Nhìn thầy Lâm cặm cụi sửa cây đàn cũ, bên môi chốc chốc lại nở nụ cười, tỉ mỉ lau sạch từng khe hẹp chứa bụi bẩn. Tiêu Dạ Nguyệt cảm thấy lòng bỗng nhiên trùng xuống, có một loại cảm giác như cầu mà không được, cảm giác bị phản bội, cảm giác cô đơn. Đợi khi thầy Lâm sửa xong quay lại, cậu liền tò mò hỏi:

"Thầy ơi, cây đàn đó rất quý sao?"

Lâm Nghị nhìn cậu, đưa tay ra xoa đầu cậu rồi ngồi xuống.

"Ừ, đàn mà người yêu thầy để lại."

Tiêu Dạ Nguyệt vui vẻ cười, "Là vợ thầy sao? Cô cũng biết đánh đàn nữa ạ?"

Lâm Nghị nhìn vào bản nhạc ở trên mặt đàn, "Em ấy là đàn ông, đã mất rồi."

A.....

Nụ cười của Tiêu Dạ Nguyệt cứng lại, cậu rối rít cúi đầu tỏ vẻ xin lỗi ông.

Lâm Nghị đập nhẹ lên vai cậu, cười nói: "Người cũng đã mất lâu rồi, không cần để ý. Em luyện đàn sao rồi?"

Cả một buổi sáng ba người ở trong phòng luyện đàn, người vò đầu bứt tóc viết hết tờ giấy này qua tờ giấy khác, người chỉ người luyện, một khung cảnh hài hòa.

Thu lại vào trong mắt người đứng ngoài cửa, khung cảnh này lại thật gai mắt, lòng đố kị, sự tham lam, sự tự cao gần như ăn mòn một con người vốn đầy tài năng và tương lai tốt đẹp.

Lâm Nghị chỉ dạy buổi sáng, buổi chiều sẽ quay về nhà ở nơi khác. Cố Linh Lan liền chạy đến rủ Tiêu Dạ Nguyệt đến nhà cô chơi.

Tiêu Dạ Nguyệt chưa từng đến nhà bạn, cảm thấy căng thẳng và bối rối, nhưng cậu vẫn gật đầu.

Hai người một trước một sau đi ra ngoài tính cùng nhau kiếm quán ăn nào đó ăn trưa, nhưng mắt Tiêu Dạ Nguyệt quá tốt, cậu vừa liếc mắt nhìn xung quanh liền thấy ngay một bóng dáng quen thuộc.

Người đàn ông ấy mặc một bộ đồ thể thao thoải mái màu đen, lại đeo thêm một cái kính râm, trên tay ôm một con mèo lông xù màu trắng đang tựa vào một cái cây ở cạnh trường học.

Môi Tiêu Dạ Nguyệt mấp máy, cậu muốn gọi tiên sinh.

Nhưng tiên sinh đã chủ động chạy đến ôm bổng cậu lên.

"Bé con."

Tiêu Dạ Nguyệt cười rạng rỡ ôm chầm lấy cổ Tống Cảnh Nghi.

Cố Linh Lan đứng một bên chậc một tiếng, tỏ ra ghét bỏ Tống Cảnh Nghi.

"Lần nào tôi muốn rủ Tiểu Dạ Nguyệt đi chơi cũng bị anh phá đám."

Tống Cảnh Nghi ôm Tiêu Dạ Nguyệt đang treo trên người mình như gấu koala nhìn cô.

"Thành thật xin lỗi. Hay hôm nào tôi mời cô đến nhà chơi coi như tạ lỗi, thế nào?"

"Hừ, vậy chi bằng để Tiểu Dạ Nguyệt theo tôi và nhà tôi."

Tống Cảnh Nghi cười tủm tỉm, "Bé con đến nơi khác mà không có tôi sẽ không quen. Vậy lại để dịp khác tôi cùng em ấy đến nhà cô chơi, đợi em ấy quen rồi tôi sẽ để một mình em ấy theo cô về."

Cố Linh Lan chắp tay bên hông hừ một tiếng, nói với Tiêu Dạ Nguyệt lại cười vui vẻ.

"Vậy Tiểu Dạ Nguyệt nhớ mời chị đến nhà chơi nhé, lần sau không được thất hẹn nữa."

Tiêu Dạ Nguyệt lắc đầu chắc nịnh đảm bảo, còn đưa ngón tay út ra móc ngoéo để đảm bảo.

"Chị thèm chơi trò trẻ con này sao." Tuy miệng nói vậy nhưng Cố Linh Lan hết sức vui vẻ đưa ngón áp út của mình ra móc vào ngón tay áp úp mềm thịt của cậu.

Còn ngoắc chưa được ba giây Tống Cảnh Nghi đưa đưa tay ra kéo tay Tiêu Dạ Nguyệt lại.

"Đã muộn rồi, chúng ta mau đi ăn trưa thôi." Lại nói với Cố Linh Lan, "Chào cô Cố."

Cố Linh Lan giật giật khóe miệng, thầm mắng tên đàn ông đáng ghét. Cố mới bao tuổi mà lại bị chào là “chào cô Cố”, nghe như đã già sắp bạc đầu rồi vậy.

Tống Cảnh Nghi đưa Tiêu Dạ Nguyệt về xe, ở trên xe rút một phong bì giày cộp ra khoe với cậu.

"Hôm nay anh lãnh lương, dẫn bé yêu đi chơi."

Ngoài tưởng tượng của Tống Cảnh Nghi là Tiêu Dạ Nguyệt lại không vui vẻ, cậu vẫn nhớ chuyện lần trước.

Cậu nghiêm túc đẩy phong bì về, nghiêm mặt làm thủ ngữ.

"Tiên sinh, tiền này chúng ta phải tiết kiệm, không thể tiêu sài hoang phí được. Chúng ta về nhà chơi, không tốn xu nào."

Tống Cảnh Nghi nhướng mày trêu cậu.

"Về nhà chơi cái gì nha? Ở nhà làm gì có gì chơi đâu, chán chết."

Tiêu Dạ Nguyệt đảo mắt, nhớ lại mấy cái video hôm trước mình xem, cậu thẳng lưng vỗ vào ngực mình đầy khí thế.

"Chơi em nè."

Tống Cảnh Nghi híp mắt, hạ giọng đầy nguy hiểm, "Em chắc chưa?"

Khí thế vừa lên max 100 của Tiêu Dạ Nguyệt tụt về số âm. Hai má cậu đỏ ửng, ngượng ngùng quay mặt đi.

Tống Cảnh Nghi tháo dây an toàn ra, chồm qua chỗ cậu nắm cằm xoay mặt cậu ra đối diện với mình.

"Thật ra chúng ta không cần về nhà mới chơi trò đó được, ở đây, ngay chỗ này cũng có thể nha."

Vừa dứt lời Tống Cảnh Nghi đã trao ngay một nụ hôn sâu cho Tiêu Dạ Nguyệt khiến cậu không kịp phản ứng. Tay hắn cũng không an phận mà bóp nhẹ bên eo cậu khiến cậu giật mình, cơ thể tức khắc run bần bật.

Ngón tay Tống Cảnh Nghi đi từ eo lên, thò vào trong áo mơn trớn tấm lưng mềm mại của cậu, miết qua miết lại từng tấc thịt của cậu.

Đầu óc Tiêu Dạ Nguyệt xoay mòng mòng, cả cơ thể mềm như sợi bún, ngồi xụi lơ thở hổn hển.

Tống Cảnh Nghi nhìn cậu như vậy, tay đưa ra muốn cởi nút áo của cậu ra. Tiêu Dạ Nguyệt nhanh chóng phản ứng lại giữ tay hắn lại, vừa thút thít vừa lắc đầu.

Tống Cảnh Nghi cũng không trêu cậu nữa, ôm cậu ngồi hẳn hoi sửa lại tóc và quần áo cho cậu.

"Vậy bây giờ em còn muốn về nhà chơi nữa không?"

Tiêu Dạ Nguyệt ra sức lắc lắc cái đầu. Cậu sợ quá, ahuhu, tiên sinh thật nham hiểm, không muốn chơi với tiên sinh nữa đâu.

Tống Cảnh Nghi đưa Tiêu Dạ Nguyệt đến trung tâm mua sắm lớn nhất ở thành phố H, hôm nay cho phép cậu tự do ăn món mà cậu thích.

Tiêu Dạ Nguyệt liền không do dự kéo tay Tống Cảnh Nghi vào một nhà hàng đồ nướng, còn bán thêm cả gà KFC, pizza. Được ăn tự do cậu một mình ăn hết hai đĩa gà rán, một cái pizza loại vừa, ăn đến miệng bóng dầu.

Tống Cảnh Nghi có nhiệm vụ ngồi một bên nướng thịt cho cậu, món nào cậu ăn chán rồi không muốn ăn nữa thì hắn sẽ ăn nốt.

Ăn hết hơn một tiếng, Tống Cảnh Nghi lấy khăn ướt lau miệng và tay cho cậu, chăm cậu như chăm một em bé.

Lúc đi ra khỏi nhà hàng nướng này, Tiêu Dạ Nguyệt xoa cái bụng tròn vo của mình, lại đưa lên sờ hai cái má núng nính thịt, muốn khóc. Đây chắc chắn là lỗi của tiên sinh, tiên sinh cố tình muốn cậu ăn nhiều để cậu béo. Chẳng lẽ tiên sinh phát hiện ra cậu hay lừa tiên sinh ăn bánh ngọt để tiên sinh mất cơ bụng nên bây giờ chơi sỏ lại cậu.

Tống Cảnh Nghi đang vui vẻ ôm eo bé yêu nhà mình ra ngoài, đột nhiên không hiểu sao bị bé con nhà mình lườm nguýt. Hắn cười không nổi nữa.

Tống Cảnh Nghi chơi chiêu, đưa mắt nhìn xung quanh, thấy có vài cửa hàng chơi trò chơi điện tử dành cho giới trẻ, nhưng nghĩ đến bé con vừa ăn xong, hắn lại dẫn cậu đi lên mấy tầng trên bán quần áo.

Mua cho cậu một cái mũ vành tròn có dây rút hình con thỏ có hai tai trắng, lại mua thêm cho cậu một bộ đồ thể thao áo phông và quần đùi rộng để chiều nay cậu đi chơi được thoải mái.

Tiêu Dạ Nguyệt rất thích cái mũ trắng hình còn thỏ này, chủ động nhướn người hôn tiên sinh của cậu chụt chụt.

Tống Cảnh Nghi lựa rất nhiều kiểu đồ đôi tình nhân khác nhau, nhưng yêu cầu bộ nữ đôi đổi sang bộ nam.

Nhân viên cửa hàng tỏ ra có chút khó xử. Đồ đôi ở đây đều nam nữ theo cặp, họ không phải chưa từng tiếp các cặp nam, nhưng yêu cầu khó xử như Tống Cảnh Nghi thì chưa gặp bao giờ.

Nhân viên nói họ đợi một chút, cô phải qua xin ý kiến của quản lý. Tống Cảnh Nghi chậc một tiếng, rút tấm thẻ ra, giọng điệu bá đạo tổng tài mà nói.

"Cứ đóng gói lại đi, cần bao nhiêu tiền bối thường thì cứ trừ thoải mái."

Chị nhân viên: "Xin lỗi tiên sinh, cửa hàng chúng tôi có quy định. Tiên sinh có muốn bồi thường chúng tôi cũng phải xin ý kiến từ quản lý trước."

Tống Cảnh Nghi tay cầm thẻ đen, mặt cũng đen.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play