Ngày tốt nghiệp được diễn ra vào ngày chủ nhật, tiết trời giữa hè rất nóng, nhưng không thể nóng nổi bằng cảnh tượng ở dưới sân trường.
Đám con gái trong trường phát sốt cả lên, mang theo cả máy quay phim và flycam để quay lại khoảnh khắc Vương Đề Hiền mặc áo cử nhân, lên nhận bằng tốt nghiệp.
Hiểu Phù nhìn lũ bọn họ nhốn nháo dưới sân trường, chỉ hờ hững quay đầu đi.
Quý Cẩm Nga đi đến bên cạnh cô, dúi vào trong tay cô một túi đồ trong điểm, giọng tinh quái nói.
“Ngày hoàng tử lên ngôi hoàng đế mà sao thê thiếp trông có vẻ thờ ơ thế nhỉ?”
Đầu lông mày của Hiểu Phù hơi giật lên một cái, nhưng cô không trả lời câu hỏi đó của Quý Cẩm Nga, chỉ nhìn xuống túi đồ trang điểm trên tay.
“Cậu đưa cho tớ thứ này để làm gì?”
“Là để mày trang điểm cho tao đó, tao thuộc đội văn nghệ của trường mà?”
“Nhưng tớ có biết trang điểm đâu? Sao không nhờ người khác?”
“Là vì mày học giỏi đó!”
“Học giỏi và trang điểm có gì liên quan đến nhau sao?”
(Chỗ này mình không ghi nhầm đâu.
Hiểu Phù xưng “tớ-cậu” là vì từ nhỏ đã được giáo dục rất nghiêm khắc và cũng mang trí óc điềm đạm của người lớn tuổi hơn.
Còn Quý Cẩm Nga vốn tính khá thoải mái nên xưng “mày-tao”.)
Hiểu Phù thở dài, đành phải xắn ống tay áo trang điểm cho Quý Cẩm Nga đang kì kèo ở bên cạnh.
Dù chưa đến mức chuyên nghiệp nhưng cách trang điểm của Hiểu Phù có thể làm tôn lên được những nét đẹp vốn có trên khuôn mặt thay vì phải kẻ vẽ thêm.
Đuôi mắt của Quý Cẩm Nga vốn đã chếch lên sắc xảo, chỉ cần tô đậm thêm một chút liền sẽ rõ ràng và mềm mại hơn.
Sống mũi cao thẳng, gò má trắng nõn chỉ cần điểm thêm một chút phấn hồng, son môi màu đỏ cam càng làm cho đôi môi của cô ấy thêm căng mọng.
Quý Cẩm Nga nhìn lại khuôn mặt mình trong gương, cực kì ưng ý mà vẫy vẫy tay tạm biệt Hiểu Phù, đi theo trưởng ban văn nghệ và những người khác ra sau cánh gà, bộ váy cổ trang màu trắng tung bay lên như mây bồng.
Hiểu Phù cũng không đứng lại ở ngoài hành lang nữa mà tìm một chỗ ghế trống bên dưới khán đài, ngồi xuống, chờ đến giờ buổi lễ tốt nghiệp trường bắt đầu.
Bỗng có ai đó tiến đến gần cô, hớt hải đứng cạnh chỗ ghế ngồi của cô.
Mà không chỉ có một người mà là hai, ba người thanh niên.
Là đàn anh khoá trên, mặc một bộ đồ cử nhân, bọn họ nói là bạn cùng phòng với Vương Đề Hiền, nhìn cô gấp gáp nói.
“Em có phải là Hiểu Phù, bạn thời nhỏ của Hiền ca phải không? Em có biết nhà của cậu ta ở đâu không? Mấy ngày nay cậu ta đột nhiên bị ốm nặng nên không quay trở lại kí túc xá nữa.
Hôm qua Hiền ca mới nhắn lại là vẫn tới trường, nhưng mãi giờ này còn chưa đến.
Em có thể đến nhà cậu ta gọi không? Ngày lễ này hiệu trưởng kì vọng ở Hiền ca lắm nên không thể vắng được, mà bọn anh cũng bận.”
Hiểu Phù nghe thấy Vương Đề Hiền bị ốm liền một tuần, sắc mặt cô bỗng chốc trở nên trắng bệnh, dường như là muốn đứng phắt dậy để chạy đi tìm anh.
Nhưng một thoáng lí trí vụt qua, đè nén lại thứ cảm xúc cực kì mãnh liệt đó xuống dưới tận đáy lòng của cô.
Hiểu Phù cụp mắt, khó khăn mở miệng.
“Sao các anh không thử tìm người khác ấy? Cũng đâu có ít người tình nguyện đâu?”
Mấy người đó nhìn nhau.
Không phải là họ không biết mối quan hệ của hai người bọn họ đang rất lạnh nhạt, nhưng mà họ cũng hết cách.
Ở đây ngoài Hiểu Phù ra thì không còn ai biết nhà của Vương Đề Hiền ở đâu cả.
Hiểu Phù liếc nhìn ra xung quanh, không có Lãnh Ái Hy ở đây mà lễ tốt nghiệp cũng sắp bắt đầu rồi, cuối cùng cô cũng đành phải nhận lời.
Cô mượn chìa khoá xe máy của Quý Cẩm Nga, đi xe đến trước cổng biệt thự của nhà Vương Đề Hiền.
Lúc này anh vẫn còn là Vương nhị thiếu gia, là quý công tử rất được nhà họ Vương yêu quý và cưng chiều.
Nghĩ đến việc sau này anh vì cưới cô mà bị Vương đại lão gia tức giận đuổi ra khỏi nhà họ Vương, mất đi vị trí đáng có lúc ban đầu, Hiểu Phù càng biết hiện tại mình nên làm gì và có biểu hiện gì.
Đứng trước cổng nhà anh, Hiểu Phù ấn chuông cửa, chờ một lúc, có một người phụ nữ trung niên mở cửa từ trong nhà bước ra.
Người ấy là mẹ của Vương Đề Hiền, bà tên là Vệ Loan, người con gái độc nhất của nhà họ Vệ quyền quý có bố là đại tướng trong quân đội, ông là chủ của một cảng biển vô cùng lớn.
Bà rất có tiếng nói và quyền lực trong nhà rể Vương.
Dù năm nay đã gần năm mươi tuổi, song vẻ cao ngạo và quyền lực thực khiến cho người ta phải cúi đầu ngưỡng mộ.
Bà còn rất trẻ đẹp nữa.
“Cháu chào bác.
Cho cháu hỏi anh Đề Hiền có ở nhà không ạ?” Hiểu Phù lễ phép cúi đầu chào bà.
Vệ Loan cũng không hẳn là chưa từng biết đến Hiểu Phù, dù không đến nỗi thân mật nhưng cũng coi như không hẳn là người xa lạ.
“Đề Hiền đang ngủ ở trên tầng.
Cháu tìm nó có việc gì sao?”
“Vậy nhờ bác có thể gọi anh ấy tới dự lễ tốt nghiệp được không? Hiệu trưởng đang chờ anh ấy ạ.”
Vệ Loan cảm thấy Hiểu Phù hôm nay ngoan một cách lạ lẫm.
Mọi khi đến tìm Vương Đề Hiền, chẳng phải cô sẽ rất kích động sao? Đến mức còn gọi bà là mẹ chồng.
“Ừm, bác sẽ nhắc nó dậy.”
“Cháu cảm ơn bác.
Chào bác ạ.”
Vệ Loan nhìn Hiểu Phù ngồi lại lên xe máy, vặn tay ga định rời đi.
Bà cũng không nghĩ ngợi gì quá nhiều về thái độ ngày hôm nay của cô, chỉ nghĩ rằng giữa cô và Vương Đề Hiền đang có xích mích nào đó thôi, hoàn toàn không để ý đến cô một bóng đen bỗng chạy vụt qua người bà, hấp tấp đi đến cổng.
“Hiểu Phù!!!”
Nghe thấy có người gọi tên mình, Hiểu Phù quay đầu nhìn ra sau, bất chợt bao trọn lấy tầm mắt của cô chính là Vương Đề Hiền đang dùng tay chống người ở trên cổng, một tay anh siết chặt lấy cánh tay của cô không cho đi.
Anh chưa kịp mặc áo, toàn bộ vùng trên của cơ thể rắn rỏi và hoàn mĩ đều lộ ra bên dưới ánh nắng.
Những giọt mồ hôi của anh nóng hổi nhỏ xuống từ trên sống mũi cao thẳng, lấm tấm ở trên ngực tạo thành cảnh tượng hết sức ma mị mà câu hồn.
Ánh mắt của Vương Đề Hiền nhìn Hiểu Phù rất sắc lạnh lại vừa cháy bỏng, ánh mắt ấy khiến cho Hiểu Phù cảm thấy hoang mang.
Anh nhìn cô thật lâu chẳng nói gì, bạc môi mỏng mấp máy, rồi lại mím chặt vào nhau, thở dài.
Có thể thấy những ngày qua anh ngủ không ngon, giọng nói khàn khàn nhưng vô cùng từ tính.
“Hiểu Phù, đợi tôi một lát.
Để tôi chở em đi cùng.”.