Nói xong, Giang Độ mím môi ngẩng đầu.
Thật kì lạ, trong tích tắc ánh mắt hai người giao nhau, dường như họ ngửi thấy một loại hơi thở giống nhau một cách kỳ lạ, ít nhất thì đối với Nguỵ Thanh Việt, cậu nhận thức được điều gì đó, cũng không hỏi nhiều, chỉ cười nhạt:
"Buổi tối thư viện không có người, có chỗ nào đi không?"
Giang Độ gật đầu: "Tớ tới nhà dì họ." Tim cô đập thình thịch, không hiểu tại sao, biết là không lịch sự nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi, "Sao cậu không về nhà?"
Nguỵ Thanh Việt nhìn cô chằm chằm, nhìn đến nỗi cô sợ hãi, cậu từ từ mở miệng, không biết là cười lạnh, hay cười khổ.
"Không phải cậu thấy rồi sao?" Cậu khéo léo tránh né, trả lại sự khó xử cho Giang Độ, Giang Độ cắn môi, giống như bản thân nhìn thấy cảnh khó xử của người khác mà còn khó xử hơn cả họ.
Khi cùng nhau đến thư viện, hoàng hôn vừa đẹp, chạng vạng tối đầu thu, làn gió mát như thói quen, trong không gian nhà cao tầng, mặt trời màu máu đang lặn dần xuống, giống như đoá hoa hồng cam tròn.
Mọi người đều có nơi bản thân phải đến, giống như chim phân luồng.
Giang Độ siết chặt cặp, cô phải làm gì đó, ngày hôm nay sắp qua rồi, không hẹn mà gặp, giống như một món quà bất ngờ trong cuộc sống, mỗi khi căng thẳng cô lại muốn buộc giây dày, cô cố kìm lại run run nói với Nguỵ Thanh Việt:

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play