Tống Cảnh Nghi ôm eo Tiêu Dạ Nguyệt kéo cậu lại gần, giới thiêu hai người với nhau.
"Phu nhân, đây là bạn đời tương lai của cháu, tên là Tiêu Dạ Nguyệt. Dạ Dạ, đây là Uông phu nhân, bạn thân của cha nuôi anh."
Uông phu nhân nghe giới thiệu của hắn, đôi mắt kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã mỉm cười chủ động kéo tay Tiêu Dạ Nguyệt lại gần.
"Ồ, đây là cậu chủ nhỏ của Tiêu gia có phải không? Ta cũng rất lâu rồi không gặp Tiêu Bằng. Lão Tiêu bận quá. Lần trước lão Tiêu có mời ta đến dự sinh nhật của con trai, nhưng lúc đó sức khỏe ta yếu không đi được. Về sau có hẹn lão Tiêu ra ăn cơm mà lão ấy đều nói bận, ta còn nghĩ có phải hay là giận ta rồi phải không."
Tiêu Dạ Nguyệt nghe vậy liền lắc đầu, lấy điện thoại ra gõ chữ nói giúp cha cậu.
"Cha con sẽ không giận phu nhân, ông ấy bận thật, bây giờ còn không có thời gian chăm sóc cho con nữa."
Uông phu nhân đau lòng xoa đầu cậu.
"Đứa bé này..." Vành mắt bà lạu đỏ lên. Tính cách bà có vẻ sống rất tình cảm, rất dễ xúc động.
Vừa lúc cô nhân viên bế con mèo Elizabeth của bà ra. Đó là một con mèo Anh lông ngắn rất đẹp.
"Elizabeth, con yêu, có nhớ mẹ không nào?"
Mèo nhỏ gặp lại mẹ của mình, dụi dụi đầu vào tay bà như làm nũng.
Uông phu nhân bế Elizabeth quay người lại, "Hai đứa cũng đến đây mua thú cưng sao?"
Tống Cảnh Nghi gật đầu chỉ vào con chuột hamster đang được chăm sóc bên cạnh. Đối với Uông phu nhân, Tống Cảnh Nghi rất tôn trọng bà và quý bà. Lúc hắn mới về ở cạnh cha nuôi, Uông phu nhân sức khỏe tốt vẫn làm một nữ cường nhân, chỉ dạy hắn rất tận tình.
"Cháu muốn mua một con về chơi với Dạ Dạ. Cháu ngày thường đi làm, sợ em ấy ở nhà một mình sẽ buồn."
"Ừ. Nuôi thú cưng rất tốt. Ta lui về rồi, chồng và hai đứa con trai đều đi làm hết, ở nhà cũng chỉ có Elizabeth làm bạn, không thì cũng đưa nó ra ngoài đi dạo. Elizabeth rất quấn ta, thích làm nũng."
Nghe Uông phu nhân nói về thú cưng của mình, Tiêu Dạ Nguyệt lại càng thêm nhanh chóng muốn đưa chuột hamster về nuôi.
Mèo nhỏ trong lòng cậu bỗng meo meo mấy tiếng, đôi mắt màu xanh dương nhìn cậu đầy yêu mến, đầu dụi dụi vào tay cậu.
Tiêu Dạ Nguyệt cũng thích nó không buông ta.
Uông phu nhân thấy vậy cũng cười nói.
"Con mèo Ragdoll này có vẻ rất thích cháu."
Đôi mắt đen to tròn của Tiêu Dạ Nguyệt nhìn bà như muốn hỏi: "Thật là như vậy sao?"
Uông phu nhân đi đến đưa tay muốn xoa đầu con mèo Ragdoll này, Elizabeth trong lòng bà bỗng nhiên méo một tiếng như tức giận, chân trước đưa ra như muốn kéo tay bà lại.
Uông phu nhân bật cười, "Cháu xem. Mèo nhỏ quấn người sẽ giống như vậy, quấn cháu và không muốn cháu tiếp xúc thân thiện với con vật khác. Chú mèo nhỏ Ragdoll này rất thích cháu đó. Lần trước ta đến gửi Elizabeth có ôm nó, nó không chịu yên để ta ôm, nhảy lên giá ngồi không thích lại gần ai."
Tống Cảnh Nghi nghe vậy, đưa tay muốn vuốt thử bộ lông của của mèo Ragdoll muốn chứng thực. Quả nhiên mèo Ragdoll liền đưa móng vuốt ra tặng cho hắn một vết cào.
Chỉ là một vết cào nhỏ hơi xước da, nhưng đúng là chứng thực câu nói của Uông phu nhân.
Nhân viên chăm sóc cho chuột hamster cũng cười nói, "Con Ragdoll này có tính cách hơi tiểu thư. Bình thường ngoan ngoãn hiền lành nhưng không thích ai chạm vào mình. Có thể để cậu ôm vào đúng là nó rất thích cậu."
Như muốn chứng minh lời mọi người nói là đúng, mèo nhỏ Ragdoll này ra sức dụi đầu vào tay Tiêu Dạ Nguyệt như muốn lấy lòng cậu, còn kêu meo meo nghe rất êm tai.
Tiêu Dạ Nguyệt quyết định, mua cả chuột hamster và con mèo nhỏ Ragdoll này.
Nhân viên nói rằng sẽ đi chuẩn bị đồ cho mèo Ragdoll và làm kiểm tra sức khỏe trước khi được nhận nuôi cho no, nói hai người đợi một chút, nhưng một chút này có vẻ hơi lâu.
Tống Cảnh Nghi nhìn thời gian, hỏi Uông phu nhân.
"Phu nhân, không biết ngài đã ăn tối chưa?"
Uông phúc nhân lắc đầu.
"Ta vừa đáp may bay thì đến đây luôn, định về nhà sẽ ăn một chút. Hai đứa cũng chưa ăn sao? Nếu không ta mời hai đứa ăn tối, bên kia có một nhà hàng."
Tống Cảnh Nghi: "Phu nhân, bữa này để con mời."
Uông phu nhân cũng không tranh nữa, gật đầu đi ra xe đưa Elizabeth cho bảo mẫu chăm sóc trước, rồi qua đường đi vào nhà hàng bên kia.
.....
Bữa ăn này diễn ra hết sức vui vẻ. Uông phu nhân được nghe Tống Cảnh Nghi kể vài chuyện vui, tâm trạng xúc động vừa rồi đều tan biến, cười hạnh phúc.
"Dạ Dạ đang học ở học viện âm nhạc thành phố H sao? Học viện đó rất tốt, bồi dưỡng đều là nhân tài."
Tiêu Dạ Nguyệt ngượng ngùng đỏ mặt vì được bà khen nãy giờ.
Tống Cảnh Nghi vẫn không quên gắp salad cho cậu.
"Cũng chưa hẳn là vào học. Em ấy được Lâm lão sư nhận làm học trò. Ông ấy xin nhà trường đặc cách cho em ấy một chỗ học cùng ở lớp đàn ông ấy dạy."
"Lâm lão sư?! Ý cháu là Lâm Nghị sao."
"Đúng vậy. Lâm lão sư rất thích Dạ Dạ. Còn đang dạy em ấy viết nhạc nữa."
"Ôi! Ta rất thích ông ấy. Dạ Dạ có thể xin giúp ta chữ ký ông ấy không?"
Tiêu Dạ Nguyệt cười còn mắt gật đầu. Thầm nghĩ Uông phu nhân thật dễ thương.
Nghĩ đến Uông phu nhân vừa xuống máy bay, sức khỏe cũng không tốt, hai người nhanh chóng chào tạm biệt bà. Uông phu nhân trước khi đi còn rủ hai người khi nào rảnh thì tới chơi.
Khoảng chín giờ hai người về đến nhà, trên tay Tiêu Dạ Nguyệt ôm một con mèo chưa trưởng thành mới được hơn năm cân, hai màu lông tương phản trắng kem trông thật đẹp mắt.
Trên tay Tống Cảnh Nghi cầm một hộp nhỏ, bên trong là chú chuột hamster cũng màu kem trắng, đang nằm phơi bụng ngủ. Tay còn lại cầm theo cái lồng hai tầng màu xanh đã được lót một lớp cỏ meadow cũng như lắp thiết bị đồ chơi mini gồm cầu trượt, bánh xe, xích đu, một ngôi nhà nhỏ, địa hình leo núi, mê cung.
Ở trong xe vẫn còn túi đồ thức ăn của chuột hamster, một túi nhỏ hơn đựng bàn chải tắm, thau gỗ đựng cát tắm, bồn tắm nhựa, bóng thể thao, đồ chơi luyện hàm; một túi đồ khác đựng hộp thức ăn mèo, hạt khô, đồ chải lông mèo, dụng cụ và sữa tắm.
Tống Cảnh Nghi định sẽ cho người dọn căn phòng nhỏ cạnh thư phòng để làm nơi ở cho hai thú cưng.
Chuột hamster rất ngoan, vừa thả vào lồng đã chạy cầu thang lên nhà nhỏ nằm vào trong đó ngủ. Mèo Ragdoll thì cứ quấn lấy Tiêu Dạ Nguyệt không rời, nhìn cũng biết đêm nay muốn chiếm lòng cậu ngủ.
Tiêu Dạ Nguyệt rất cưng chiều hai bé thú cưng này, nhìn chuột hamster ngủ thì ôm mèo về phòng.
Mèo Ragdoll nhảy xuống từ tay Tiêu Dạ Nguyệt, chân dài dẫm lên đệm mền, thích thú ngửa bụng ra lăn lộn, hai mắt nhắm chặt hưởng thụ.
Tống Cảnh Nghi nhân lúc này mới đi đến chọt vào bụng mỡ của nó.
"Mày cũng biết hưởng thụ quá ha."
Tiêu Dạ Nguyệt thấy vậy vội kéo tay hắn ra, trừng mắt với hắn, ý là hắn chọt vậy cho làm đau mèo nhỏ.
Tống Cảnh Nghi ôm cậu vào lòng, hôn chụt chụt lên má bánh bao của cậu, dùng giọng điệu ai oán như oán phụ.
"Em lại trừng mắt với anh vì một con mèo."
Tiêu Dạ Nguyệt quơ quơ tay, "Vì anh chọt sẽ làm đau nó."
Tống Cảnh Nghi chỉ vào con mèo đang lăn lộn hưởng thụ trên giường, "Béo như vậy, nó mà biết đau sao?"
Tiêu Dạ Nguyệt đập lên mu bàn tay của hắn, dậm chân bất bình.
"Chị nhân viên nói rồi, mèo nhỏ không béo, nó vốn như vậy."
Tiêu Dạ Nguyệt giận không chơi với tiên sinh của cậu nữa, quay ra nựng mèo nhỏ, nói với nó đợi cậu đi tắm vào sẽ ôm nó.
Mèo nhỏ ngoan ngoãn dụi đầu vào tay cậu, kêu meo meo mềm dịu đầy ngoan ngoãn.
Tiêu Dạ Nguyệt cười híp mắt chạy vào phòng tắm.
Tiêu Dạ Nguyệt vừa đi mất, mèo nhỏ liền quay về bộ dáng tiểu thư hàng ngay dùng ánh mắt đầy kiêu ngạo liếc nhìn Tống Cảnh Nghi, nhảy xuống giường đi vòng quanh hắn một vòng, sau đó lại nhảy lên giường.
Tống Cảnh Nghi có dự cảm không lành.
Quả nhiên mèo nhỏ giơ móng vuốt lên muốn cào hắn. Tống Cảnh Nghi nhanh chóng nhảy sang một bên, tức đỏ mũi chỉ tay vào nó.
"Mày dám cào tao?"
Mèo nhỏ đưa chân trước lên liếm bộ móng vuốt của nó, bế nghễ nhìn Tống Cảnh Nghi giống như đang tỏ ra vô cùng khinh thường hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT