Đến khoảng chín giờ Tống Cảnh Nghi và Tiêu Dạ Nguyệt mới về. Do hôm nay đang làm một nửa thì chạy về nên Tống Cảnh Nghi còn rất nhiều tài liệu cần giải quyết đang đợi, không thể bồi Tiêu Dạ Nguyệt ngủ, chỉ có thể dỗ cậu về phòng đi ngủ trước.

Hắn định lúc làm việc xong đi về phòng mình sẽ ghé qua phòng cậu sau.

Kết quả lúc hơn mười hai giờ hắn đi vào phòng cậu lại không thấy cậu đâu, chăn gối vẫn ngổn ngang trên giường, nhiệt độ trên nệm và chăn đã lạnh ngắt từ bao giờ. Hắn hoảng hốt chạy về phòng tính lấy chìa khóa để ra ngoài tìm cậu nếu cần, trên tay nhanh chóng rút điện thoại ra soạn tin, kết quả thấy trên giường của mình trồi lên một ngọn núi nhỏ.

Tiêu Dạ Nguyệt cuộn mình lại như con tôm, chăn chùm kín đầu, cậu đang say giấc trên giường của Tống Cảnh Nghi.

Tống Cảnh Nghi cúi người chỉnh lại tư thế ngủ cho cậu, tắt đèn rồi nằm xuống bên cạnh cậu, tay ôm ngang eo cậu, còn đầu dụi vào sau gáy cậu. Ở nơi đây có hơi ấm, có hương thơm của dầu gội và của sữa tắm, và một mùi thơm đặc biệt nữa của riêng cậu. Hắn rất thích mùi thơm này, giống như viên thuốc an thần ru hắn vào giấc ngủ vậy.

Tiêu Dạ Nguyệt là một bé ngoan đi ngủ đúng giờ và dậy cũng đúng giờ, dậy xong sẽ đi vệ sinh cá nhân rồi xuống sân tập thể dục, mọi chuyện như một vòng lặp chưa từng thay đổi. Nhưng hôm nay nơi tập thể dục...có chút thay đổi.

Cậu là bị chọc....chọc mông mà tỉnh.

Lúc đầu cậu cũng không biết đó là cái gì, chỉ đơn giản thấy có thứ gì đó cứ liên tục chạm vào khe mông khiến cậu không thoải mái, tay quờ quạng ra sau muốn đẩy thứ đó ra. Nhưng đẩy không được, ngược lại thứ đó còn "cố tình" vuốt ve tay cậu.

Cậu đành miễn cưỡng mở mắt ra, đối diện là cửa sổ sát đất không được kéo rèm nhìn rõ là trời mới hửng sáng, còn chưa đến giờ sinh học cậu dậy hàng ngày nữa. Mơ màng định nhổm người quay đầu dậy xem là cái gì chọc mông mình, cậu còn chưa kịp nhổm đã bị một bàn tay rắn chắn ôm qua eo kìm lại.

Bên tai có hơi thở ấm áp cọ vào, một giọng nói trầm khàn lọt vào tai cậu.

"Còn chưa sáng mà, em ngủ thêm đi."

Nhưng mà không có ngủ thêm được. Tiêu Dạ Nguyệt lại đưa tay ra sau đẩy thứ vật lạ kia ra, chỉ là vừa mới chạm vào, cổ tay cậu đã bị một bàn tay to ôm chọn giữ lại. Cùng lúc đó Tống Cảnh Nghi từ đằng sau lật ngửa cậu ra nằm đè lên người cậu, thứ vật lạ kia chính thức đối diện chào hỏi Dạ Dạ nhỏ của cậu.

A....Tiêu Dạ Nguyệt hơi ngẩng đầu nhìn xuống, hai mắt trợn to, miệng mấp máy, sau đó liền nằm trở lại nhắm chặt mắt giả vờ ngủ.((((((móa, đánh iu méo chịu được. Tui vừa viết còn vừa lăn lộn xong cười tủm tỉm má ơi ♡(ӦvӦ。)))))

"Bé con, Dạ Dạ, nó đang ngủ em chọc nó dậy làm gì? Bây giờ em định bỏ mặc nó như vậy sao?"

Cậu không biết! Cậu không biết! Cậu không biết!

Điều quan trọng xin nhắc lại ba lần.

Tiêu Dạ Nguyệt hơi hé mắt ra, tay đưa lên muốn đẩy Tống Cảnh Nghi xuống nhưng lúc chạm vào người hắn cậu lại mở to mắt lần nữa.

Sao tiên sinh mới đó đã cởi áo ra rồi??!

Tiêu Dạ Nguyệt hai má bánh bao đỏ bừng lên, cậu đưa tay ôm lấy mặt mình nhằm che đi đôi mắt đang mở to không nhắm lại được.

Tống Cảnh Nghi hôm nay rất có tinh thần, cả trong ra ngoài đều tinh lực tràn đầy không có chỗ phát tiết, rất khó chịu. Hắn luôn biết bé con của hắn ngủ rất ngoan, nhưng đêm qua cậu ngủ một chút cũng không ngoan. Rõ ràng lần trước ngủ cùng nhau vẫn rất bình thường, cũng chỉ là cựa quậy chui vào lòng ngực hắn, tại sao lần này lại trở nên....hư hỏng như vậy.

Lúc mới đầu hắn nằm xuống vẫn còn rất bình thường, nhưng chỉ độ mười phút sau bé con lại quay ra ôm lấy hắn, ôm chưa đủ còn luồn tay vào trong áo hắn, "hấp diêm" cơ bụng hắn bằng tay của cậu. Nếu không phải hắn hiểu rõ bé con của hắn là một đứa trẻ ngây thơ và đang ngủ o o, hắn đã nghi ngờ cậu là lưu manh giả danh tri thức.

Sau khi vuốt cơ bụng hắn một hồi thì cậu cũng yên tĩnh lại, hắn cũng thở phào một tiếng. Nghĩ rằng chắc do đó là nơi ấm nhất, điều hòa thì hắn lại bật hơi cao nên tay cậu mới bất giác tìm đến nơi ấm như vậy. Chỉ là còn chưa kịp bình tâm nhịp thở, tay cậu lại một lần nữa như con lươn nhỏ trườn lên trên xoa qua đầu ngực hắn, ngón tay đặt ngay vị trí đầu v* hắn. Hắn cứng.

Dù sao ở kiếp trước hắn cũng không có ăn chay với cậu, thường thì một tuần cũng làm đến bốn năm lần, một lần cũng mấy hiệp, bây giờ mới nằm xuống ngủ chưa đầy ba mươi phút đã bị cậu giày vò như vậy, hắn không cứng hắn liền treo cổ tự vẫn.

Cứng là một chuyện....nhưng người chưa đủ mười tám cũng là một chuyện.

Hắn nhẹ nhàng rút tay cậu ra đặt xuống giường, ghém lại góc chăn cho cậu rồi vội vàng ôm trym chạy vào nhà tắm. Hắn dùng tốc độ quay tay nhanh ngang tốc độ xe máy để giải quyết, nhưng cứ nghĩ đến bé con nằm ngay ngoài kia, trym hắn không nhỏ đi được, ngược lại cứ đứng sừng sững khiến hắn ướt hết cả người mới có thể bắn ra. Bắn xong hắn cũng muốn xụi lơ luôn trong nhà tắm vì mệt và vì...mỏi.

Sau khi nằm lại lên giường hắn lại muốn lăn vào nhà tắm, nhưng lần này bé con ôm hắn rất chặt, dùng cả tay cả chân. Hắn chỉ có thể nhẫn nhịn một đêm, nào có ngờ trời còn chưa sáng con trai bé bỏng của hắn lại bị bóp một cái. Dù sao cũng là bóp qua hai lớp quần, không đau, nhưng hắn bị giày vò cả đêm, bây giờ chỉ là chạm nhẹ vào hắn cũng muốn nổ.

"Bé con, không phải đã từng chụp gửi cho em xem rồi sao? Sao vẫn ngại ngùng như vậy?"

Bé con hôm qua đặc biệt không ngoan, còn hắn hôm nay đặc biệt lưu manh.

Tiêu Dạ Nguyệt nhắm mắt mà làm thủ ngữ đáp lại.

"Lần trước và lần này không có giống."

"Không giống là không giống chỗ nào? Hôm qua em còn hưởng thụ vuốt ve nó mà."

Vừa nói đến đây Tiêu Dạ Nguyệt lại mở to mắt. Cậu vuốt ve tiên sinh lúc nào?

Tống Cảnh Nghi nhân lúc này cúi xuống cướp đi hô hấp của Tiêu Dạ Nguyệt, còn cố ý đưa lưỡi vào khuấy đảo. Cảm thấy cậu sắp thở không nổi nữa hắn mới buông ra. Tiêu Dạ Nguyệt hai mắt mông lung nằm trên giường thở dốc, môi sưng lên đỏ chót, nhìn kỹ còn thấy có vết cắn nhỏ.

"Bé con, là ai dạy hư em vậy? Không phải muốn ngủ riêng sao?" Đợi cậu bình ổn lại hơi thở hắn ôm cậu ngồi dậy, một tay vuốt nhẹ lên lưng cậu.

Tiêu Dạ Nguyệt xấu hổ núp trong ngực hắn không trả lời. Cậu cũng không biết tại sao, đợi đến lúc nhìn lại đã thấy mình nằm trên giường tiên sinh rồi. Cậu ở nhà rất dễ ngủ, hôm qua lúc ăn tối về đã rất buồn ngủ rồi, nhưng lúc tiên sinh đặt cậu lên giường cậu lại không ngủ được nữa, nằm một chốc cơ thể liền không khống chế được mà đi đến giường của tiên sinh, sau đó cậu ngủ mất tiêu.

Tống Cảnh Nghi cũng chỉ đơn giản là muốn trêu cậu một chút, tâm tư cũng không phải thật sự muốn làm. Hỏi xong câu đó cũng không đợi cậu trả lời đã bế cậu lên đi vào phòng tắm.

Tiêu Dạ Nguyệt ngoan ngoãn ngồi trên thành bồn tắm đánh răng, nhưng một chốc ánh mắt lại chuyển sang bên cạnh. Tiên sinh vẫn chưa mặc áo vào, cơ thể cường tráng màu lúa mạch, cơ bụng rõ ràng, nhìn đặc biệt hút mắt. Hút đến mức cậu cứ ngồi ngơ ra ngắm mà quên cả đánh răng.

Tống Cảnh Nghi biết cậu đang nhìn mình, tâm lý cực kỳ sảng khoái, còn cố ý tạo một kiểu đứng cool nhất. A, lần trước gửi hình cho cậu không thấy cậu phản ứng gì hắn còn tưởng bản thân không hấp dẫn, nghĩ lại lúc đó cậu tận một tiếng sau mới nhắn lại, không biết trong một tiếng đó đã làm cái gì.

"Bé con, em còn ngắm nữa anh sẽ làm em ngay tại đây."

Tiêu Dạ Nguyệt nghe vậy giật mình, vội vàng đánh răng rồi xấu hổ chạy về phòng mình.

Cậu cũng không phải đồ ngốc, cậu cũng mười bảy tuổi rồi, còn xem rất nhiều bộ phim, cậu hiểu tiên sinh muốn nói gì. Xấu hổ qua đi cậu lại tức giận. Cậu mỗi ngày tập thể dục tại sao vẫn không có cơ bụng, ngược lại lấy tay véo lên chỉ thấy một đống mỡ. Tức giận, phải cho tiên sinh ăn nhiều bánh ngọt hơn.

Nhưng tiên sinh ăn nhiều bánh ngọt sẽ giống cậu, không có cơ bụng đẹp nữa, cậu lấy cái gì để ngắm a.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play