Sau khi huấn luyện quân sự kết thúc, trường được nghỉ một ngày, học sinh như chim sổ lồng mà bay lên trời.

Ô Đan đã sớm sắp xếp mọi thứ cho mọi người, Bạch Mộ Tuyết theo thường lệ không tham gia, thu dọn một cái túi nhỏ rồi rời đi, Ô Đan ở trên ban công nhìn thấy Bạch Mộ Tuyết bước lên một chiếc xe sang, xe lặng yên không một tiếng động rời khỏi tầm mắt.

“Cô ấy là phú nhị đại đúng không?” Ô Đan đi vào phòng ký túc xá, hỏi hai người đang mặc quần áo vào.

“Có thể.” Hàn Lộ đặt gương lên lan can giường, vóc dáng cô cao ráo, khuỵu chân đứng trước giường, vừa vặn có thể chiếu toàn bộ khuôn mặt của cô, cô buộc tóc đuôi ngựa: “Chỗ chúng ta cách trường học bao xa thế?”

“Đi bộ vài phút là tới thôi.” Ô Đan cắn một miếng kem: “Tôi nghĩ rằng cậu cắt tóc ngắn sẽ trông đẹp hơn.”

“Tôi cũng nghĩ như vậy.” Hàn Lộ chụp ảnh từ trái sang phải: “Hôm nay tôi sẽ đi cắt liền.”

Tạ Vãn Nguyệt thay quần áo xong, nói: “Tôi cũng muốn cắt tóc ngắn.”

“Cắt đi, chúng ta cùng nhau thay đổi diện mạo luôn.” Ô Đan nuốt kem vào trong miệng, vội vàng đồng ý.

Ba người tay trong tay đi ra ngoài, ăn uống vui vẻ hơn nửa ngày, lại tìm một tiệm cắt tóc để cắt tóc, đến chạng vạng mới trở về, Ô Đan đề nghị đến công viên ngắm hoàng hôn.

Kết quả vừa vào cổng thì có một tai họa ập đến, một quả bóng rơi xuống trước mặt, sắp đập vào mặt Hàn Lộ, Tạ Vãn Nguyệt đưa tay ra đỡ lại, quả bóng bị lực cản dội ngược trở lại, Tạ Vãn Nguyệt lại cảm thấy cánh tay vừa đau vừa tê, đau đến nỗi nước mắt cô tràn ra.

“Này, tên khốn nào mà đá bóng kém thế, muốn giết người hả?” Ô Đan chống tay lên eo hét lớn.

Hàn Lộ ôm Tạ Vãn Nguyệt, vội vàng hỏi cô: “Có đau lắm không?”

Tạ Vãn Nguyệt cúi đầu ôm cánh tay không dám nhúc nhích, chết tiệt, rốt cuộc là kẻ nào đánh mà lại mạnh như vậy!

Một đám nam sinh chạy tới, xin lỗi Tạ Vãn Nguyệt: “Xin lỗi người đẹp nha, đường bóng hơi bị lệch một chút.”

“Một câu xin lỗi là xong sao!” Ô Đan bực bội.

“Vậy mời những người đẹp đây ăn một bữa cơm, coi như là đền tội nhé.”

Tạ Vãn Nguyệt bình tĩnh lại, trên mặt vẫn tái nhợt như cũ, ngẩng đầu nói: “Không cần đâu.”

“Ôi, đây không phải là những người đẹp của lớp chúng ta sao, tóc cắt ngắn như vậy, nên không nhìn ra kịp, nước lớn xông lên miếu Long Vương, người một nhà mà lại không nhận ra người một nhà, thật sự xin lỗi, xin lỗi, chúng ta đi đến bệnh viện đi, quả bóng đập vào mạnh lắm, đừng để bị thương.” Một anh chàng nhảy qua, khuôn mặt mỉm cười.

Tỷ lệ nam nữ sinh viên của lớp bọn họ bị mất cân bằng nghiêm trọng, nhưng chỉ có vài nữ sinh lại có nhan sắc vô cùng ưa nhìn, nhất là bốn nữ sinh ở phòng ký túc xá 528, họ thật sự rất xinh đẹp.

“Ai là người một nhà với cậu, đừng có nói lung tung.” Ô Đan đứng chắn trước mặt Tạ Vãn Nguyệt và Hàn Lộ.

“Đi thôi.” Hàn Lộ khoác tay Tạ Vãn Nguyệt, túm lấy góc áo của Ô Đan.

“Này, người đẹp, người đẹp à, nên đi bệnh viện đi, chúng tôi đưa các cô đi.”

“Tôi nói là không cần rồi, các cậu đừng có quấy rầy chúng tôi nữa.”

Đám đông bên này ồn ào, một người mặc áo bóng rổ ôm quả bóng đi ngang qua, cao giọng hỏi: “Tiểu Hoàn, các cậu làm gì vậy?”

Tiểu Hoàn quay đầu, thấy có người đi tới, nói: “Anh Hiên à, chúng tôi đá bóng lỡ đánh trúng người đẹp ở trong khoa rồi, nên đang cầu xin để đưa bọn họ đi khám bác sĩ.”

“Tôi nói lại lần nữa, tránh ra!” Ô Đan tức giận nói.

“Còn không tránh ra!” Mân Tử Hiên thản nhiên nhìn chằm chằm các nam sinh.

Mọi người vốn cảm thấy rất thú vị, ồn ào đùa giỡn, nhưng ngại sự uy nghiêm của Mân Tử Hiên nên nhao nhao nhường đường, để ba cô gái rời đi.

Tiểu Hoàn sờ sờ đầu, nói: “Xong rồi, hình tượng hoàn toàn không còn, sau này khó mà đuổi kịp nữa.”

Mân Tử Hiên không để ý tới cậu ta, ôm bóng rổ đi vào trong sân bóng, người bị thương là Tạ Vãn Nguyệt, anh ta liếc mắt một cái liền nhận ra, mái tóc lúc còn dài đẹp không gì sánh được, tóc ngắn lại càng xinh đẹp hơn nữa.

Tiểu Hoàn cảm thấy nhàm chán, nhặt bóng, cùng mọi người tiếp tục chơi bóng. Mân Tử Hiên là tiền bối hai nhiệm kỳ của bọn họ rồi, là chủ tịch hội sinh viên, nghe nói nhà anh ta có quyền có thế, cho nên ở trường học hô mưa gọi gió, không thể chọc giận anh ta được, không đến mức vì chuyện như vậy mà xúc phạm anh ta.

Hàn Lộ đưa hai người đến bệnh viện của trường, cánh tay Tạ Vãn Nguyệt sưng to cả lên, làn da trắng nõn xuất hiện một mảng màu đỏ tím, thậm chí có chỗ là màu xanh đen, khiến người ta nhìn vào sẽ cảm thấy lo lắng.

Bác sĩ của trường đã xử lý vết thương cho cô, nói: “Bầm tím mô mềm, không gãy xương, uống thuốc chống viêm giảm đau và mỗi ngày bôi thuốc ba lần.”

Tạ Vãn Nguyệt cảm ơn bác sĩ, hỏi: “Mất bao lâu mới hồi phục lại ạ?”

“Vết thương này của cháu chắc sẽ mất khoảng hai tuần.”

“Có cách nào để giảm sưng nhanh chóng không bác sĩ?”

“Giảm sưng thì không khó, khó chính là không làm tan máu bầm được, cháu nhìn đi, mấy chỗ này đã bị bầm tím nghiêm trọng, nhìn vóc dáng này của cháu, làn da lại trắng, hai mươi ngày sau mới có thể tan hết máu bầm đi được, nếu ngại khó coi, thì mặc áo tay dài che đi là được rồi.”

Tạ Vãn Nguyệt cũng không phải là không thích vết thương xấu xí, mà là cách hai tuần cô lại phải về nhà họ Vạn cuối tuần, sợ bị Từ Tố Phương nhìn thấy, đến lúc đó thì sẽ không biết phải giải thích như thế nào.

Sau khi cô ở lại nhà họ Vạn, mới dần dần hiểu được người và chuyện của nhà họ Vạn. Từ Tố Phương năm xưa bị chồng bỏ, lại mất đi con gái, vào nhà họ Vạn làm vú nuôi cho Vạn Ngọc Sơn. Sau đó hơn ba mươi năm không tái hôn, coi Vạn Ngọc Sơn như con trai của mình nuôi. Hôn sự của Tạ Vãn Nguyệt và Vạn Ngọc Sơn bà ấy nhất định phải bảo vệ cho bằng được, bà ấy muốn Tạ Vãn Nguyệt được che chở dưới đôi cánh của mình. Khi cô chỉ mới bị đau nhẹ thôi thì Từ Tố Phương đã cảm thấy như trời đất sụp đổ, ăn không ngon ngủ không yên. Nếu bị bà ấy nhìn thấy vết thương trên cánh tay, không chừng bà ấy sẽ lao vào trường mất. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Cô chỉ muốn sống như một người bình thường.

Hàn Lộ thấy trên mặt tái nhợt của cô lộ ra vẻ mặt kỳ lạ, hỏi: “Hay là cậu còn thấy đau lắm hả?”

Suy nghĩ của Tạ Vãn Nguyệt bị Hàn Lộ kéo về, nói: “Tốt hơn nhiều rồi, chúng ta đi thôi.”

Ba người trở về ký túc xá, không lâu sau, có một nữ sinh tới đưa một phích nước nóng, nói là Mân Tử Hiên mang cho Tạ Vãn Nguyệt.

Ô Đan nhanh chóng chạy ra ban công nhìn xuống, không thấy Mân Tử Hiên, vuốt cằm nói: “Anh Mân này có ý gì với Vãn Nguyệt rồi nè~”

Hàn Lộ ngâm một cái khăn lạnh đắp lạnh cho Tạ Vãn Nguyệt, nghe vậy nói: “Chẳng tốt lành gì đâu.”

“Đừng phán xét như vậy, anh Mân lớn lên đẹp trai như vậy, đúng thật là nam chính trong phim thần tượng, nhìn thấy anh ta là chân tôi cũng mềm nhũn ra luôn, Vãn Nguyệt, cậu đã từng yêu ai chưa?”

Tạ Vãn Nguyệt lắc đầu: “Chưa.”

“Vậy thì lại hợp quá rồi, luyện tập chút đi.”

“Nhiều người quan tâm đến anh ta như vậy, cũng là tiền bối quan tâm tới hậu bối thôi, người ta còn chưa thú nhận, luyện tập cái gì mà luyện tập, công chúa nhỏ à, nếu cậu rảnh rỗi như vậy, đi thay chậu nước mới, để cậu ấy thêm một lát, mát mát mới dễ chịu được.”

“Được.” Ô Đan vui vẻ đi lấy nước.

Kỳ nghỉ kết thúc, chính thức bắt đầu đi học, Tạ Vãn Nguyệt bị thương ở cánh tay phải, không tiện ghi chép, vì thế Hàn Lộ và Ô Đan ghi chép tất cả lại các bài trong lớp của cô, ba người họ bên nhau như hình với bóng.

Tạ Vãn Nguyệt từ nhỏ đến lớn đều quen với việc ở một mình, đến đại học, lại kết giao với hai người bạn mà cô rất thích, họ cũng không khám phá về sự riêng tư của cô, cũng không soi xét quá nhiều và ngoại hình của cô.

Ô Đan tính tình hoạt bát, lại đơn thuần, từ nhỏ đến lớn đều được người lớn trong nhà nâng niu trong lòng bàn tay, rất thích làm nũng, giống như một cô công chúa nhỏ vậy.

Hàn Lộ thì lại vô cùng trầm ổn, mọi việc đều giúp Tạ Vãn Nguyệt và Ô Đan làm gọn gàng, ngay cả tủ quần áo, bàn làm việc của hai người bọn họ, cô ấy cũng giúp sửa sang lại, hai người tìm không thấy quần áo hoặc đồ vật nhỏ khác, đều phải hỏi cô ấy, cô sẽ luôn trả lời rõ ràng là đặt ở đâu, mẹ Hàn Lộ được ông ngoại bà ngoại nuôi nấng lớn lên, sau đó thì gả cho cha Hàn Lộ, cả gia đình đều yêu mến bà ấy, sau khi Hàn Lộ được sinh ra, mẹ Hàn chỉ cho cô ấy bú sữa thôi rồi giao cho bà ngoại nuôi, nói là đứa nhỏ buổi tối khóc quấy ầm ĩ đến mức bà ấy ngủ không ngon, sau khi Hàn Lộ trở nên hiểu chuyện hơn thì cũng gia nhập vào hội những bà mẹ thích nuông chiều, cô ấy luyện được bản lĩnh mọi việc đều suy nghĩ chu toàn, vả lại việc thì cẩn thận tỉ mỉ.

Có lẽ là đã quen chiều chuộng người khác, cho nên vẫn luôn nuông chiều Ô Đan yếu đuối và Tạ Vãn Nguyệt thanh tú.

Bạch Mộ Tuyết là người thứ tư trong ký túc xá, thường xuyên không thấy bóng cô ấy đâu, thấy cũng không để ý tới người khác, họ chỉ coi như không có người bạn cùng phòng này, ba người sống với nhau vô cùng vui vẻ.

***

Hôm nay, Vạn Ngọc Sơn cùng bà cụ Vạn đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, sau khi trở về thì lại đi vào phòng làm việc.

Lần trước anh đã dọn qua phòng làm việc một lần, hiện tại ba mặt giá sách đều chất đầy những quyển sách mà anh cần, điều này khiến anh rất hài lòng.

Từ Tố Phương tiến vào ba lần, thì Vạn Ngọc Sơn vẫn đang vùi đầu vào làm việc, nước trên bàn cũng không uống một ngụm. Đợi đến khi lần thứ tư bà ấy tiến vào, Vạn Ngọc Sơn tháo kính viền vàng ra, nhíu mày hỏi: “Dì đi qua đi lại không mệt sao?”

“Tôi không muốn cậu làm việc đừng mệt mỏi, ăn chút gì đó và uống chút nước đi.”

“Cháu không có thói quen ăn vặt.” Vạn Ngọc Sơn đeo kính vào lại, cầm lấy ly nước uống sạch, nói: “Cháu uống xong nước rồi, vậy được chưa?”

Từ Tố Phương lại đi tới đổ đầy nước cho anh, nói: “Từ nhỏ cậu cứ như vậy, làm cái gì cũng muốn đắm chìm vào đó, quên ăn quên uống, nếu tôi không nhắc nhở cậu thì cậu bị bệnh dạ dày phải làm sao đây.”

Vạn Ngọc Sơn “ừm” một tiếng rồi lại tiếp tục lao vào công việc.

Từ Tố Phương nhìn anh, thở dài.

Vạn Ngọc Sơn từ nhỏ khi sinh ra đã là một cậu chủ nhỏ, sau khi lớn lên càng thêm tuấn tú, lại dịu dàng, trong mắt bà ấy, anh mãi mãi là một cậu bé bướng bỉnh sống với ông bà mà không có cha mẹ ở bên cạnh.

Đợi đến khi hoàng hôn buông xuống núi, Vạn Ngọc Sơn mới kết thúc công việc, đi ra ngoài hít thở không khí, thấy Từ Tố Phương đang thu dọn phòng phía tây, hỏi: “Cô ấy lại đến à?”

“Cậu nói gì?” Từ Tố Phương trừng mắt nhìn anh: “Vãn Nguyệt đã khai giảng gần hai tháng rồi, một lần cậu cũng không đi thăm cô ấy. Bà cụ thì nhớ cháu dâu, đề nghị cô ấy cách hai tuần trở về một lần, cậu lại còn không vui sao?”

“Cháu có nói là cháu không vui đâu.”

“Trên mặt cậu viết chữ không vui kia kìa.”

Vạn Ngọc Sơn tựa vào bên cửa nhìn bà ấy làm việc bận rộn: “Không biết là ai chọc giận cậu nữa, người ta không biết nhìn vào còn tưởng rằng là cô gái nhỏ kia làm.”

“Ghen tuông sao?”

“Không có, tại thấy mọi người vì cô ấy mà bận rộn ở bên ngoài, lại bị cô ấy khống chế tâm tình, cảm thấy chướng mắt thôi.”

“Chướng mắt thì dì đừng có nhìn chứ.”

Vạn Ngọc Sơn chán nản, xoay người rời đi, trong nhà này rốt cuộc ai làm chủ? Cãi nhau, đâm chọt, có thể chịu đựng được thì phải ráng chịu đựng thôi, ha ha.

Từ Tố Phương lấy chăn ra phơi nắng, còn nói không ghen, đây chính là ghen đó.

Trong nhà Vạn Ngọc Sơn không có ai, bởi vậy lúc mà anh ở nhà, phần lớn đều là cùng ăn cơm với bà cụ Vạn. Anh bị Từ Tố Phương nói kháy, ở trong viện cũng chán nên đi đến chỗ của bà cụ Vạn, ai ngờ đâu bà cụ Vạn đã ăn tối xong rồi, anh ngồi xuống ghế muốn ăn cơm, Thu Mạn nói: “Đồ ăn lạnh hết rồi.”

“Lạnh cũng vẫn ăn được.” Vạn Ngọc Sơn một tay chống lên ghế, xoay người hướng về phía bà cụ Vạn, cười lạnh: “Nhà này còn có cháu không vậy?”

Bà cụ Vạn lấy kẹo mứt ném vào người anh: “Đừng có đến đây mà nổi giận với bà.”

Vạn Ngọc Sơn bị viên kẹo ném trúng vào trán, không chớp mắt, người cũng bất động, chỉ làm vẻ mặt ủ rũ.

Bà cụ Vạn không để ý tới anh, tiếp tục ăn mứt.

Giận quá đi.

Vạn Ngọc Sơn yên lặng ăn cơm tối, nhưng ăn không ngon, đồ ăn lạnh cả rồi.

Lý Thư Khanh điện thoại tới, hỏi anh đang làm gì, anh nói không có việc gì làm cả.

“Vậy ra ngoài uống rượu đi.”

“Tôi không uống đâu.”

“Hôm nay rượu này nhất định phải nếm thử, trăm năm khó gặp, chỉ có một vò, cậu mà không đến, sau này đừng nói là anh em có đồ ngon mà không nhớ tới cậu.”

Vạn Ngọc Sơn từ chối: “Tôi đã bỏ rượu rồi.”

Anh cúp máy Lý Thư Khanh, nói với mọi người: “Cháu nói là đã bỏ rượu rồi nên cháu không đi.”

“Quả nhiên là người muốn kết hôn, bỏ cả rượu, xem ra vị hôn thê này có phương pháp không tầm thường nhỉ.”

“Nghe nói là xinh đẹp không gì sánh được.”

Phương Lam uống cạn chén rượu, sau đó lại đổ đầy.

“Nhị tiểu thư, rượu này không thể uống như vậy đâu, rượu này đắt lắm đấy.”

“Anh quan tâm đến tôi làm gì.” Phương Lam trừng mắt nhìn anh ta một cái.

“Được rồi, là tôi xen vào việc của người khác, nhưng cô tự chà đạp mình như vậy, không phải là cách hay đâu.”

“Vậy anh nói cho tôi biết đi, cách nào mới là cách hay chứ?”

“Chuyện giữa nam nữ, nên chú ý đến việc cả hai cảm thấy vui vẻ, trong lòng lão Vạn không có cô, không bằng cô buông tay đi, nghĩ đến tôi nè.”

“Anh sao?” Phương Lam híp mắt nhìn anh ta một cái: “Tôi không thích.”

Người đàn ông cười lạnh nói: “Cô chỉ kính trọng lão Vạn, nhưng lão Vạn có để ý gì đến cô đâu, thà rằng ở người phụ nữ kém hơn cô gấp nghìn lần còn hơn là nắm tay cô, cô còn nghĩ ngợi đến anh ta để làm gì?”

“Câm miệng lại!” Phương Lam nghiến răng nói.

“Nhị tiểu thư, bây giờ cô vẫn còn là trinh nữ chứ?”

Phương Lam vừa nhịn vừa chịu đựng, đột nhiên nổi điên lên, cầm cái ly đập mạnh vào đầu người đàn ông.

Hiện trường bây giờ hơi hỗn loạn, người đàn ông thì ôm đầu chảy máu, kêu gào muốn đánh Phương Lam, bị những người khác ôm lấy nê nhất thời không thể xông lên.

Lý Thư Khanh kéo Phương Lam ra bên ngoài, lạnh lùng nói: “Cô muốn giết người sao!”

“Đúng vậy!” Phương Lam hung tợn nhìn anh ta.

Lý Thư Khanh ôm trán, nói: “Tôi sẽ tìm người đưa cô về nhà, cô đi theo chúng tôi quậy phá như vậy, chị của cô sẽ tìm chúng tôi gây khó dễ đấy.”

Phương Lam cười lạnh: “Sao, anh ghét tôi rồi à?”

Lý Thư Khanh nói: “Về đi.”

Phương Lam không chịu, muốn đi vào uống rượu tiếp, Lý Thư Khanh ngăn cô ta lại.

“Tránh ra!”

“Cô lộn xộn như vậy, tôi sẽ gọi điện thoại cho chị của cô đó.”

“Anh dám sao?”

“Hừ.” Lý Thư Khanh lấy điện thoại di động ra rồi bấm số.

Phương Lam bước lên đánh rơi điện thoại di động của anh ta.

Lý Thư Khanh lạnh lùng nhìn cô ta, nói: “Nhặt lên.”

Phương Lam đạp chân lên, vẻ mặt khiêu khích nhìn anh ta.

Lý Thư Khanh không giận mà cười, nói: “Cô đấy, tuy rằng tôi đây không còn nhỏ, nhưng tính tình của nhị tiểu thư càng ngày càng hung hăng, thời đại này ai còn thích dáng vẻ này của cô nữa chứ, cô đó, nhanh nhanh quay về nhà họ Phương nuôi dưỡng tính tình đi.” Thấy Phương Lam bất động, anh ta lại nói: “Cô cho rằng cô có thể tiến vào vòng tròn của chúng tôi bằng bản lĩnh của cô sao?”

“Ý anh là sao?”

“Nếu không phải nể tình chị của cô, thì vốn dĩ sẽ không có ai dẫn cô đi chơi đâu.”

“Anh câm miệng lại đi?”

“Con người phải tự biết mình, khi còn nhỏ không hiểu chuyện còn có thể tha thứ được, lớn lên thì phải tự mình nhận ra, nhiều năm như vậy rồi mà cô còn không hiểu, còn phải để cho người khác chỉ bảo nữa.”

Răng Phương Lam nghiến sắp nát luôn rồi.

“Cô thèm muốn lão Vạn bao nhiêu năm, trong lòng cô tự biết rõ, lão Vạn có từng nhìn cô không?”

Phương Lam cảm thấy hốc mắt nóng lên, lấy tay sờ một cái, phát hiện mình đang khóc, cô ta lau bừa nước mắt đi.

“Được rồi, cô về đi.” Lý Thư Khanh khom lưng nhặt điện thoại di động của mình lên, ném vào thùng rác: “Về sau đừng cố chấp như vậy, tính tình phiền phức quá cũng không tốt đâu.”

Phương Lam cảm thấy như vạn tiễn xuyên tâm, khóc lóc bỏ chạy.

Lý Thư Khanh trở về, trấn an người bị Phương Lam đánh vào đầu, lại gọi điện thoại cho đại tiểu thư nhà họ Phương, giọng nói của đối phương hơi khàn khàn: “Thư Khanh.”

“Đại tiểu thư Phương, vừa rồi tôi có chọc em gái của cô một chút, chọc đến khóc rồi nên tôi báo với cô một tiếng.”

“Làm sao vậy?”

“Cô ấy làm người ta bị thương, làm rơi điện thoại di động của tôi nữa.”

“A, tôi biết rồi.”

“Đại tiểu thư à, nhắc nhở cô một chút, em gái cô hơi cố chấp, cô phải coi chừng một chút, nếu không lại gây ra chuyện lớn, đến lúc đó không dễ đối phó đâu.”

“Qua một thời gian nữa sẽ đưa em ấy ra ngoài, làm phiền anh đã lo lắng rồi.”

Sau khi Phương Lam về đến nhà, bị chị gái Phương Hồng gọi qua dạy dỗ một trận, nói rằng thủ tục nhập cư cũng làm sắp xong rồi, gần đây không nên chạy lung tung nữa, ở nhà thu dọn lại hành trang một chút, giấy tờ xong xuôi hết thì sẽ lập tức rời đi.

Phương Lam giận dữ: “Tôi ở đây làm chị thấy chướng mắt sao?”

Phương Hồng vẻ mặt thản nhiên, nói: “Đây là mẹ của em yêu cầu, hy vọng em đi ra ngoài học chút gì đó, chị đã hỗ trợ em rồi thì em phải cảm ơn chị chứ.”

“Cảm ơn mẹ!” Phương Lam trách mắng.

Phương Hồng ném chiếc bút lông trong về phía cô ta, Phương Lam bị quét trúng, trên mặt trắng nõn bị dính một mảnh mực đen.

Mùi mực xộc vào mũi, Phương Lam sắp nổi điên, từ nhỏ đến lớn, cô ta đều bị Phương Hồng đè ép, nếu không phải có cha cô chống đỡ thì có lẽ cô đã sớm bị Phương Hồng giết chết rồi, bây giờ sức khỏe của cha không tốt, Phương Hồng lập tức muốn làm ông trời luôn.

Những năm trước, Phương Hồng biết cô ta thích Vạn Ngọc Sơn, đã lập tức tới cảnh cáo cô ta không nên gây rắc rối cho nhà họ Phương, nhưng cô ta lại không nghe lời, cô ta thích người đàn ông kia, nếu cô ta không chiếm được thì người bên ngoài cũng đừng có được.

“Đồ vô học, đi ra ngoài!” Phương Hồng lạnh lùng nói.

Phương Lam âm trầm nhìn cô ấy, nói: “Tôi sẽ nhớ kỹ sự sỉ nhục của chị đối với tôi hôm nay.”

Phương Hồng cười lạnh: “Nếu em dám gây sự thì chị sẽ cho em sống không bằng chết.”

Phương Lam cười cười, không nói gì, xoay người ra cửa, ngược lại tôi còn muốn cho các người xem ai mới là người sống không bằng chết, bây giờ còn chưa tới lượt chị đâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play