Hai vai của Hiểu Phù hoàn toàn bị Vương Đề Hiền bao lấy, anh hiện đang đứng rất gần cô, Hiểu Phù có thể ngửi thấy được mùi hương chỉ thuộc về riêng anh.
Cô nghe thấy tiếng hơi thở trầm ổn của anh đang bao quanh lấy thân mình, như là cô đang được anh ôm vào trong lòng vậy.
Hiểu Phù khó khăn hít thở, người hơi run lên.
Anh đến đây tìm cô làm gì? Lẽ nào anh đang muốn chắc chắn rằng cô đã nhận ra đoạn tình cảm ấy của anh và Lãnh Ái Hy, đến đây để khuyên cô từ bỏ sao?
Hiểu Phù mím mím môi, có giọng cô khe khẽ nói như mèo con bị doạ sợ.
"Em không có nhìn trộm, chỉ là vô tình ngồi đây thôi."
"Em nghĩ tôi tin em được sao?"
"Không tin thì tuỳ anh thôi, cũng không phải...!là chuyện của em."
Một bên lông mày của Vương Đề Hiền hơi nhướng lên, lòng bàn tay giữ lấy vai của Hiểu Phù càng thêm chặt.
Cô không dám quay đầu ra sau nhìn anh, mặt chúi xuống đất, chỉ để cho Vương Đề Hiền nhìn thấy gáy cổ trắng nõn của mình.
Anh cũng chẳng có phản ứng gì sau câu nói ấy của cô, chỉ thở dài thêm một hơi, tiếp theo đó nới lỏng lực tay, hờ hững thả cô ra.
"Đi lại vào ban đêm sao? Xem ra em cũng được cái rảnh rỗi."
"Không phải mình em rảnh đâu, cả anh và cô gái đó cũng vậy mà?"

Vương Đề Hiền ồ lên một tiếng, khoé môi nhếch lên, giọng nói mang theo sự hứng thú.
"Em nói vậy là có ý gì? Sao tôi lại nghe ra trong câu nói ấy còn có một hàm ý nào nhỉ?"
Vương Đề Hiền định nói từ "ghen", nhưng rồi lại thấy nó quá kì quái nên thu lại không nói ra.
"Không có gì hết, anh đừng quan tâm.

Với cả...!sau này đừng lại gần em như vậy, anh không sợ cô ấy...!nghĩ ngợi sao?"
Vương Đề Hiền bất chợt nhăn mày.
"Em nói cái gì vậy? Tại sao Lãnh Ái Hy phải nghĩ ngợi? Giữa tôi và em có gì phải nghĩ ngợi sao?"
Hiểu Phù càng co rúm người lại bởi vì chất giọng lạnh nhạt xa cách ấy của anh, cứ như anh đang muốn phủi sạch mọi mối quan hệ từ trước tới giờ của hai người vậy.
Cô cố nén lại cảm giác chua xót trong lồng ngực, môi mím chặt ngăn cơn đau điếng trong lòng.

Nhưng hình như Vương Đề Hiền không để ý thấy nét đau khổ trên khuôn mặt của cô, hoặc có thể là anh đang cố tình phớt lờ như không thấy.
Giọng anh nói càng lấn tới, càng thêm sắc lạnh.
"Em nói tôi từ nay không tới gần em nữa, có phải là để em thoải mái đi chơi với tên khác không? Đeo bám tôi mười năm, khiến cho tôi cảm thấy xấu hổ với người khác vì sự mặt dày của em, xong giờ nói bỏ là bỏ sao?"
Thân người của Hiểu Phù run lên, lí nhí nói.
"Không, không có.

Anh đừng nói vậy..."
"Chột dạ? Người ta nhìn vào còn nghĩ em đuổi theo tôi chỉ là để thu vào trong tay một lốp xe dự phòng..."
"Người em yêu chỉ có mỗi anh thôi!!!"
Bất ngờ Hiểu Phù hét lớn khiến cho Vương Đề Hiền hơi sững người lại, còn không cho anh có cơ hội phản ứng, cô đã bật dậy, vội vã bỏ chạy.
Cô biết rằng sau khi nghe cô nói vậy, Vương Đề Hiền sẽ càng nghĩ cô là một con nhỏ cố chấp, sẽ càng thêm chán ghét cô hơn.
Nhưng ít ra trước khi từ bỏ anh hoàn toàn, cô còn có thể cho anh nghe thêm một lần cuối cùng nữa, rằng cô thực sự rất yêu anh.
Kiếp này không thành vợ chồng, cô tình nguyện, chỉ cần không cần thấy anh đau lòng, không cần thấy anh khổ sở.
Cũng là để tha cho cô, không chấp niệm mà níu kéo anh nữa.

Hãy để đây là lần cuối cùng.

Về sau, cô sẽ không tiếp tục xuất hiện trước mặt anh, không bao giờ.
Nếu gặp lại, cũng sẽ chỉ nhìn nhau như người dưng nước lã.
Quý Cẩm Nga nhìn ra ngoài cửa phòng, lại ngoảnh đầu nhìn lên đồng hồ treo tường, trong lòng cực sốt ruột.
Sắp đến giờ quản lí kí túc xá lên kiểm tra phòng rồi, sao còn chưa thấy Hiểu Phù về vậy? Mà người về trước lại là Lãnh Ái Hy, có tức không cơ chứ? Cô không muốn ở một nơi với cô ta đâu!
Bất thình lình cửa phòng mở toang, Quý Cẩm Nga hoảng hốt nhìn cái đầu hơi bông lên do gió làm rối đó, vui mừng reo lên.
"Hiểu Phù, sao mày về muộn vậy hả?! Tao đang lo chết đây này!"
Lãnh Ái Hy cũng đưa mắt nhìn theo, rồi lại cúi xuống nhìn điện thoại không để ý nữa.
Quý Cẩm Nga vội nhảy ra khỏi giường, tiến đến xách hộ cô túi đồ.
Đang líu ríu bảo cô sao ra ngoài không tiện mua thêm cho cô ấy mấy miếng đắp mặt nạ, bất chợt, bên tai của Quý Cẩm Nga vọng đến những tiếng sụt sịt khe khẽ.
Cô ấy sững sờ, nhìn lên khuôn mặt ửng hồng do nghẹn ngào của Hiểu Phù, chưa kịp nói thêm bất cứ lời nào, cô đã đi vòng qua người của Quý Cẩm Nga, bước vào trong nhà vệ sinh rồi khoá trái cửa lại.
Lãnh Ái Hy cũng nhìn thấy cảnh đó, như có như không mở miệng: "Cậu ấy bị sao vậy?"
Quý Cẩm Nga lo lắng nhìn về phía phòng tắm, nghe được câu hỏi rất không có thành ý của Lãnh Ái Hy, chỉ hừ lên một tiếng, nhìn cô ta bằng một ánh mắt không mấy thiện cảm.
Cô là bị cô ta bức cho đến bật khóc đó! Bị cô ta với cái tên ngớ ngẩn Vương Đề Hiền bức cho đau lòng đó! Bộ Lãnh Ái Hy muốn Quý Cẩm Nga nói hẳn ra câu này mới vừa lòng à?!
"Tôi không có ý gì đâu nhưng về sau phiền cậu đừng nói chuyện với A Phù nữa.

Chắc chẳng cần nói lí do đâu."
Lãnh Ái Hy ỡm ờ, cũng chẳng để tâm mấy.
Biểu cảm đó của cô ta càng khiến cho Quý Cẩm Nga tức đến nổ phổi, hận không thể lột da lóc xương cô ta ra.
Hiểu Phù ở trong phòng vệ sinh, chỉ đến lúc toàn bộ kí túc xá đều đã tắt hết điện, mọi người đều ngủ say, cô mới từ từ bức ra, rồi đi đến bên giường lật chăn lên nằm xuống.
Bỗng có tiếng của Lãnh Ái Hy vang lên.

Cô ta chưa ngủ, chắc không phải là để chờ Hiểu Phù đi ra đâu ha?
"Tôi và Vương Đề Hiền đã là một đôi, Hiểu Phù, mong cô hiểu ý."
Hiểu Phù quay lưng về phía của Lãnh Ái Hy, cô ta thấy cô không trả lời thì cũng chẳng nói gì nữa, yên lặng nhắm mắt ngủ, chỉ là không ngờ, một lúc sau đó, từ bên giường đối diện đáp lại một tiếng nho nhỏ, như là rất chật vật để thốt ra.
"Ừ."
Nếu lúc đầu, Lãnh Ái Hy còn nghi ngờ cô chỉ trả lời qua loa cô ta như vậy, thì những ngày sau đó, Lãnh Ái Hy đã thực sự tin rằng Hiểu Phù đã từ bỏ Vương Đề Hiền rồi.
Cô không tìm đến anh nữa, nếu vô tình chạm mặt thì Hiểu Phù cũng sẽ ngay lập tức tìm cách rời đi.
Lúc mà hai người bọn họ gặp mặt nhau, đứng thẳng lưng nhìn nhau, cũng đã là chuyện của ngày mà Vương Đề Hiền tốt nghiệp..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play