Một lần gặp gỡ, một cái ôm, một cái hôn là định lên một mối tình.

Sau hôm đó Ôn Dĩ Hằng không gặp lại Cố Cảnh Sâm, cậu cũng chẳng thèm tra xem người kia là ai, chỉ coi như bị một con chó cắn một cái.

Thấm thoát là một năm trôi qua, cậu gặp lại Cố Cảnh Sâm trong mộ buổi tiệc ở câu lạc bộ đêm.

Ôn Dĩ Hằng lúc đầu không nhớ ra Cố Cảnh Sâm, chỉ là trong tiềm thức cảm thấy gương mặt người này rất quen....nhưng cũng rất lạ.

Người đàn ông hôm nay mặc một bộ tây trang màu đen nghiêm chỉnh, nét mặt cũng lạnh lùng tràn đầy sát khí. Có thể vì khí chất không giống, tóm lại chính là Ôn Dĩ Hằng không nhận ra.

Vì vậy cậu đã bị người đàn ông cưỡng ép vào phòng riêng, cùng người ta hôn môi, động tay động chân.

Được Cố Cảnh Sâm nhắc lại bằng nụ hôn, Ôn Dĩ Hằng miễn cưỡng nhớ ra anh là ai. Nhưng lúc này đã biết thân phận của đối phương không đơn giản, cậu cần phải dựa vào thế lực của đối phương để chống lại cha mình. Cậu đã không chống lại ý muốn của đối phương, bị đối phương vần vò ở trên giường nửa sống nửa chết.

Mỗi lần Cố Cảnh Sâm đâm vào nơi sâu nhất, đầu Ôn Dĩ Hằng gần như đụng phải thành giường, mặt cũng nhăn lại, đau đến thở hồng hộc. Nhưng cậu vẫn mỉm cười yêu kiều, vòng tay ôm cổ chủ động nhướn người lên hôn anh, hành động lấy lòng anh lộ rõ, kích thích anh càng ra vào mạnh mẽ hơn.

Lần đầu tiên quan hệ lại là còn với một người đàn ông mạnh mẽ, thân thể Ôn Dĩ Hằng không chịu nổi mà ngất đi. Ngày hôm sau tỉnh lại còn tưởng mình đã hồn lìa khỏi xác vì vừa bị xe cán quá. Nói chung là chỗ nào cũng đau, đau đến không muốn nhấc người dậy.

Cố Cảnh Sâm là một người có ham muốn mạnh mẽ, chính là mặt nào cũng vậy, từ ham muốn tình dục đến ham muốn chiếm hữu đối phương.

Chỉ cần Ôn Dĩ Hằng liếc mắt nhìn một cậu trai trẻ nào đó, ngay lập tức tối đó Ôn Dĩ Hằng bị vần qua vần lại không tha.

Để không ở thế bị động bị ức hiếp, Ôn Dĩ Hằng sẽ khôn khéo quyến rũ lại đối phương để ở thế chủ động. Nhưng cũng chỉ là lúc đầu, lúc sau cậu bị anh hoàn toàn nắm trong tay.

Một lần đặc biệt rõ nhất là khi cậu gặp lại cậu bé mũm mĩm năm xưa.

Cậu bé mũm mĩm ấy lớn lên đã gầy đi một chút, nhưng cặp má bánh bao cùng đôi mắt trong veo vẫn còn như ngày nào. Lớn lên xinh đẹp dễ thương lại mềm mại, Ôn Dĩ Hằng nhìn mà chỉ muốn trộm mang về nhà nâng niu bảo vệ.

Bên cạnh cậu bé ấy đã có đối tượng, cậu nhìn đối tượng kia mà chướng mắt, cảm thấy đối tượng đó không phù hợp với cậu bé ấy, hắn còn không cho cậu nói chuyện với cậu bé.

Việc lần này cũng không qua mắt được Cố Cảnh Sâm. Lúc Cố Cảnh Sâm bước vào, lòng Ôn Dĩ Hằng đã đánh chuông kêu không ổn. Anh dường như còn tức giận hơn những lần trước. Bởi vì mỗi lần tức giận anh đều sẽ hút thuốc lá.

Lúc cậu ngồi trong toilet chật hẹp cũng đứng ngồi không im, suy nghĩ mọi biện pháp đến khiến anh nguôi giận.

Người nọ thích nhất là dáng vẻ lúc lẳng lơ ma mị quyến rũ của mình. Ôn Dĩ Hằng hiểu rõ điều ấy nên rất thông minh mà cởi vài nút áo sơ mi bên trên ra rồi kéo lệch áo về một bên, khóa quần cũng cởi ra nhưng không cởi hắn.

Đúng như dự đoán là Cố Cảnh Sâm đã mở cửa đi vào.

Ôn Dĩ Hằng tiến đến ôm lấy thắt lưng anh, đầu cọ cọ vào ngực anh, mềm giọng gọi, "Cảnh Sâm."

Cố Cảnh Sâm tựa đầu lên vai cậu, bàn tay vuốt ve bờ vai trắng nõn mềm mịn của cậu, "Lại định quyến rũ tôi nữa sao?"

Lòng Ôn Dĩ Hằng thầm chửi cái loại háo sắc như anh không phải rất thích sao, nhưng ngoài mặt vẫn làm ra vẻ mặt nũng nịu yêu kiều.

"Người ta muốn mà."

"Vậy lần này em tự động đi."

Ôn Dĩ Hằng liếc nhìn xung quanh chật hẹp. Nhưng còn chưa kịp để cậu nghĩ nên động như nào thì Cố Cảnh Sâm đã nghĩ giúp cậu.

Anh xoay người cậu lại còn bản thân thì ngồi xuống nắp bồn cầu, nâng đôi mắt sắc lạnh nhìn cậu, "Còn cần tôi nhắc nên bắt đầu như nào sao?"

Ôn Dĩ Hằng chửi trong lòng một tiếng, ngoài mặt lại mỉm cười vuốt mái tóc dài ra sau, bản thân thì từ từ quỳ xuống ngẩng mặt lên.

Cậu có gương mặt rất đẹp, là vẻ đẹp sắc xảo ma mị giống như loài hồ ly, nốt ruồi ở đuôi mắt lại tô thêm điểm quyến rũ cho cậu. Cố Cảnh Sâm thích nhất là lúc cậu khóc lóc cầu xin anh, và lúc cậu nhìn anh bằng dáng vẻ làm nũng lấy lòng như vậy.

Anh đưa tay nâng cằm cậu lên rồi cúi đầu hôn xuống, vừa hôn đã ngậm lấy môi mà cắn mút, sau đó là chiếc lưỡi đưa vào khuấy đảo khoang miệng cậu, giống như muốn liếm ra xem miệng cậu có hương vị gì mà ngọt thế.

Tay Ôn Dĩ Hằng thì kéo khóa mở quần anh ra cầm lấy vật đã cứng nóng lên vuốt ve, đợi nụ hôn này vừa dứt cậu liền cúi đầu ngậm lấy Tiểu Cản Sâm, chiếc lưỡi có kinh nghiệm mà liếm vòng trên đầu rồi xuống quanh thân, cuối cùng lại nuốt trọn vào.

Tay Cố Cảnh Sâm giữ lấy gáy cậu, lúc cậu muốn buông ra sẽ cố ý nhấn sâu vào, cứ làm như vậy vài lần anh lại kéo cậu lên.

"Dùng cái miệng nhỏ của em đi chứ."

Áo sơ mi của Ôn Dĩ Hằng đã tuột xuống đến eo, cậu từ từ ngồi lên đùi anh, tay cầm vật cứng nóng Tiểu Cảnh Sâm từ từ đút vào miệng nhỏ của mình, nhưng lần nào cũng không được, Tiểu Cảnh Sâm cứ trượt ra ngoài.

Mất kiên nhẫn cậu liền gục vào lòng anh nức nở tố cáo, "Cảnh Sâm, nó không vào."

Cố Cảnh Sâm cảm thấy đối phương không phải người mà là một tiểu yêu tinh, một tiểu yêu tinh đến để giày vò anh.

Anh nghiêng đầu cắn lên vành tay đối phương, giọng khàn khàn đáp lại.

"Em thử lại lần nữa xem, anh giúp em."

Cuối cùng nhớ có sự trợ giúp của Cố Cảnh Sâm mà Ôn Dĩ Hằng có thể đút Tiểu Cảnh Sâm vào như ý muốn.

Hai tay cậu ôm lấy vai anh, chân thẳng lên lại gập xuống, tiếng nhóp nhép nhố nhép vang lên giữa không gian chật hẹp.

"Ha....Cảnh Sâm....ưm....Cảnh Sâm....muốn hôn...a a ưm....ha...."

Cố Cảnh Sâm cúi đầu hôn lấy bờ môi vừa căng mọng vừa đỏ của đối phương, còn cúi xuống cắn lên xương quai xanh của cậu, lúc rời ra còn liếm đi vết máu vừa rớm ra.

Ôn Dĩ Hằng phải động như này rất mệt, chân mỏi, lần cuối cùng cậu liền ngồi sụp xuống luôn không đứng dậy nữa.

Cố Cảnh Sâm mân mê vành tai trêu cậu, "Yếu ớt như vậy sao, mới động có bao lâu."

Ôn Dĩ Hằng tựa vào ngực anh thở hồng hộc, sau đó lại nức nở, "Mỏi chân."

Cố Cảnh Sâm cố ý đỉnh Tiểu Cảnh Sâm lên, vừa hay chạm vào phần nhạy cảm của cậu khiến cơ thể cậu giật giật rồi bắn ra. Mà bản thân cậu cũng rên rỉ kêu thành tiếng.

Anh đưa tay xuống quệt một ý "sữa chua" của cậu lên bôi lên mặt cậu, sau đó dùng chính ngón tay đó đưa vào trong miệng cậu đưa ra đưa vào, "Như thế nào, có muốn nếm thử không?"

Ôn Dĩ Hằng đua lưỡi liếm ngón tay anh không nói gì.

Đôi mắt Cố Cảnh Sâm tối sầm đi lật ngược cậu lại để cậu quỳ trên bồn cầu, còn bản thân giữ lấy eo cậu, dùng Tiểu Cảnh Sâm chọc ra chọc vào cái miệng nhỏ hồng hào của cậu.

Ôn Dĩ Hằng không hiểu tại sao Cố Cảnh Sâm lại biết hết những chuyện mình làm. Cậu làm việc trước giờ luôn cẩn thận, nhưng đối phương dùng như làm giường luôn trong bụng cậu, cậu làm gì anh cũng biết.

Ngày hôm đó khi cậu vừa lừa được một chàng trai trẻ vào biệt thự, còn chưa kịp làm gì đối phương thì Cố Cảnh Sâm đã đi vào. Gương mặt anh lúc đó lạnh lẽo vô cùng, sát khi bủa vây xung quanh, một bộ dáng uy nghiêm tàn bạo của một người quân nhân đứng trên chiến trường.

Anh kéo cậu ra khỏi căn biệt thự đó, còn nói sẽ cho người phá hủy nơi này. Lúc đó cậu đã rất tức giận, cũng không quan tâm thân phận anh thế nào mà chửi ầm lên, cảnh cáo anh đừng xen vào chuyện của cậu.

Lúc đó anh đã hỏi cậu, "Em rốt cuộc coi quan hệ của chúng ta là cái gì?"

Lúc đó cậu đã ấp úng không đáp lại. Cậu nhận ra, lúc nào cậu cũng nói quan hệ của họ chỉ là bạn tình, vì nhu cầu mà tìm đến nhau. Nhưng ngay lúc anh hỏi cậu câu này, cậu đã không thể nào thốt ra được câu nói đó. Cậu vốn không coi quan hệ của họ chỉ là bạn tình.

Không ai chiều cậu như anh, cũng chưa có ai từng đứng ra bảo vệ cậu như anh.

Cậu nhớ những bữa cơm anh nấu, sự ấm áp anh dành cho cậu, nhớ cả mùi hương của anh, nhớ cái giường và căn nhà tràn đầy hơi ấm gia đình của anh.

Cậu lúc đó đã bật khóc, khóc trong tủi thân, khóc trong ấm ức. Cậu nghĩ mình không thể quay đầu được nữa. Cậu muốn trả thù cha mình, muốn lấy đi toàn bộ công sức cả đời của ông ta để bồi tội với mẹ cậu. Cậu cũng biết bản thân có bệnh, Tống Cảnh Nghi chửi cậu là kẻ tâm thần có bệnh biến thái.

Sẽ không ai muốn mãi mãi ở bên một kẻ như cậu, lại càng không phải người có thân phận cao quý như anh.

Cậu đã thật sự tự ti, thật sự đã cảm thấy bản thân không hề xứng đáng với anh. Nhưng điều này cậu đã luôn che dấu, luôn gạt bỏ đi.

Đến cuối cùng cậu vẫn có một mái nhà. Tuy rằng cậu chẳng nhớ gì chuyện lúc trước, nhưng luôn có một người đàn ông quan tâm đến cậu, nói với cậu anh là chồng của cậu, là người sẽ cùng cậu đi đến cuối cuộc đời.

Cố Cảnh Sâm không muốn người thương của mình buồn, anh cũng không thấy lựa chọn của bản thân là bất công với "Ôn Dĩ Hằng". Bởi lẽ cậu không phải "Ôn Dĩ Hằng", cậu là Chu Nhiên, mẹ cậu là Chu Ly, và cậu không có cha. Anh chỉ muốn cậu quên đi quãng thời gian "Ôn Dĩ Hằng" xuất hiện, đó là quãng thời đầy tổn thương của cậu. Anh chỉ muốn cậu có cuộc đời vô lo vô nghĩ, tính cách điềm đạm lại đáng yêu, anh biết, đây mới là tính cách thật của cậu.

Nếu như không có tuổi thơ đầy đau khổ, cậu chắc chắn cũng sẽ là đứa trẻ hạnh phúc nhất, lớn lên sẽ giống như đứa trẻ nhà Tống Cảnh Nghi, ham vui ham ăn ham ngủ không phải suy nghĩ chuyện buồn phiền, và có anh yêu thương chiều chuộng.

————— HẾT—————

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play