Mây đen cuồn cuộn đè xuống những ngọn núi cao.

Thác nước đổ xuống, gột rửa ân oán giang hồ.

Phái trước vách núi chênh vênh, Phong Vũ Lâu nguy nga sừng sững giữa đất trời, nó hùng vĩ như vậy những lại không thể trấn được ân oán tình thù trên thế gian này.

Phía trên mái hiện, một thanh niên mặt mày như ngọc đứng hiên ngang ở đó, một thân áo gấm vô cùng phóng túng bừa bãi, vô cùng uy nghiêm.

Trảm Hồn Kiếm trên tay hắn tỏa ra ánh sáng sắc lạnh, khí tức lạnh lẽo khiến người run sợ, những giọt máu đỏ tươi còn đọng lại trên thân kiếm từ từ nhỏ xuống dưới, thẩm thấu vào lớp gỗ lâu năm của Phong Vũ Lâu.

Gió thổi phần phật thổi tung từng sợ tóc đen như mực của hắn. Mái tóc đen kia khiến cho sắc mặt của chủ nhân nó càng thêm trắng hơn, đôi mắt càng thêm thâm trầm.

Trong đôi mắt kia dường như không chứa bất kỳ cảm xúc nào, không có lai lịch, cũng không đường về.

Trước mắt hắn chính là hơn một trăm tinh anh của toàn ba băng, chín môn, mười một phái trên giang hồ.

Những người kia đều tràn ngập sợ hãi xen lẫn thù hận, bao quanh Phong Vũ Lâu kín đến không còn một khe hở.

Tại thời điểm này chỉ còn lại giết chóc vô tận.

Một ông già gầy gò, râu tóc bạc trắng, trên tay còn cầm một cây phất trần tiến lên phía trước, lạnh giọng quát: “Cố Hồn Quy, ngươi đã không còn đường lui, còn không mau chịu trói.”

Thanh niên áo tím lộ ra nụ cười lạnh lùng mà đẫm máu, hắn cất tiếng cười to, gằng từng chữ một: “Chỉ bằng các ngươi?”

Thanh âm của ông lão tóc trắng trắng như chuông lớn: “Chỉ bằng chúng ta.”

Giọng nói của thanh niên càng như vọng lại từ nơi xa xăm: “Sau hôm nay, trên giang hồ sẽ không còn ba băng chín môn mười một phái nào nữa. Dưới Trảm Hồn Kiếm này, không còn người sống sót.”

Trăm tinh anh đều rùng mình.

Mây càng ngày càng hạ xuống, che trời lấp đất, mưa gió chuẩn bị kéo đến.

Ông lão tóc trắng lạnh lùng nói: “Nếu như vậy, hôm nay không phải ngươi chết thì chính là ta chết.”

Lời còn chưa dứt, ông lão kia đã thả người nhảy lên, thân ảnh nhanh như chớp hướng về phía Cố Hồn Quy. cùng lúc đó, cây phất trần trên tay ông ta cũng vung lên, đồng thời hướng về phía thanh niên.

Cố Hồn Quy không chút đổi sắc, trường kiếm trong tay run lên, như cầu vồng xuyên qua đám mây, hướng thẳng về phía ông lão.

Hai người gần trong gang tấc, binh khí chạm nhau, những sợi dây trên cây phất trần quấn lấy thân kiếm, lưỡi kiếm sắc bén bị cuốn lấy khiến cho không thể di chuyển.

Những sợi dây trên cây phất trần này được chế tạo từ tơ tằm băng tuyết, mềm như lông thú nhưng lại vô cùng cứng rắn, là thần binh lợi khí không thể đứt được.

Trảm Hồm Kiếm là vũ khí hộ thân sắc bén của Cố Hồn Quy, lưỡi kiếm bị cuốn lấy khiến cho một thân kiếm pháp quỷ dị khó lường của hắn không thể nào thi triển được, mặc người khác định đoạt.

Sắc mặt của những tinh anh kia hơi dãn ra, đang định tiến lên.

Nhưng sau đó họ lại thấy trường kiếm đột nhiên rút ra khỏi phất trần, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, còn những sợi dây trên cây phất trần kia lại bị đứt ra thành từng đoạn. Theo trường kiếm giơ lên, đoạn dây kia càng như tuyết trắng bay khắp bốn phương.

Ông lão kia phát ra một tiếng “A ——” đau đớn, gân mạch trên cổ tay cầm phất trần nổi lên, máu tươi chậm rãi chảy ra.

Khóe mắt ông ta như muốn nứt ra, ánh sáng lạnh lẽo khiến người kinh hãi vô cùng, không kịp phản ứng nhanh chóng tiến tới chỗ yết hầu.

Ánh sáng lóe lên, một kiếm đoạt hồn

Thậm chí mọi người còn không kịp phản ứng lại, ông lão đã ngã xuống đất, chỉ còn lại tiếng thở dốc nghẹn ngào tiêu tán trong gió.

Trong đám người truyền đến vài tiếng rống vừa kinh vừa giận: “Sư phụ ——”

Sáu người đàn ông nhanh chóng lao lên, người cầm đầu vẻ vặt nghiêm nghị, bi phẫn hét lớn: “Cố Hồn Quy, Trường Sinh Môn chúng ta hôm nay liền cùng ngươi không chết không ngừng ——”

Sáu gã đệ tử của Trường Sinh Môn nhanh chóng phi người vào trận chiến. Người cầm đầu dánh thẳng vào người Cố Hồn Quy, hai đệ tử cầm vũ khí đánh về phía sườn bên, ba người còn lại vốn theo sát đằng sau người đi đầu để yểm hộ cho hắn nhưng ngay lúc còn cách Cố Hồn Quy khoảng một trượng thì chiêu thức bỗng nhiên biến đổi nhanh chóng, tấn công vào những điểm yếu trên người Cố Hồn Quy.

Sáu người tầng tầng mà đến, kết thành thiên la địa võng, chiêu thức xuất ra cũng thay đổi thất thường, tấn công trực tiếp vào những chỗ yếu hại, lập tức ngăn chặn toàn bộ đường lui của Cố Hồn Quy.

Trảm Hồn Kiếm lại run lên tạo thành những tàn ảnh khiến người hoa mắt.

Cố Hồn Quy không lùi không né, trường kiếm liên tiếp chém ra mấy nhát, chiêu thức biến hóa với tốc độ kinh người khiến cho người khác không kịp nhìn.

Tiếng xé gió phát ra, mũi kiếm như phân thân thành sáu, tựa như tia chớp hướng về trước mặt sáu người.

Kia sáu người đều vội hoảng hốt, thế công sắc bén vô cùng cũng dừng lại, ý đồ tránh đi hàn quang khiến người ta sợ hãi.

Thời khắc sống chết sao có thể do dự được, nhưng mà ngay lập tức sáu mũi kiếm kia như tiêu tán, chỉ còn lại một cái hướng về phía đệ tử bên trái.

Hóa ra Trảm Hồn Kiếm không phải thực sự từ một hóa thành sáu mà là do tốc độ xuất kiếm của Cố Hồn Quy cực kỳ mau, liên tiếp phất qua trước mặt sáu người tạo thành hư ảnh, mà hư ảnh này lại khiến cho đệ tử của Trường Sinh Môn lòng sinh sợ hãi mà tự loạn trận tuyến.

Ngay trong khoảnh khắc đó, võng trận đại phá.

Những người ở môn phái khác nhìn thấy thế thì kinh hãi, lại thấy hơn mười người tiến lên, phân thành ba hướng, giống như ba thanh lợi kiếm, từ ba đường trái phải và ở giữa đâm vào Cố Hồn Quy.

Trận của đệ tử Trường Sinh môn đã bị phá, Cố Hồn Quy thấy người tiến đến tấn công mình ngày càng nhiều, không thể lấy hư ảnh để dọa lui toàn bộ được nên hắn vung trường kiếm, thúc giục nội lực lên một tầng mới, dưới chân khé chuyển, hướng về bên trái trước tiên.

Đám người ở hai bên kia thấy thế công của Cố Hồn Quy hướng bên trái, tinh thần đều rung lên, nhanh chóng biến hóa thân hình, những người ở phía bên phải mượn một đường khe hở ở chính diện, xuyên qua khoảng cách giữa hai người, thừa dịp Cố Hồn Quy đưa lưng về phía bọn họ thì nhanh chóng đánh úp về phía sau lưng không được bảo vệ đó.

Cùng lúc đó, một người ở hướng chính diện cũng nhanh chóng xoay người, nhanh chóng theo sát hỗ trợ.

Bọn họ đông người, thế tới mãnh liệt, ra chiêu lại nhanh, mắt thấy Cố Hồn Quy được cái này mất cái khác, đem điểm yếu ở sau lưng hoàn toàn bại lộ, mệnh đã sớm định trước kết cục.

Nhưng ngay lúc mọi người cho rằng hẳn đang chuyên tâm đối phó với những người ở bên trái, thế công của người bên phải gần trong gang tấc thì Cố Hồn Quy bỗng nhiên mạnh mẽ xoay người một cái, trường kiếm trong tay xẹt ngang một đường, kiếm phong lướt qua, giống như một đạo xích bạc lóe mắt thình lình xảy ra.

Đoàn người trước hắn chỉ cảm thấy trước mặt bỗng nhiên có một đạo tia sáng lóe lên, sau đó cổ chợt lạnh, thậm chí còn không kịp cảm thấy đau đớn, những giọt máu đỏ tươi đã đập thẳng vào tầm mắt.

Những người ở bên trái vốn đang chuyên tâm chuẩn bị tiếp chiêu đều kinh hãi. Ai cũng không thể ngờ hóa ra Cố Hồn Quy chỉ là hư trương thanh thế, nơi Trảm Hồn Kiếm thực sự trảm chính là vốn chính là chỗ hắn bại lộ điểm yếu.

Nhưng mà lúc này mới biết được ý đồ của hắn đã là quá muộn, uy hiếp đến từ phía bên phải đảo mắt đã giải trừ, tay hắn cũng không ngừng nghỉ, lại vung lên, kiếm chỉ phía sau.

Mọi người không nghĩ tới, hơn mười người kết trận thế nhưng lại không thể áp được Cố Hồn Quy, một thân áo gấm màu tím kia cũng sớm bị máu tươi sũng nước, màu sắc càng thâm, trong không khí tràn ngập mùi tanh của sự thù hận.

Những người còn lại không dám chậm chễ chờ tại chỗ, lại hai mươi người tiến lên, những người khác cũng đi ngay sau đó.

Đủ loại vũ khí đồng thời xuất chiêu, một đám người như sấm sét giữa trời, nhất nhất nhảy lên, trong không trung mấy chục bóng người cao thấp đan xen, giống như đàn ong rời tổ, đồng thời đánh úp về phía thanh niên áo gấm.

Màn trời màu đen ép tớicàng thấp, phủ xuống mọi nơi, mạnh mẽ chế trụ núi cao cùng thác nước, lâu cùng bóng người.

Tiếng gió phần phật, trời đất tối tăm như đã tiến vào màn đêm trước thời gian, biểu tình của đám người đã trở nên mơ hồ không rõ, ánh sáng duy nhất trong đất trời chỉ là những tia chớp như muốn xé rách cả bầu trời, cùng với ánh sáng lạnh lóe lên từ đám binh khí của mọi người.

Sấm sét rơi xuống đất, cuồn cuộn mà đến.

Chém giết tựa hồ vĩnh viễn không thể ngừng lại.

Trong tiếng sấm sét, tiếng binh khí va chạm vào nhau hào cùng tiếng thở dốc khi đã cận kề với cái chết.

Đây là một trận chiến đấu không chết không ngừng. Thanh niên đã từng khiến cho cả giang hồ kinh diễm kia giờ mặt đầy vết máu, lấy một địch trăm. Áo gấm của hắn đã sớm bị đâm thủng, nhưng thân ảnh kia vẫn cao cao tại thương, tựa như không gì có thể phá được.

Trảm Hồn Kiếm bọc vô số oan hồn, trăm ngàn oán khí hóa thành hận ý, nhất nhất đem những kẻ thù ngày xưa trảm dưới kiếm của mình.

Oan oan tương báo, không chết không ngừng.

Những cơn gió thổi đến đưa mùi máu tươi không thể tiêu tán được bay đi rất xa rất xa.

Chỗ xa hơn, một thiếu nữ một thân tuyết trắng dung mạo tuyệt trần đang giục ngựa mà đến, mái tóc đen dài của nàng bị gió thổi tung nhưng sự nông nóng cùng lo lắng ở trên mặt lại không có cách nào thổi đi được.

Phong Vũ Lâu đã gần ngay trước mắt, thiếu nữ lên tiếng hô to: “Hồn Quy—— Cố Hồn Quy —— huynh thu tay lại đi ——”

Lại gần, liền thấy mấy chục thân ảnh nhanh chóng nhảy lên, vây khốn lấy thanh niên áo tím.

Những giọt máu tươi trên thân Trảm Hồn Kiếm còn chưa kịp chảy xuống đã bị nhiễm thêm cái mới, trên mặt Cố Hồn Quy cũng vậy.

Trên mặt đất trước Phong Vũ Lâu, từng thi thể nằm tứ tung ngang dọc.

“Các ngươi dừng tay —— dừng tay ——” thiếu nữ kêu đến tê tâm liệt phế, nhưng vẫn không có người để ý tới nàng.

Thiếu nữ giục ngựa không ngừng, đến trước Phong Vũ Lâu, thân người nàng khẽ nghiêng về phía bên phải, lấy ra một thanh hoàn đao ở dưới bụng ngựa, sau đó lưu loát nhảy lên, giẫm lên lưng con ngựa vẫn còn đang chạy như bay một cái, trực tiếp phi người về phía đám người đang đánh nhau kịch liệt kia.

Thanh hoàn đao như cánh nhạn kia chợt xuất hiện khiến cho đám người cả kinh, giống như là gấm vóc bị lưỡi dao sắc bén cắt khai, nhường ra một đạo khe hở.

Thân ảnh hồng nhạt kia lấy đao mở đường, chỉ chớp mắt đã đến ngay trước mặt Cố Hồn Quy.

Trảm Hồn Kiếm danh chấn giang hồ liền chính diện đụng phải hoàn đao của thiếu nữ dung mạo tuyệt đẹp nhưng nhìn qua có vẻ vô cùng không khỏe kia.

Đao kiếm chạm nhau, Cố Hồn Quy đã giết tới hai mắt đỏ bừng bỗng dưng lấy lại tinh thần thần, nhiễm một tia nhu tình.

“Mộng Hồi, muội đi đi.” Hắn thấp giọng nói, thanh âm sâu kín.

“Hồn Quy, huynh nghe muội nói, chuyện năm đó ở Truy Hồn Lâu……” Kỳ Mộng Hồi đang định giải thích, lại thấy bên cạnh đột nhiên có người giết tới

Có người quát: “Kỳ đại tiểu thư, chớ có chặn đường!”

Lại có một người nói: “Kỳ đại tiểu thư, cô cùng này ma đầu dây dưa không rõ, chính là muốn đối đầu với cả võ lâm sao?”

Kỳ Mộng Hồi vội la lên: “Chư vị đại hiệp, các người nghe tôi giải thích ——”

Nhưng mà trận chiến đang đến hồi kịch liệt, làm gì có ai chịu nghe nàng giải thích chứ.

Ngay lúc nàng nói chuyện, mấy đạo roi dài cũng cuốn về phía nàng.

Kỳ Mộng Hồi bay nhanh về phía sau, hoàn đao lại vung ra……

……

“CUT ——” Giọng nói của Schlundt qua thiết bị khuếch đại truyền đến, “Góc độ này của Tưởng Diệc không đủ tiêu chuẩn, quay lại.”

Tưởng Diệc bị treo dây thépthả xuống dưới, trên mặt đỏ bừng, cúi đầu tự trách mà nói: “Cháu xin lỗi.”

Schlundt xua xua tay: “Không phải vấn đề của cô, là dây thép không tốt, làm lại một lần là được.”

Tưởng Diệc gật gật đầu, hít sâu một hơi: “Được ạ, làm lại đi.”

Vì thế Schlundt lại giảng lại cho cô những điều cần chú ý, sau đó để cho Gia Cát Vong Cơ diễn luyện một lần rồi mới vừa rồi gật gật đầu.

Thấy cô tràn đầy nhiệt tình mà giết trở về, Schlundt khen ngợi gật gật đầu.

Kỳ thật Tưởng Diệc cũng đủ nghiêm túc chuyên nghiệp, động tác của cô cũng không có quá nhiều sai lầm. So với những tiểu hoa cùng lứa, cô tuyệt đối có thể xưng là xuất sắc, nhưng mà trong quá trình quay trận này, NG nhiều nhất lại chính là cô.

Nhưng mà, cái này cũng không phải là vấn đề của cô, dù sao diễn viên của trận này đều là có thủ võ lâm chân chính mà.

Trong cảnh này, mấy người được quay cảnh đánh nhau chính diện chỉ có một số ít diễn viên đã lớn tuổi cần treo dây théo giống như Tưởng Diệc thôi, những người khác đều là trực tiếp ra trận, chiêu thức cũng tùy ý phát huy.

Khiến cho những diễn viên bị dây thép tra tấn đến chết đi sống lại hâm mộ đến rơi lệ đầy mặt.

Schlundt cũng cảm khái vạn phần. Ông quay phim hành động lâu như vậy cũng chưa từng có thời điểm có thể nhẹ nhàng như vậy.

Ông tràn đầy kích động mà tua lại cảnh vừa nãy nhìn thêm mấy lần, nhìn đến lần thứ ba, ông nhíu mày một chút, hướng về phía đám diễn viên lâm thời hô: “Bành Nhung Nhung.”

Bành Nhung Nhung mặc một thân áo ngắn chạy như bay tới, hưng phấn nói: “Đạo diễn, ngài định tăng thêm xuất diễn cho cháu sao?”

Schlundt chỉ vào hình ảnh ở trên màn hình, nói: “Chỗ cuối cùng này, chụp phải mặt cô.”

Bành Nhung Nhung gật đầu: “Ừm ừm.”

Schlundt một gõ gõ màn hình: “Biểu tình của cô là sao hả?”

Bành Nhung Nhung nhìn kỹ một chút, vì thế thấy được chính mình kìm lòng không được mà khóe miệng khẽ giương lên.

Bành Nhung Nhung:……

Schlundt cả giận nói: “Cố Hồn Quy là kẻ thù của cô, cô lại dùng biểu tình như fan nhìn idol này có hợp không hả?”

Bành Nhung Nhung che mặt: “Cháu sẽ chú ý.”

Schlundt hừ hừ một tiếng: “Nhớ kỹ!”

Bành Nhung Nhung dùng sức gật đầu: “Cháu sẽ kiên trì đến khi bị anh ấy đánh chết.”

Schlundt: “……”

Schlundt trịnh trọng sửa lại: “Lúc làm thi thể cũng phải tiếp tục kiên trì.”

Tác giả có lời muốn nói:

Đạo cụ: Diễn viên của chúng tôi không cần dây thép?(^?^*)

~ Hết chương 80~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play