở ký túc xá ngủ thật ngon.
“Một đám người vô dụng, cho rằng thi đậu đại học là có thể yên tâm nghỉ ngơi rồi sao, xã hội hiểm ác, núi cao nhiều rồi.”
Phía dưới một đám học sinh rụt đầu không dám thì thầm to nhỏ nữa, giáo sư này tuy tuổi tác đã lớn, nhưng thanh danh rất lớn, trong tay mang theo không ít tiến sĩ, vốn đã đến tuổi nghỉ hưu, nhưng ở nhà nhàn rỗi không được, vì thế ông ấy đã được thuê lại, nghe nói năm đó từ trong tay ông ấy đã tạo thu nhập lớn, nhưng tính tình thì lại không tốt lắm.
“Tôi từng dẫn dắt một lớp học sinh, bên trong không thiếu những thiếu gia con nhà giàu có, nhà tuy giàu có nhưng bản thân họ vẫn vô cùng cố gắng, các cô các cậu bây giờ còn trẻ, không phải đều thích Internet sao, tôi sẽ nêu ra một vài cái tên, có hứng thú thì có thể lên mạng tra cứu thông tin.” Giáo sư thuận miệng nói ra tên của mấy người, người cuối cùng được nhắc đến là Vạn Ngọc Sơn.
Trong lòng Tạ Vãn Nguyệt khẽ lỡ một nhịp, không nghĩ tới người này lại là tiền bối của cô.