Chuyện phải kể về ngày Ôn Dĩ Hằng đi du học về nước.
Tối hôm đó bạn bè hẹn Ôn Dĩ Hằng đến quán bar chơi coi như để tẩy trần cho cậu.
Một ngày tẩy trần không may mắn khi mà quán bar xảy ra một cuộc buôn bán ma túy với số lượng lớn. Bọn buôn ma túy bắt giữ rất nhiều người ở trong quán bar, trong đó có cả Ôn Dĩ Hằng. Người của quân đội và cảnh sát cũng đến ngay sau đó và bao vây chặt cứng nơi này.
Ôn Dĩ Hằng bị một tên đô con túm mái tóc dài uy hiếp, hắn ta lại có súng, cậu đang say lại bị kéo đau nên phản ứng chậm chạp, chỉ biết mặc người ta kéo trái kéo phải.
Đầu Ôn Dĩ Hằng choáng váng, dạ dày cuộn trào, nhịn không được mà cúi người nôn khan.
Tên đô con túm lấy cậu thấy cậu như vậy thì ghét bỏ ném cậu đi. Sau đó cậu chẳng rõ trời chăng mây đen mây trắng gì, chỉ biết bên tai ồn ào, tiếng nổ, tiếng hét, cậu ngồi sụp vào một góc ôm đầu bịt tai mà khó chịu nhăn mày.
Sau đó một lúc, một cánh tay rắn chắc nắm lấy tay cậu, giọng nói lạnh lùng gọi cậu dậy.
Ôn Dĩ Hằng mở đôi mắt nhập nhèm vì say rượu của mình ra, hai má đỏ ửng, đôi mắt cũng đỏ hoe ướt nhẹp vì say, lại có mái tóc dài thành ra nhìn giống như một cô gái yếu ớt bị dọa sợ mà trốn vào một góc. Hình ảnh này quá mức kích thích sự bảo vệ của đàn ông, người trước mặt cậu cũng không thoát được.
Người đàn ông vừa nhìn thấy cậu đã sửng sốt, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, "Cô có sao không? Có thể đi được không?"
Ôn Dĩ Hằng vịn tay người đàn ông đứng dậy. Lúc này người đàn ông nhìn rõ trang phục của cậu, lại nhìn lại gương mặt cậu, giờ thì xác định cậu không phải một cô gái.
Anh ta sửa miệng, "Cậu say rồi? Có thể đi được không?"
Ôn Dĩ Hằng đang choáng, hai tay ôm chặt cánh tay người đàn ông để có thể đứng vững, lắc lắc cái đầu như một cách khiến mình tỉnh táo.
"Tôi đâu có say. Còn uống được nữa mà."
Lúc này một người đàn ông khác mặc quần phục chạy đến, "Thiếu tướng, người đã sơ tán hết rồi."
Lại nhìn đến "cô gái" đang nghiêng ngả trong lòng thiếu tướng nhà mình, "Để tôi đỡ cô ấy ra ngoài."
Ngoài tưởng tưởng của cấp dưới là thiếu tướng lại đưa tay ra cản lại, "Tôi đỡ cậu ta ra."
Cấp dưới sững người, chân đứng chôn tại chỗ. Thiếu tướng không gần nữ sắc trong lòng cậu ta đi đâu rồi.1
"Còn chưa đi sao?" Thiếu tương lạnh mặt nhắc nhở. Cấp dưới chỉ có thể vâng vâng dạ dạ rồi ôm súng chạy cùng tay cùng chân đi ra ngoài.
Đến Cố Cảnh Sâm cũng bất ngờ. Anh sao lại phải ôm con ma men này đi ra ngoài chứ? Cố Cảnh Sâm lý giải là do người ta đẹp.
Cố Cảnh Sâm cực thích cực thích cái đẹp, hơn hết anh hiểu anh không thích nữ, từ lúc đi học anh đã nói rõ với gia đình, anh thích con trai. Điều này cấp dưới của anh không biết, đều nghĩ anh là người lạnh lùng thanh tâm quả dục. Anh chỉ là mắt cao hơn đầu, vì người không đẹp, không lọt nổi mắt anh nên anh mới chỉ biết ngày ngày rèn luyện nâng cao năng lực của bản thân. Anh cũng hiểu rõ bản thân có ham muốn mạnh, tinh lực lúc nào cũng dư thừa nên cấp dưới luôn thấy anh nửa đêm cũng vẫn luyện tập chính là như vậy.
Hiếm lắm mới gặp một người cảm thấy đẹp mắt, lại còn là nam, ôm vào lòng rồi liền không muốn buông tay.
"Cậu say rồi, tôi ôm cậu ra ngoài, ở chỗ này nguy hiểm."
Ôn Dĩ Hằng say vẫn cau mày cựa quậy nhất định không để Cố Cảnh Sâm bế lên, "Tôi còn muốn uống nữa. Anh là ai vậy? Có biết bổn thiếu gia là ai không mà còn không buông tay."
Giọng điệu thì hung dữ, mắt thì trợn to lên, Cố Cảnh Sâm nhịn cười, cảm thấy người này thật đáng yêu.
Người đáng yêu đưa mắt tìm đồng bọn, nhưng đồng bọn không thấy đâu, chỉ thấy có một tên đẹp trai cứ ôm mình.
"Trai bao sao? Nhìn cũng tạm được đó, nhưng hôm nay bổn thiếu gia không có hứng thú. Biết điều thì cút đi." Đưa tay đẩy đẩy người đàn ông, nhưng đẩy mãi vẫn không được chỉ có thể nổi quạo.
"Thiếu tiền đến vô liêm sỉ vậy sao?" Còn thật sự đưa tay rút thẻ ở trong túi ra đập lên ngực người ta, cao giọng, "Giờ thì lượn được rồi đó."
Cố Cảnh Sâm cầm lấy tấm thẻ được đập lên ngực mình, nhẩm đọc cái tên trên thẻ, "Ôn Nhiên, têm cũng rất đẹp."
Đút lại thẻ vào túi cho người đẹp, Cố Cảnh Sâm mặc kệ người ta vùng vẫy, bằng sức của anh có thể nhấc được cả hai người cùng lúc.
Bước chân vững vàng, lưng thẳng tắp, Cố Cảnh Sâm một đường ôm người ta đi ra ngoài.
Thấy người kia còn không ngoan ngoãn, Cố Cảnh Sâm vỗ mạnh một phát lên mông người ta, nghiêm giọng, "Im nào."
Ôn Dĩ Hằng bị đánh thì càng nổi cơn tức giận, hét ầm lên, "Mẹ kiếp, buông ông đây xuống. Đồ trai bao bẩn thiu, lũ đê tiện, buông ông đây ra. Còn dám đánh ông."
Cố Cảnh Sâm chẳng quan tâm người nọ chửi gì, hắn chỉ nhớ mong cảm giác vỗ mông người ta. Nhìn dáng người mảnh mai có chút gầy, không ngờ mông lại mẩy như vậy.
Hôm đó Cố Cảnh Sâm ôm người lên xe riêng của mình. Sau khi giải quyết xong đống tội phạm, anh lên xe lái về nhà riêng của mình, đồng thời cũng lái theo người đẹp về nhà.
Ngày hôm sau Ôn Dĩ Hằng tỉnh lại trong một căn phòng xa lạ, đầu đau, chân tay cũng đau, chuyện hôm qua cũng chẳng nhớ cái gì, chỉ nghĩ là mình say nên họ đưa vào khách sạn nghỉ. Nghĩ như vậy nên cậu cũng không vội dậy mà làm ổ cuộn tròn trong chăn, mắt nhắm lại muốn ngủ thêm chút nữa.
Chỉ là đúng lúc này lại có tiếng mở cửa phòng, sau đó là tiếng bước chân. Ôn Dĩ Hằng ngay lập tức mở mắt. Lúc này thì lại nghĩ chẳng lẽ mình say nên bắt nhầm tên trai bao nào về.
Ai dè vừa mở chăn ra, một thân hình đẹp trai lai láng đập ngay vào mắt. Lướt nhìn dáng người cao lớn cùng đám cơ bắp cuồn cuộn kia, Ôn Dĩ Hằng nghĩ lần này chắc tóm sai mục tiêu rồi. Cậu đâu có thích mấy tên cơ bắp như này.
Còn chưa kịp mở miệng nói một chữ cút, người đàn ông thân hình cơ bắp đã lên tiếng, "Tỉnh rồi thì dậy ăn sáng chút đi." Trên tay còn bê một cái khay, trên khay là một bát cháo thịt nóng hổi.
Chữ cút Ôn Dĩ Hằng phải nuốt lại vào trong.
Cậu cứ ngồi im nhìn chằm chằm Cố Cảnh Sâm một lúc rồi xoay người lục tìm cái gì đó, sau khi lấy ra một tấm thẻ thì đưa đến trước mặt người kia.
"Tiền công hôm qua. Lấy xong thì đi đi."
Cố Cảnh Sâm hạ mắt nhìn tấm thẻ hôm qua vừa mới đưa đến trước mặt anh.
Ôn Dĩ Hằng nâng thẻ mỏi tay mà người kia còn chưa nhận, cậu nhíu mày ném tấm thẻ xuống nệm, "Chê ít sao?"
Lúc này Cố Cảnh Sâm mới lên tiếng, "Không ít." Còm tiến lại gần Ôn Dĩ Hằng, hạ mắt từ trên cao nhìn xuống.
"Em nghĩ tôi chỉ đáng ra bao nhiêu đây thôi sao?"
Ôn Dĩ Hằng còn đang đau đầu nên không muốn nói nhiều, "Anh đẹp trai nhưng không phải gu tôi. Nể tình bữa sáng này tôi chả từng này, anh thấy mình đáng giá lắm sao?"
Cố Cảnh Sâm đưa tay nâng cằm người kia lên, nhân lúc miệng cậu mấp máy thì cúi đầu hôn chuẩn xác xuống.
Ôn Dĩ Hằng bị tập kích bất ngờ nên ngơ ra vài giây, sau đó nhíu mày muốn đẩy đối phương ra. Nhưng Cố Cảnh Sâm lại túm chặt gáy ép cậu ngẩng đầu lên để nụ hôn này sâu hơn, còn cố ý quấn lấy lưỡi đối phương **** ***.
Hai người hôn nhau đến mấy phút Cố Cảnh Sâm mới buông ra, ánh mắt lạnh lùng tràn đầy sát khí nhìn thằng vào đôi mắt hoa đào ngấn lệ của người kia, "Lúc này nhìn em thật đẹp. Tính tình lại hung dữ."
Ôn Dĩ Hằng vung tay lên muốn tát Cố Cảnh Sâm nhưng đã nhanh chóng bị anh bắt lại.
"Nhìn em hung dữ càng đáng yêu."
Trai bao sẽ không dám nói và làm mấy hành động như này, Ôn Dĩ Hằng gằn giọng, "Anh là ai?"
Cố Cảnh Sâm buông tay Ôn Dĩ Hằng ra đưa bát cháo đến trước mặt cậu, "Ăn xong tôi sẽ nói cho em biết."
Ôn Dĩ Hằng nhìn bát cháo mà vài phút trước mình còn cảm động, "Ai biết trong đó nó có độc hay không."
Không nói thì không sao, nói xong là thấy ngay hậu quả.
Cố Cảnh Sâm múc một thìa cháo lên cho vào miệng mình rồi lại ôm lấy gáy người kia bá đạo mà hôn xuống, cháo cũng đẩy từ miệng mình sang cho người ta.
Ôn Dĩ Hằng sốc trợn trắng mắt.
Dưới uy bức của người đàn ông xa lạ, bản thân ở thế bị động, Ôn Dĩ Hằng không thể làm gì khác là tự tay xúc ăn hết báo cháo với một bụng lửa giận.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT