Ngày hè hôm đó khi vừa kết thúc bài thi trung học xong, mưa rất nhỏ, bầu trời trắng xoá yên tĩnh, không nóng như lửa đốt. Giang Độ mùa hè năm đó, bước vào cục cảnh sát. Khi ấy cô còn cách sinh nhật tuổi 15 một tháng nữa.
Nguyên do sự việc rất đơn giản. Hôm đó cô lái xe đạp về nhà, qua một con ngõ thấy một nhóm nam sinh đang đánh nhau, nói một cách chính xác, là một nam sinh cao ráo đang bị đánh hội đồng.
Giang Độ lập tức nhớ lại ngày xưa hồi nhỏ ở quê ông ngoại, từng thấy cảnh một đàn chó địa phương cắn xé một con.
Cậu thiếu niên tung cú đá cao, rất tàn nhẫn, đằng sau lại có người chờ chực hòng đánh lén, nhưng bị cậu hất cùi chỏ ngã xuống đất.
Nhưng nhóm người này thế nào mà lại dần có ưu thế, Giang Độ tái mặt nhìn một người trong số họ đập nửa viên gạch vào đầu cậu bạn kia, cậu ấy nghiêng đầu, gạch vỡ cọ xát thái dương, máu cứ thế chảy ra, Giang Độ không biết lấy dũng khí từ đâu, hét lớn: "Cảnh sát tới rồi!"
Tồi tệ là câu nói dối này chỉ làm cho đám nam sinh đang đánh nhau kia sững sờ một chút, Giang Độ không biết rõ tại sao người ta phát hiện cô nói dối nữa. Chuyện hỏng bét này ngược lại lại kéo cô liên lụy theo, băng đô của cô bung ra, giỏ xe phía trước méo xệch, doạ cô đến mức tiếng khóc cũng không giống bình thường.
Sau đó cảnh sát đến thật, tất cả mọi người đều bị đưa đi. Tại đồn cảnh sát, các nam sinh đang lấy lời khai, thi thoảng lại truyền đến tiếng cảnh sát nghiêm khắc quát mắng mọi người. Cậu bạn bị đánh ấy máu trên mặt còn chưa khô, cậu ngẩng đầu, giọng nói lơ lửng giữa cái nóng mùa hè, không thể chạm vào bất cứ cảm xúc nào.
"Cháu là một cô gái nhỏ, hành hiệp trượng nghĩa cũng phải lượng sức chứ, đúng không?" Chú cảnh sát nhìn thấy dáng vẻ trầm lặng xinh xắn của Giang Độ, giọng điệu trở nên bất lực. Cô xấu hổ lại khóc, mím môi rưng rưng, chạm thoáng qua khóe mắt là một đôi mắt không mấy cảm kích.
Các nam sinh đánh nhau là học sinh trường nghề, nghi ngờ tống tiền. Sau đó cần phải gọi người nhà.
Bị hỏi về bố mẹ, Giang Độ rụt rè nhỏ giọng cầu xin chú cảnh sát, cô có thể tự về nhà, ngàn vạn lần đừng gọi ông bà ngoại cô đến. Ngoài cửa sổ, một chú tốt bụng đang giúp cô sửa lại chiếc xe đạp bị hỏng.
Bên phía bể nước trong sân, cậu thiếu niên đang dùng nước máy để rửa vết thương trên thái dương, cậu cúi người, tạo thành hình vòng cung nhỏ. Giang Độ nhìn cậu qua tấm kính, như đang nhìn vào một thế giới trong trẻo khác. Khi cậu ngẩng đầu lên cũng thấy cô, hai người không nói một lời, Giang Độ lập tức quay mặt đi, lòng bàn tay cô nóng như lửa đốt, thực ra, làn da bị trầy xước của cô cũng rất đau.
Cô lấy từ trong túi váy ra một gói khăn giấy.
Tờ giấy bị vo chặt đến nỗi hơi ẩm ướt, lúc Giang Độ đi qua, nam sinh kia vừa đúng lúc đứng thẳng người lên, cậu rất cao, tóc còn dính đầy những giọt nước ướt rượt, nhìn xuống dưới một chút là khuôn mặt với những đường nét rõ ràng.
Giang Độ mất cảnh giác nhìn vào đôi mắt ấy, ngày hè nóng ran.
"Cho cậu này." Cô đưa khăn giấy cho cậu, giọng điệu nhẹ nhàng, giống như một nắm cỏ non nớt giữa mùa xuân.
Cậu không nhận, vén góc áo lên lau cả khuôn mặt, ánh mắt cứ thế lướt qua cô, nhìn về bóng người đang bước đến từ phía cửa.
Vệt nước còn lăn trên cổ họng, dưới ánh nắng ban ngày, vệt nước nhỏ lấp lánh, cậu thiếu niên vẻ mặt nhẫn nhịn, đứng yên một chỗ không cử động, trên đôi lông mày đen nhánh còn đọng lại vài giọt nước chưa lau hết.
Giang Độ càng mím chặt môi, tai nóng bừng thu tờ giấy ăn trước mặt lại, đứng sang một bên. Đợi người đàn ông thân hình cao to như cậu ấy cùng vào phòng cảnh sát, mới từ từ ngẩng đầu, đảo mắt nhìn xung quanh.
Chuyện xảy ra sau đó hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Giang Độ.
Ra khỏi cổng đồn cảnh sát, cô ngồi xổm xuống, chầm chậm lắc bàn đạp, cứ cảm giác dây xích không được chắc lắm.
Cứ như vậy dừng lại một lúc, cô nhìn thấy người đàn ông đến đón nam sinh ấy, quay đầu liền trở mặt, bỗng chốc mất đi sự lịch sự khi nãy đối diện với cảnh sát, một cái tát giáng xuống, cậu ấy bị đánh đến mức đứng không vững, Giang Độ sững sờ.
Trận đánh này không chỉ dừng lại ở một cái tát, sự bạo lực của người đàn ông giáng xuống điên cuồng như cơn bão lớn, cuối cùng, miệng cậu bụm đầy máu, phần bụng bị đẩy vào chiếc ô tô đen cạnh đó. Nhìn có vẻ như nghiêm trọng hơn nhiều so với trận đánh hội đồng vừa rồi.
Giang Độ nhìn mà không nói lên lời, sự kinh ngạc và sợ hãi không thể diễn tả được thoáng hiện trên khuôn mặt cô.
Nhưng trước khi lên xe, cậu rõ ràng nhìn lại phía cô một lần nữa, chỉ một ánh mắt ấy thôi, không thể biết được là vô tình hay là gì.
Khoảnh khắc cả hai nhìn nhau, ánh mắt cậu thờ ơ mà trong veo, cậu rất thảm hại, nhưng cậu dường như cũng không quan tâm, như thể bị đánh là điều hiển nhiên, không chống lại, không đau khổ, là lẽ tất nhiên như là hít thở vậy.
Trong mùa hè đó, và cả sau này, cô vẫn thường nhớ lại về đôi mắt ấy.
Bạn thân Vương Kinh Kinh thường hay vào lúc bố mẹ đi công tác sẽ đến ngủ với cô, Vương Kinh Kinh nằm bò bên tai cô, thở ra hơi nóng, cô ấy nói: "Mẹ tớ mua cho tớ áo ngực, cậu biết không? Tớ không mặc loại bé nữa, loại mà người lớn hay mặc ấy, cậu có áo ngực không?"
Khuôn mặt của Giang Độ giấu trong bóng tối, cô bị Vương Kinh Kinh túm lấy tay, nhỏ giọng cẩn thận thăm dò, tim cô đập mạnh.
Vương Kinh Kinh nói: "Mẹ tớ nói rồi, con gái khi dậy thì đến một mức độ nhất định thì nên mặc đó. Cậu sờ thử xem, có đúng không? Tớ không phải cậu, Thái Bình công chúa Giang Độ."
Cứ nói chuyện như thế, cô ấy lúc thì cười thầm lúc thì cười nhạo, mặt Giang Độ càng thêm đỏ ửng.
"Tớ cũng thử sờ cậu nhé, được không?" Vương Kinh Kinh thương lượng với cô, nói xong, liền lén sờ của Giang Độ một chút, sau đó "Ái chà" một tiếng, che miệng lại, mắt tròn mắt dẹt, "Cậu lớn như vậy từ khi nào thế?"
Giang Độ kéo chiếc chăn bà ngoại làm ở quê lại, che miệng, giọng như thoáng qua: "Tớ cũng không biết nữa."
Vương Kinh Kinh cứ cười mãi, vì phải cười một cách lén lút, sợ sẽ thu hút sự chú ý của người lớn bên cạnh, nên đè nén âm thanh xuống rất nhỏ, giống tiếng thở của con gà mái đang không phát tiết. Vương Kinh Kinh rất lợi hại, đanh đá cực kì, hàng ngày dạy bảo đám con trai trong lớp đến rắm cũng không dám thả, nhất là bạn cùng bàn cô ấy, cậu bạn tên Đàm Khải, cô ấy túm tai mọi người bắt mọi người cho cô ấy mượn bài tập Toán chép, ngang ngược vô lí, cứ như thế, Vương Kinh Kinh hoạt bát tung tăng 3 năm, kỳ thi trung học lại có thể phát huy hơn hẳn ngày thường, cùng Giang Độ thi vào trường Mai Trung tốt nhất.
Đàm Khải còn không thi tốt bằng cô ấy, kì lạ thật đấy, cô ấy ngày nào cũng chép bài mọi người, vậy mà lại thi tốt hơn tất cả?
Thế giới này luôn có vài chuyện không thể lý giải như vậy.
Ví dụ, Vương Kinh Kinh bắt đầu sử dụng băng vệ sinh từ lớp 7, sinh nhật Giang Độ sớm hơn cô ấy mấy ngày, chuẩn bị học cấp 3 rồi, cô vẫn chưa từng dùng đến băng vệ sinh.
Nhưng mà, cảm tạ trời đất, sau khi Vương Kinh Kinh thì thầm ngủ cùng cô mấy đêm, vào buổi sáng một ngày nào đó Giang Độ chuẩn bị đi học, phát hiện trên giường có một vũng máu đỏ.
Vương Kinh Kinh lập tức phổ cập kiến thức, đưa cô đi chọn băng vệ sinh, còn dạy cô cả cách sử dụng, dặn đi dặn lại không được để bị cảm, không được ăn kem... lèm bèm mãi giống như một bà mẹ già.
Trong phòng tắm thoang thoảng không khí của lần đầu đến kì, cùng với nỗi buồn không tên của các thiếu nữ, có chút thẹn thùng, giống như miếng ngọc bích trong lòng bàn tay với hoa văn tinh tế bị vuốt ve chuyền tay nhiều lần.
Lúc này thành phố bắt đầu mưa, mưa xối xả, bà ngoại nhìn vào sọt rác hỏi Giang Độ có phải có kinh nguyệt rồi không, Giang Độ xấu hổ không giải thích được, những giọt mưa rơi trên lá ngoài cửa sổ, ngày tháng giống như một chiếc gương đồng đầy lớp gỉ sét, hơi nước mờ ảo, một sự trái ngược hoàn hảo với cái nắng thiêu đốt nửa đầu hè.
Giang Độ cố gắng rửa sạch vết máu không cẩn thận bị dính trên quần nhỏ, cô dễ xấu hổ, vết tích mờ nhạt rửa không sạch trên quần cotton nhỏ màu trắng chính là hình dáng ngượng ngùng ngay lúc này.
Mùa hè này, cô thiếu nữ Giang Độ chính thức bắt đầu một thời thanh xuân dài đầy hỗn độn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT