Vào ngày thứ hai, trường Bắc Cao khai giảng.

Trong phòng học của lớp 11 ban 8, một thân hình mập mạp đang nhảy cẫng lên.

"Cho tớ xem viết gì nào? Ôi ~ Tiếp Tiệp thân mến, bạn giống như một mảnh ghép của tuyết mềm, rơi vào lông mi của tôi.....Mẹ nó, Tôn Tiểu Bàn là một nhà văn đương đại tuyệt vời!" Một nam sinh đang cầm bản thảo, giọng đọc ra vẻ ngâm nga diễn cảm.

"Trả lại cho tớ!"

Tôn Tiểu Bàn nhào tới, còn chưa kịp giật lấy sách thì nó đã nằm trong tay một người khác, đọc xong người này giơ ngón tay cái lên: “Cái tài văn chương này thật là vô địch, nếu hiệu sách không có sách của cậu, tôi sẽ đập nát hiệu sách đó."

Bản thảo đầy suy nghĩ của thiếu nam được lưu hành khắp bầu trời, khuôn mặt hàm hậu của Tiểu Bàn Từ đỏ bừng, yếu đuối, đáng thương và bất lực.
Còn Tiết Tiệp, một cô gái tài năng ban 8, lặng lẽ ngồi sang một bên, mặt tối sầm, làm bài, cố gắng làm ra bộ dáng không đếm xỉa đến.

Bản thảo bay đến cửa lớp, bị ai đó chộp lấy.

Nguyên bản lớp học vẫn ồn ào nháy mắt yên lặng lại, sau đó nhấc lên một trận náo động nhỏ.

Mẹ kiếp, Lăng Lang đến lớp đúng giờ!

Không chỉ vậy, mà đầu tóc của cậu còn được cắt tỉa gọn gàng, trông giống như một học sinh bình thường, ngoại trừ việc cậu không mặc quần áo đồng phục học sinh.

Phải biết rằng, cậu là học sinh vào cuối học kỳ trước đã phá kỷ lục nghỉ học cả tuần, thậm chí còn không đến trường luyện thi trong kỳ nghỉ đông!

Lăng Lang liếc nhìn lời tỏ tình được viết trong sổ, hỏi: "Của ai?"

Bị nam thần nhìn thấy loại trò vui mất mặt này, khuôn mặt xinh đẹp của Tiết Tiệp đỏ bừng lên, dáng người cao cao cuối cùng cũng thả lỏng, cô vừa định ra tay chặn lại, Tôn Tiểu Bàn đã xông tới, đoạt đi bản thảo.

"Của tớ, của tớ, cám ơn anh Lang."

Tiết Tiệp chỉ có thể nghiến răng ngồi xuống, trong lòng xấu hổ trước mặt Lăng Lang, Tiểu Bàn Tử không xong với cô đâu!

Toàn bộ lớp chăm chú nhìn theo cậu, Lăng Lang chậm rãi đi đến phía cuối lớp, nhìn thấy bàn ghế dính ba tầng bụi, khẽ cau mày.

Thấy vậy, nam sinh da đen gầy gò đeo kính gọng dày ngồi ở mấy hàng đầu lập tức cầm khăn giấy chạy tới lau bụi cho Lăng Lang, sợ Lăng Lang không cho cậu ta có cơ hội lau xong.

"Lúc nên đến thì không thấy đâu, người đáng ghét số một, mau cút ra chỗ khác cho ông, đừng làm ô nhiễm không khí ở chỗ ngồi của anh Lang."

Từ Đồ chậm một bước hùng hùng hổ hổ, vòng qua vai nam sinh mắng chửi, cố gắng đẩy cậu ra, nhưng Lăng Lang đã dùng mắt ngăn lại.

Nam sinh da đen và gầy kia tên là La Dĩ Hoành, là một học sinh ngoan theo nghĩa truyền thống, một người trung thành ủng hộ kỷ luật và nội quy của trường, cả ngày lấy lỗ mũi cho mọi người nhìn, xem ai không vừa mắt thì báo cáo.

Cậu ta vốn là người không bao giờ liên quan đến Lăng Lang, nhưng một ngày nọ, cậu ta bị đám thanh niên lêu lổng quấy nhiễu, thời điểm bị đánh vừa lúc Lăng Lang đụng phải, cho nên ngay lập tức ôm đùi Lăng Lang kêu cứu.

Ngày hôm sau, Lăng Lang bị trường báo cáo và phê bình vì đánh nhau bên ngoài trường, còn bị ghi lại một lỗi nặng.

Mà đương sự tham gia La Dĩ Hoành kinh hồn táng đảm làm rùa đen rút đầu, sau hơn một tuần Từ Đồ điều tra tình huống rõ ràng, mới ép cậu ta nói rõ sự tình với nhà trường.

Từ vào phòng học cho tới bây giờ, Lăng Lang vẫn luôn là vẻ mặt lãnh đạm, hai tay đút túi, quay đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sau. Một lúc sau, sau khi La Dĩ Hoành phủi bụi xong, cậu trực tiếp ngồi lên ghế, hai cái chân dài ép chặt vào mép bàn.

Phía trước rất biết điều mà đem ghế xê dịch về phía trước.

Sau khi Lăng Lang ngồi xuống, La Dĩ Hoành lúng túng đứng sang một bên muốn nói chuyện, nhưng lại bị Từ Đồ không chút thương tiếc xua đuổi.

Từ Đồ ngồi trên hàng ghế trước, nhìn Lăng Lang với vẻ mặt kinh hỉ: “Anh Lang, sao anh đi học mà không báo trước? Đột ngột quá."

Lăng Lang ném một tờ giấy bẩn đi: "Tôi đến trường còn phải báo cáo cho cậu à."

Từ Đồ: "Hì hì, em và Hầu Tư Kiệt đón gió cho anh thôi."

Lăng Lang: "Ít là bệnh hình thức đi."

Lão đại Lăng ngoài miệng thì nói như vậy, trên thực tế, bản thân cậu cũng vội tới đón gió cho Trì Dương, cho nên mới phá lệ đến lớp đúng giờ.

Nửa phút sau, loa phóng thanh trong lớp xông vào phòng học, vẻ mặt hưng phấn gần như đại biến: "Báo —— lớp chúng ta sắp có người mới."

Những học sinh khác cũng hưng phấn: "Người mới? Nam hay nữ?"

"Nam, rất cao."

"Đẹp trai không!"

Loa phát thanh gãi đầu: "Uh, cao quá, không thấy rõ."

Mọi người phát ra thanh âm thất vọng, nhưng trong lòng tràn đầy mong đợi với học sinh mới, đặc biệt là đám nữ sinh.

Trong thế đạo bất công ngày nay, mỹ nữ một đống, soái ca lại rất khó tìm, giá trị nhan sắc không đủ, không đẹp trai thì bù lại phải cao.

Tóm lại nếu chiều cao đạt tiêu chuẩn thì cũng được gọi là một nửa soái ca.

Chủ nhiệm lớp lão Lưu dẫn Trì Dương vào lớp, lúc anh nhìn thấy Lăng Lang thế mà thực sự đang ở trong lớp, rõ ràng là sửng sốt một chút.

Kỳ thật lúc ban đầu, Lăng Lang vào trường trung học Bắc Cao với ba điểm cao nhất trong kỳ thi tuyển sinh, lúc đầu cậu còn được phân công làm ủy viên hội học sinh vì thành tích tốt, kết quả là tuần đầu tiên đi học, cậu đã dẫn đầu trong việc không nộp bài tập về nhà.

Không chỉ có như thế, cậu còn xé bài tập về nhà của "bạn cùng lớp nào đó" trong lớp, xé rải rác dưới lầu dạy học, nguyên nhân cụ thể thì không rõ.

Tuy nhiên, do bối cảnh sâu không lường được của "bạn cùng lớp nào đó", mới vừa khai giảng liền cả ngày khi nam bá nữ, tác oai tác quái đến mức ai cũng biết, sự việc này vừa xảy ra, trong nháy mắt đã truyền đi 108 phiên bản khác nhau.

Nhưng dù lan truyền như thế nào thì kết luận cuối cùng cũng giống nhau: Vì dân trừ hại.

Chính trận kinh thiên động địa này, không chỉ khiến Lăng Lang nổi danh ở Bắc Cao, mà còn trở thành cái gai khiến lão Lưu đau đầu gần hai năm.

Bởi vì Lăng gia có người quen là bạn tốt của hiệu trưởng Bắc Cao, cho nên nhà trường chỉ có thể làm trên tinh thần không từ bỏ bất kỳ bông hoa nào của Tổ quốc, lần nữa khoan dung.

Tuy nhiên, Lăng Lang có một chút khác biệt so với những học sinh hư trong lớp khác --- cậu không bao giờ làm phiền những học sinh khác trong lớp, bình thường chỉ trốn học hoặc ngủ.

Điều này khiến chứng đau nửa đầu của lão Lưu bớt nghiêm trọng hơn.

Lão Lưu gõ lên bục giảng: "Mọi người, học kỳ này lớp chúng ta có một học sinh mới . . . . . . "

Hai từ cuối cùng bị nhấn chìm không thương tiếc trong tiếng huyên náo dưới bục giảng.

Khó trách loa phát thanh nói thấy không rõ mặt, độ cao này so với mặt biển, đôi chân dài này, cũng quá ưu việt rồi!

"Tôi tên là Trì Dương, xin chiếu cố nhiều hơn."

Mặt trời mọc xiên từ ngoài cửa bị sống mũi che mất một nửa, Trì Dương đứng ở chỗ giao giới của ánh sáng và bóng tối, khẽ gật đầu, lộ ra một nụ cười ấm áp trong ánh xuân, thổi bay trái tim của tất cả các cô gái trong lớp, và thậm chí cả một số nam sinh.

Lăng Lang ngồi ở hàng ghế sau, uể oải gục đầu xuống, tự hỏi tại sao hôm nay mình lại đeo kính.

Lão Lưu ngẩng đầu lên và vỗ vai Trì Dương: "Trì Dương, trong lớp chỉ còn một ghế trống, em ngồi trước đi."

Ban 8 vốn có 53 học sinh, ghế trống kia chính là ở bên cạnh Lăng Lang.

Có trời mới biết được bao nhiêu nữ sinh mơ ước ngồi cùng bàn với Lăng Lang, nhưng Lăng Lang dường như trời sinh dị ứng với mọi người, khăng khăng muốn ngồi một mình.

Mọi người đều nghĩ rằng đồng chí Lưu đang đùa với lửa.

Ông ấy nghĩ rằng đẹp trai thì có thể ngoại lệ sao?

Thật ngây thơ!

Vì vậy , từ bục giảng đến góc hàng sau, trong một khoảng cách ngắn, đôi chân dài của Trì Dương đã biến anh thành một sàn catwalk thu hút nhiều sự chú ý, anh đeo chiếc cặp trên vai, đưa tay về phía Lăng Lang đang ngồi trên chỗ ngồi: "Xin chào, bạn cùng bàn mới."

Ngay khi mọi người nín thở chờ đợi, tin chắc rằng kẻ bắt nạt học đường sẽ không bao giờ nể mặt đại soái lịch lãm và đẹp trai này, thì lúc này Lăng Lang mặt không chút thay đổi đưa một ngón tay ra và chạm vào tay Trì Dương.

Vâng, đẹp trai có thể là một ngoại lệ.

Sau khi Trì Dương thuận lợi ngồi xuống lão Lưu đang nghịch lửa thầm thở phào nhẹ nhõm, vỗ tay và nói: "Mọi người đều nhìn tôi đây này , vào học thôi, mở sách giáo khoa bài đầu tiên. "

Phía sau đẹp trai như vậy, nhìn mãi không chán, ai thèm nhìn lão Lưu!

Mọi người đều không tình nguyện quay đầu lại.

Trì Dương lấy ra sách ngữ văn từ trong cặp, lại nhìn thấy Lăng Lang ngơ ngác ngồi đó, ánh mắt cậu giống như đang tham thiền, tựa như tất cả thế gian đều là hư vô.

Anh hỏi: “Sách giáo khoa của cậu đâu?”

Lăng Lang trực tiếp nằm xuống bàn, không thèm để ý đến anh.

Anh dùng đầu gối huých vào Lăng Lang dưới bàn.

Cậu vẫn phớt lờ anh.

"Hôm qua chúng ta còn ngủ cùng nhau, sao hôm nay lại tỏ vẻ không quen thế?" Trì Dương nheo mắt, thanh âm ép tới cực thấp.

Một phút sau.

" Không phải cậu định giả vờ rằng không biết tôi sao?" Lăng Lang vùi mặt vào vòng tay, giọng điệu ủ rũ.

À, phát cáu cũng tạm thời được xem như một loại quan tâm người khác.

Trì Dương ở trong lòng chủ động làm hòa với bạn nhỏ không có khiếu hài hước này.

Hôm nay thời tiết tốt, mặt trời nhuộm vàng mái tóc đen của Lăng Lang, trông mềm mại, rất ấm áp và đặc biệt ngoan.

Trì Dương liếc nhìn những lọn tóc trên đỉnh đầu cậu, cũng như một nửa chiếc cổ gầy trắng nõn bị phơi nắng, trong suốt giờ học, bên môi anh đều lộ vẻ một vòng cung thoải mái.

Lúc tan học, lão Lưu chân trước mới vừa đi thì chân sau đã một nhóm người vây quanh Trì Dương, chiếm đa số là nữ sinh.

Một người bạn cùng lớp hỏi: "Trì Dương, cậu cao mét mấy?"

Trì Dương mỉm cười nói: "190."

"Trì Dương, đôi mắt của cậu là trời sinh hay là cậu đeo kính áp tròng màu?"

Trì Dương tiếp tục cười: "Trời sinh. "

"Trì Dương, cậu là con lai hay dân tộc thiểu số?"

"Trì Dương, tớ có thể chụp một bức ảnh với cậu và đăng nó lên Khoảnh khắc được không?"

"Trì Dương..."

"Đừng ồn."

Lăng Lang ngủ một giấc, ngẩng đầu lên, tóc rũ xuống trước trán, hai mắt đỏ ngầu, cả người đều đáng sợ.

Bầy chim sẻ vừa mới ríu rít trong nháy mắt biến thành lũ chim cút nhỏ.

Chung quy là do bạn học mới quá đẹp trai nên mới khiến họ bị cuốn vào, hoàn toàn quên rằng Lăng Lang rất ghét người khác quấy rầy giấc ngủ của cậu.

Khi bọn họ nghĩ rằng giáo bá sẽ nổi giận và đuổi họ đi, Lăng Lang khẽ cau mày: "Các cậu như ong vỡ tổ như vậy thì người ta trả lời kiểu gì? Nếu có câu hỏi thì xếp hàng, hỏi từng câu một."

Giọng nói của Lăng Lang ổn định, "những chú chim cút nhỏ" xếp hàng trong vài giây thành một hàng dài, nhưng trên đầu mỗi người đều có một dấu chấm hỏi.

Tại sao?

Tại sao Trì Dương lại được đối xử khác biệt vậy?

Chẳng lẽ đây là sự đồng cảm giữa những anh chàng đẹp trai?

-

Khai giảng ngày đầu tiên, góc cuối cùng của lớp 11 ban 8 đã trở thành nơi cao điểm của giá trị nhan sắc Bắc Cao.

Vừa đến giờ nghỉ học, có mấy bạn ban 7, ban 9 cách vách đến lượn quanh cửa lớp 8, vặn cổ duỗi tay, bộ dáng giả vờ duỗi người nhưng thực chất là nhân cơ hội đó để nhìn vào mặt sau của lớp 8.

Tất cả bọn họ đều muốn tận mắt chứng kiến ​​​​cái gọi là "Đẹp trai nhị phương."

Trong giờ nghỉ trưa, Trì Dương bị lão Lưu gọi đến văn phòng.

Lão Lưu pha một tách trà dưỡng sinh kỷ tử, ân cần nói: "Bạn học Trì Dương, em cảm thấy thế nào sau nửa ngày học?"

Trì Dương gật đầu: "Rất tốt ạ."

"Em còn quen với cách học của các trường trung học trong nước không?"

"Em sẽ cố gắng theo kịp."

Lão Lưu vòng vo quan tâm một lúc lâu, rốt cục chuyển chủ đề sang người bạn cùng bàn của anh, Lăng Lang.

"Cái này, lớp chúng ta chọn chỗ ngồi dựa trên điểm số, vì vậy lúc này rất khó để chuyển chỗ ngồi, thầy không thể giúp em trong thời gian này." Vẻ mặt Lão Lưu thật có lỗi. "Em đó, bình thường đừng qua lại với Lăng Lang là được, cố gắng đừng xung đột với cậu nhóc đó, cậu nhóc đó khác với các em, tính cách và nhân phẩm thằng bé có một số khuyết điểm."

Trì Dương nhướng mày: "Cậu ấy từng ăn trộm ạ?"

Lão Lưu dừng động tác uống trà lại: "A ... Không có."

Trì Dương lại hỏi: "Cậu ấy có chủ động bắt nạt bạn học sao?"

Lão Lưu suy nghĩ một chút, sau đó nhổ câu kỷ tử vừa uống vào trong cốc, sau đó cẩn thận nói: "Cậu ta thường xuyên cùng người khác đánh nhau, có phải là nhận xét không tốt không?"

"Được rồi, cảm ơn thầy,em sẽ xác nhận hai điểm này."

Trì Dương đẩy kính, ánh mắt xanh xám phản chiếu từ sau tròng kính mỏng có phần ẩn ý.

Lão Lưu không ngốc, rất nhanh ý thức được chính mình nói "Nhân phẩm" có vẻ dùng từ không thích hợp, vì thế vội vàng kết thúc chủ đề này, bắt đầu thu xếp chỗ ở cho Trì Dương.

Điều kiện ăn ở của Bắc Cao rất tốt, không chỉ có ký túc xá cho 4 người mà còn bố trí một khuôn viên khá rộng để xây dựng căn hộ cho sinh viên, được chia thành phòng đơn và phòng đôi, sinh viên thuê có thể tự lựa chọn.

Trì Dương chọn một căn phòng đôi trống trên tòa nhà đối diện với Lăng Lang, ban công đối diện với ban công phòng đơn của Lăng Lang, cách nhau rất gần.

Anh đã kiểm tra trực quan vào đêm qua, những người có cánh tay dài hơn có thể nắm tay nhau khi đứng trên ban công ở cả hai bên.

Rất tiện cho anh quan sát ghi chép thói quen sinh hoạt và vận động của sói con.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play