Tiêu Dạ Nguyệt và cha Tiêu nói chuyện rất lâu, đơn giản là cậu dùng thủ ngữ nói chuyện, cha Tiêu sẽ nhìn cậu kể chuyện, đôi lúc sẽ hỏi một câu. Ví như...
"Bánh bao, vậy học viện âm nhạc đó có đẹp không?"
"Lão sư của con tính cách thế nào?"
"Cha muốn chuẩn bị một phần quà tặng cho lão sư của con, con thấy có được không?"
Tặng quà sao? Đúng rồi, nên tặng quà. Không phải trong sách nói, người giúp ta thì ta phải trả ơn sao?Cậu chưa từng đi học nên có thể nhiều thứ không biết, nhưng điều căn bản này cậu hiểu. Vì vậy cậu gật đầu, cha cậu sẽ lo mua một phần quà gửi đến tặng lão sư.
Hai người lại trò chuyện thêm vào câu, cha Tiêu liền nhắc nhở.
"Bánh bao, đã mười giờ rồi, phải đi ngủ rồi."
A, cậu mải nói chuyện nên không để ý thời gian.
Nhưng cậu còn muốn nói chuyện tiếp với cha.
Có thể là nhìn thấy gương mặt đột nhiên sầu đi của Tiêu Dạ Nguyệt, cha Tiêu mỉm cười dịu dàng nói: "Ngày mai chúng ta lại nói chuyện tiếp có được không? Hôm nay đã muộn rồi, ngày mai con còn phải học nữa."
Tiêu Dạ Nguyệt nghe nói ngày mai vẫn có thể gọi điện nói chuyện với cha thì vui vẻ, thơm chụt một cái qua màn hình ipad chúc cha ngủ ngon.
Sau khi nói chuyện với Tiêu Dạ Nguyệt xong, cha Tiêu ngồi chần chừ trên ghế sô pha, gọi lão Vương đến.
"Lão Vương, hôm nào bánh bao đến học ngày đầu tiên, ông đến học viện âm nhạc kia một chuyến, quyên góp một số tiền vào đó."
Lão Vương gật đầu, cũng không cần hỏi ông chủ là quyên góp bao nhiêu, dù sao cũng đi theo ông chủ nhiều năm, nay lại là lần đầu tiên cậu chủ đến trường lại, số tiền quyên góp tự hiểu là sẽ không nhỏ.
"Lão nghĩ tôi nên tặng quà gì cho lão sư của bánh bao?"
"Tôi nghĩ món quà nên đơn giản và có ý nghĩa một chút. Cậu chủ nhỏ cũng nói, lão sư của cậu ấy nghiêm khắc, hẳn là người sẽ không thích những thứ quá xa xỉ vô nghĩa."
Cha Tiêu gật đầu, cũng đã chọn được quà rồi.
.....
Đợi dỗ Tiêu Dạ Nguyệt ngủ say Tống Cảnh Nghi mới lặng lẽ rời giường đi đến thư phòng kết nối máy nói chuyện với cha Tiêu.
Dù đã muộn nhưng cha Tiêu vẫn chưa nghỉ ngơi, khung cảnh bên ông vẫn là phòng làm việc sáng đèn và một sấp tài liệu trên bàn.
"Còn có chuyện gì sao?" Giọng nói của cha Tiêu lúc này đã không còn tươi cười, cũng không giấu được sự mệt mỏi trong đó.
"Chú Tiêu, cháu có đặt lịch hẹn với một chuyên gia tâm lý để điều trị cho Dạ Dạ, vấn đề em ấy không nói chuyện được. Cháu đã gửi báo cáo đến cho chú."
"Ừ." Tiêu Bằng ừ xong một tiếng lại im lặng một lúc lâu mới cất giọng hỏi tiếp.
"Bánh bao có đồng ý không?" Một câu nói không giấu được sự lo lắng và bất an của một người cha.
"Dạ Dạ đã đồng ý. Em ấy nói rằng, “trốn tránh không phải cách để giải quyết một vấn đề, đối mặt và kiên định giải quyết nó mới là tốt nhất. Mẹ em cũng đã mất rất nhiều năm rồi, em yêu bà ấy, ở chỗ này, trong trái tim này. Bà ấy mãi tồn tại trong lòng em. Là em cứ mãi trốn tránh đến bây giờ. Hôm nay em nhận ra, em bắt đầu có bước đi mới, vẫn luôn có cha bên cạnh, bây giờ có thêm tiên sinh. Em không muốn mọi người vì em mà buồn lòng.”"
Tiêu Bằng nghe xong thì hơi cười.
"Bánh bao đã trưởng thành rồi. Chuyện của cậu với Ôn Thường Thế thế nào rồi?"
"Ôn Thường Thế đã đưa khoản đầu tư dự án khu trung tâm cho cháu, trong đó có mấy dự án nhỏ khác nữa. Đến hôm nay ông ta vẫn chưa đưa ra chỉ định cụ thể nào, nhưng cháu đoán, dự án đấu thầu khu A sắp đưa ra, ông ta nhất định sẽ kêu cháu đi trộm số liệu cụ thể của bên chú cũng như mức tiền cao nhất có thể đưa ra để đấu thầu."
Cũng không phải dự đoán, kiếp trước hắn thật sự đã làm, ăn cắp số liệu phân tích khu A cũng như mức tiền cao nhất mà Tiêu thị đưa ra. Ôn Thường Thế lúc đó đã cao ngạo như kẻ nắm chắc phần thắng trong tay, nhưng không ngờ đến phút cuối Tiêu thị vẫn là tập đoàn đấu thầu thành công khu đất đó khi mà Tiêu Bằng đã đưa ra con số cao hơn mức tiền có thể đưa ra trong dự đoán ghi trên giấy.
Lúc đó Ôn Thường Thế nổi giận rất lâu, hận không thể lao ngay đến bóp chết Tiêu Bằng. Nhưng chỉ một tháng sau ông ta lại cười như một kẻ điên khi mà Tiêu thị đấu thầu thành công khu đất đó.
Bời vì....
"Chú Tiêu, cháu hy vọng chú sẽ không đấu thầu dự án này."
Tiêu Bằng nhíu mày đợi Tống Cảnh Nghi nói tiếp.
"Khu đất này bên dưới có rất nhiều tàng tích bảo vật quốc gia, bên chính phủ sẽ thu hồi, bên nào đấu thầu thành công sẽ mất trắng."
Tiêu Bằng sửng sốt. Nếu khu đất nào phát hiện có nhiều tàng tích bảo vật quốc gia, chính phủ sẽ thu hồi để làm nơi tham quan và xây bảo tàng ở đó, đồng nghĩ với việc ai đấu thầu nó sẽ không được hoàn trả lại tiền. Đây đã là quy định từ lâu rồi.
"Sao cậu biết chắc chắn bên dưới có bảo vật? Bên tổ chức đã cho kiểm tra khu đất đó rồi."
Bên tổ chức đúng là đã kiểm tra rồi, nhưng người phụ trách làm ăn qua loa, vốn không kiểm tra kĩ nên đã để sót mất việc có bảo vật nằm ngay dưới đất cách mặt đất chỉ mười mét.
Nước Y rất coi trọng các bảo vật từ các triều đại ngày xưa nên khi biết đó là một cái kiên từ thời đại X cách đây cả hơn nghìn năm đã ngay lập tức cho chuyên gia và đội truy tìm bảo vật đến. Đào sâu xuống quả nhiên đã thấy rất nhiều bảo vật từ thời X đó, khu đất bị thu hồi. Không lâu sau thì chính phủ cho xây bảo tàng ở khu đất đó để trưng bày bảo vật của thời X.
Vì chuyện này mà tài chính Tiêu thị lênh đênh và có dấu hiệu lâm vào khủng hoảng, Ôn Thường Thế đã mở tiệc ba ngày ba đêm để ăn mừng. Nhưng Tiêu Bằng quả không hổ danh cáo đầu đàn của kinh tế nước nhà, ông đã không để điều đó xảy ra. Ông đã vực dậy cả một tập đoàn lớn khi nó bên bờ vực khủng hoảng tài chính khiến cho toàn giới kinh doanh phải nể phục.
Tống Cảnh Nghi cũng không thể giải thích rõ ràng được, hắn điều chỉnh từ ngữ trong lòng một phen mới đáp lại: "Chú Tiêu, mong chú hãy tin cháu. Tạm thời cháu không thể giải thích cho chú được, sau này đến thời điểm thích cháu sẽ nói."
Dù sao cũng không có thời điểm thích hợp. Ai lại đi tin chuyện một người chết đi sống lại kiểu này chứ.
Tiêu Bằng cũng không nói đồng ý hay không, chỉ gật đầu như đã hiểu, dặn dò thêm vài câu chăm sóc cho Tiêu Dạ Nguyệt thì tắt máy.
.............
Hai ngày tiếp theo Tiêu Dạ Nguyệt vẫn ở nhà học như thường. Trang Y Hoa trước khi về hôm thứ ba còn thật lòng chúc mừng cậu, trêu cậu sau này cậu tổ chức một buổi hòa nhạc nhớ dành cho cô một tấm vé vip.
Tối hôm đó Tiêu Dạ Nguyệt cũng không còn căng thẳng như lần trước, còn ăn hết một đĩa salad rau củ cá hồi, nằm trong lòng Tống Cảnh Nghi xem phim truyền hình tranh đấu gia tộc. Sau khi xem xong bộ phim này lúc tám giờ cậu lại lấy hai bản bản nhạc Lâm Nghị đưa cho cậu hôm trước ra xem lại.
Hai bản nhạc này tự viết tay, có vài chỗ chỉnh sửa, giai điệu nhẹ nhàng và không khó, giống như dành cho người mới luyện tập. Tiêu Dạ Nguyệt dễ dàng đánh xong hai bản nhạc mà không sai nốt nào. Nhưng cậu cũng không nghiêu ngạo mà nghiêm túc tập đi tập lại vài lần.
Đến chín rưỡi Tống Cảnh Nghi giải quyết xong việc dở từ thư phòng đi ra thì cùng cậu lên phòng đi ngủ.
"Ngày mai anh dẫn em đến trường. Nếu có việc gì thì nhắn cho anh, có biết không? Điện thoại anh đã mua cho em loại mới nhất, chống vỡ rất rốt, chuyện lần trước sẽ không xảy ra nữa."
Tống Cảnh Nghi đang nhắc lại việc lần trước Tiêu Dạ Nguyệt bị đẩy làm rơi điện thoại vỡ ở công viên. Dù sao vào học viện âm nhạc rồi cũng đều là người có học thức, hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì quá mức nguy hiểm. Hắn cũng yên tâm phần nào.
Nhưng học viện âm nhạc này ở thành phố khác, tuy đi đường không tính là xa, nhưng hắn nghĩ hắn vẫn nên mua thêm một căn biệt thự ở đó. Dù sao sau này cậu vẫn sẽ học ở đó thêm một thời gian dài, không thể lại đi đi về về suốt được, cậu không nói cậu mệt nhưng hắn cũng sẽ xót.
Tiêu Dạ Nguyệt cầm điện thoại Tống Cảnh Nghi mua cho, vừa thao tác máy chơi trò chơi đánh đàn vừa gật đầu với Tống Cảnh Nghi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT