Dung Thi Mặc khiếp sợ mà nhìn Nhiếp Thiên Thu cùng Hạ Tinh Hàng, nói chuyện đều có chút nói lắp: “Hai người, hai người ở bên nhau?”
Nhiếp Thiên Thu câu lấy bả vai Hạ Tinh Hàng: “Đúng vậy, xứng đôi không?”
Dung Thi Mặc: “……”
Tuy rằng mặt ngoài là Nhiếp Thiên Thu dò hỏi, nhưng trực giác làm cảnh sát nhiều năm đã nói cho Dung Thi Mặc, vấn đề này, chỉ có một đáp án.
Dục vọng sống đã làm cho hắn ngoan ngoãn gật đầu: “Đặc biệt xứng đôi.”
Schlundt: “……” Tại sao đệ tử phái Võ Đang không có chút cốt khí nào vậy?
Sau khi ăn no (cẩu lương), Dung Thi Mặc mang theo Phương Chí Giảo chuẩn bị về cục cảnh sát ở Điệp Thành. Trước khi đi, Hạ Tinh Hàng đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, đội trưởng Dung, ổ gà phái Võ Đang mấy anh ở chỗ nào vậy?”
Dung Thi Mặc không thể hiểu được: “Vì sao lại muốn hỏi chỗ của ổ gà?”
Hắn phòng bị mà nhìn Hạ Tinh Hàng: “Không phải cậu muốn ăn trộm gà đấy chứ?”
Hạ Tinh Hàng: “……”
Nhiếp Thiên Thu nói: “Tại sao đội trưởng Dung lại có thể nghĩ đến đê tiện như vậy chứ? Làm người cần quang minh chính đại.”
Dung Thi Mặc không quá tin tưởng mà hỏi lại: “Vậy mấy người hỏi cái này để làm gì?”
Nhiếp Thiên Thu nghiêm mặt nói: “Là thế này, Tinh Hàng vẫn luôn là một người vô cùng chăm chỉ, cho nên cậu ấy muốn học người xưa nghe gà gọi dậy, cảm thụ tiếng gáy đầu tiên trong ngày của gà, khích lệ bản thân mình một chút!”
Hạ Tinh Hàng: “……”
Nhiếp Thiên Thu nói vô cùng nghiêm túc, nghiêm đến mức chính bản thân hắn cũng tin!
Nhưng dù sao Dung Thi Mặc cũng xuất thân từ cảnh sát hình sự, hắn nhanh chóng phát hiện ra chỗ không bình thường,nghi ngờ: “Muốn dậy sớm thì hẹn đồng hồ báo thức là được rồi, cần gì phải phức tạp như vậy?”
Nhiếp Thiên Thu khinh bỉ hắn: “Trở về ban sơ mà. Anh cho rằng gà gáy chỉ đơn giản là gáy sao?”
Dung Thi Mặc: “Bằng không thì sao?”
Nhiếp Thiên Thu trịnh trọng: “Mỗi một tiếng đều ẩn chứa trí tuệ của người xưa!”
Dung Thi Mặc: “…… Mấy lời cậu nói gà có hiểu không?”
Nhiếp Thiên Thu: “Gà hiểu hay không không quan trọng, anh có thể hiểu được là được rồi.”
Khóe miệng Dung Thi Mặc giật giật. Lúc này nếu như nói hiểu thì lại có cảm giác bị cho vào bẫy rập, còn nếu như nói không hiểu thì lại cảm thấy mình giống như một tên thiểu năng trí tuệ. Thật sự là tiến thoái lưỡng nan.
Cuối cùng hắn vẫn khuất phục trước ánh mắt chân thành tha thiết của Nhiếp Thiên Thu, nói vị trí của ổ gà phái Võ Đang cho bọn họ.
Quan trọng nhất chính là, dù sao mấy con gà đó cũng là do mấy sư đệ nuôi, nếu như có vấn đề gì, để các sư đệ tự giải quyết đi!
…
Chờ Dung Thi Mặc mang theo Phương Chí Giảo rời đi, Nhiếp Thiên Thu cùng Hạ Tinh Hàng trở về phòng mình, Bùi Thanh cũng đúng lúc gọi điện tới.
“Bị trộm đồ.” Thần sắc Nhiếp Thiên Thu ngưng trọng mà nói với Hạ Tinh Hàng.
Sắc mặt của Hạ Tinh Hàng cũng đặc biệt koong tốt: “Nhất định là Mạc Ly, chuyện anh là truyền nhân của Nhiếp Thải đã sớm không phải là bí mật gì. Nhất định bà ta cũng đoán được nửa bộ tâm pháp kia ở trên tay anh.”
Nhiếp Thiên Thu thở dài một tiếng: “Tại sao bà ta lại trộm nửa bộ tâm pháp kia chứ……”
Hạ Tinh Hàng ôm bờ vai của cậu, nhẹ giọng trấn an: “Thầy ơi, anh không cần lo lắng. Dù bà ta có cả bộ tâm pháp kia thì cũng không có khả năng thật sự thiên hạ vô địch. Hơn nữa, bây giờ đã là xã hội pháp trị……”
Nhiếp Thiên Thu dựa đầu vào vai hắn: “Tôi không lo cái này, tôi lo là……”
Cậu bổ sung một chút: “Lo cho Mạc Ly”
Hạ Tinh Hàng nghi hoặc.
Nhiếp Thiên Thu cọ cọ cổ hắn, giọng nói mang chút hổ thẹn: “Nói ra thì rất dài……”
Hạ Tinh Hàng khẽ hôn đỉnh đầu cậu, cảm thấy cả tim mình mềm nhũn. Hắn nhẹ giọng nói: “Em có thể chậm rãi nghe.”
Nhiếp Thiên Thu hít một hơi, rốt cuộc vẫn nói ra: “Chuyện này phải nói từ khi tôi xuất đạo……”
Ánh mắt cậu nhìn về phương xa, trong giọng nói mang theo mờ mịt: “Cậu cũng biết mà, trước kia tôi thường xuyên quay mấy bộ phim thần tượng máu chó. Những bộ phim đó thường có mấy tình tiết như nhà giàu trộm sửa di chúc linh tinh…”
“Có một ngày bỗng nhiên tôi nghĩ, tâm pháp sư phụ giao cho tôi rất quan trọng, mà ông ấy lại có rất nhiều kẻ thù, vạn nhất ngày nào đó tôi bị bại lộ, nói không chừng sẽ có người có thù oán tìm tới cửa —— tuy rằng tôi không sợ người khác trả thù, nhưng chẳng may người trong võ lâm nhìn thấy tâm pháp kia lại đỏ mắt thì cũng không tốt. Vì vậy, tôi liền đem tâm pháp kia để vào trong ngân hàng…”
Nhiếp Thiên Thu nói tới đây liền dừng một chút.
Hạ Tinh Hàng lại sửng sốt: “Anh để tâm pháp vào trong két sắt ở ngân hàng sao? Vậy thứ ở trong nhà anh là cái gì?”
Nhiếp Thiên Thu nhìn trời: “Vì diễn quá nhiều phim truyền hình nên không kìm lòng được mà bắt chước một ít tình tiết trong phim —— tôi làm một cái giả. Mà thật ra cũng không tính là giả, là…… Thật giả lẫn lộn mới đúng. Tôi bỏ thêm một ít đoạn nhạc thiếu nhi hồi nhỏ sư phụ dạy tôi vào, mấy đoạn nhạc thiếu nhi kia của sư phụ tôi nghe rất giống từ thời cổ đại, lúc cho vào thoạt nhìn còn rất hài hòa.
Hạ Tinh Hàng: “……”
Nhiếp Thiên Thu vô tội nói: “Lúc ấy bởi vì tôi tương đối nhập diễn, diễn viên mà, phải dùng tình cảm thật sự của bản thân mới diễn được tốt nhất, không ngờ thật sự lại có người trộm mất.”
Hắn nhìn Hạ Tinh Hàng: “Em nghĩ là chắc Mạc Ly cũng có thể phân biệt được bộ phận là nhạc thiếu nhi đi, nói không chừng bà ta còn chưa hết tính trẻ con, còn được đoạn nhạc đấy cảm hóa, bỏ ác theo thiện.”
Hắn càng nói càng cảm thấy có đạo lý, cuối cùng tổng kết: “Cái này hẳn là ý trời đã định rồi.”
Hạ Tinh Hàng:…… Tại sao lúc nãy hắn lại nghĩ rằng thầy sẽ thật sự rối rắm khổ sở lo lắng chứ.
Hắn trầm mặc sau một lúc lâu, ôm Nhiếp Thiên Thu cùng nhau lăn đến giường: “Thầy của em chính là cầm kịch bản của nam chính, còn là loại có bàn tay vàng nữa.”
Nhiếp Thiên Thu ghé vào trên người hắn, cười hì hì cọ cọ chóp mũi bạn trai mình: “Vậy cậu chính là bàn tay vàng của tôi.”
Hạ Tinh Hàng: “……”
Ai, nói lời âu yếm, lại thua rồi.
Thầy của hắn…… Thật là vô địch.
….
||||| Truyện đề cử:
Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y |||||
Sáng sớm, phái Võ Đang.
Trương Do đang ở trong viện luyện công, một trong số đệ tử của ông là Quan Nguyệt Lan hoang mang chạy như bay đến, vừa chạy vừa nôn nóng hô: “Sư phụ —— sư phụ —— không ổn, chuyện lớn không ổn rồi……”
Trương Do vội thu chiêu, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Quan Nguyệt Lan chống hai tay xuống đầu gối, vừa thở dốc vừa nói: “Sư, sư phụ, ổ gà của chúng ta, tối hôm qua không biết, không biết như thế nào lại bị mở ra, mấy chục con gà chúng ta nuôi đều chạy rồi!”
Trương Do kinh ngạc: “Còn có chuyện như vậy?”
Quan Nguyệt Lan sắp khóc tới nơi: “Con nhớ là tối qua sau khi cho gà ăn xong đã đóng cửa lại rồi, này…… Này……”
“Đừng nóng vội, đừng nóng vội.” Trương Do vuốt râu, dùng giọng nói thông thấu sự đời nói, “Chạy thì chạy đi.”
Quan Nguyệt Lan suốt ruột đến không biết làm gì lại bị nghẹn một chút: “Sư phụ, tại sao người lại có thể bình tĩnh như vậy được chứ? Những con gà đó đều do con một tay phân một tay nước tiểu mà nuôi lớn……”
Trương Do thong thả ung dung gật đầu: “Nếu cửa ổ gà vô duyên vô cớ bị mở ra, chứng tỏ số phận của những con gà này là phải được tự do, đó chính là vạn sự tùy duyên, không cần quá mức rối rắm……”
Quan Nguyệt Lan: “……”
Gà đã chạy hết mà sư phụ còn không quên rót canh gà!
Muốn phản sư môn QAQ!
…
Hai ngày sau, bên phía Hà Phương Ngại nhắn tin lại cho Nhiếp Thiên Thu cùng Hạ Tinh Hàng.
Hà Phương Ngại đăng nhập tài khoản của Phương Chí Giảo, tiếp xúc với người thần bí kia, đồng thời kiểm tra địa chỉ IP của đối phương.
Đối phương làm việc vô cùng cẩn thận, IP sử dụng là địa chỉ công cộng, thế nhưng người đối diện hắn chính là Hà Phương Ngại, cuối cùng vẫn bị tra ra một ít thứ.
“Sau sự kiện Cái Bang Quảng Thành, chúng ta đã từng cung cấp tài liệu tố giác cho cảnh sát, mật báo tập đoàn Thương Long có khả năng có liên quan đến Cái Bang Quảng Thành, nhưng tập đoàn Thương Long vô cùng giảo hoạt, ngay đêm phát sóng trực tiếp ở Cái Bang Quảng Thành liền cắt đứt toàn bộ quan hệ, đồng thời tiêu hủy toàn bộ chứng cứ. Cảnh sát điều tra một hồi lâu cũng không nắm được bất kỳ nhược điểm nào.”
Hạ Tinh Hàng vừa xem tin nhắn của Hà Phương Ngại vừa nói cho Nhiếp Thiên Thu.
“Mục Tiềm thực thông minh, các mối làm ăn bên ngoài của tập đoàn Thương Long đều hợp pháp, khách hàng của bọn họ cũng đều là những người bình thường. Hà Phương Ngại đã từng tra xét thông tin của toàn bộ khách hàng này một lần cũng không phát hiện ra bất kỳ tình huống khác thường nào. Thế nhưng lần này IP anh ta tra được lại trùng với IP của một khách hàng của tập đoàn Thương Long, vì vậy anh ta lại kiểm tra cẩn thận vị khách hàng này một lần nữa, phát hiện đây là một công ty con ở nước ngoài, có khoản giao dịch kếch xù với tập đoàn buôn lậu kẹo chín màu lần trước.”
Nhiếp Thiên Thu ghé vào trên giường, nhìn cái ly ở trên đầu giường, nói: “Nói cách khác, tập đoàn Thương Long, Cái Bang Quảng Thành, kẹo chín màu rất có khả năng tuy ba nhưng là một……”
Hạ Tinh Hàng gật gật đầu: “Đều là sản nghiệp của Ma giáo.”
“Kế hoạch của Cái Bang Quảng Thành bị phá hủy, tập đoàn Thương Long bị điều tra, rất nhiều nghiệp vụ đều trì trệ không tiến, cổ phiếu giảm mạnh, kẹo chín màu lại sa lưới. Thời gian này Ma giác khẳng định không sống tốt được.” Hạ Tinh Hàng nói, “Nửa bộ tâm pháp trên tay mẹ em đã bị Mạc Ly trộm sau khi kẹo chín màu bị sa lưới.”
Nhiếp Thiên Thu tiếp tục nhìn cái ly: “Cho nên bà ta định phát triển sản nghiệp mới —— xưng bá võ lâm?”
Cuối cùng Hạ Tinh Hàng cũng chú ý tới việc Nhiếp Thiên Thu nhìn chằm chằm cái ly cả nửa ngày, không khỏi bật cười, đi qua cầm lấy cái ly đưa cho cậu: “Thầy ơi, anh uống nước đi.”
“A ——” Nhiếp Thiên Thu kinh ngạc cảm thán, “Chúng ta thật sự tâm ý tương thông!”
Hạ Tinh Hàng: “……” Kỳ thật chỉ là do ánh mắt của hắn tương đối tốt mà thôi.
Nhưng mà nếu như thầy đã cảm thấy là do tâm ý tương thông, vậy chính là tâm ý tương thông.
Nhiếp Thiên Thu uống nước xong, cả người đều thoải mái, trở mình một cái ở trên giường, lộ ra cái bụng nhỏ: “Cậu nhanh chóng khuyên vị sư thúc này của cậu quay đầu lại là bờ đi, xưng bá võ lâm không có cái gì tốt cả, không chừng đến cả tiền mua quan tài cũng không còn đâu.”
Hạ Tinh Hàng lo lắng sốt ruột: “Em lo bọn họ muốn tìm tâm pháp kia là vì muốn đối phó với anh, dù sao mấy sản nghiệp của Ma giáo đều là bị anh phá hủy mà.”
Nhiếp Thiên Thu thở dài: “Cái này có được tính là ngồi trong nhà mà nổi từ trên trời rơi xuống không?”
Hạ Tinh Hàng nói: “Hiện tại những tư liệu này đều giao cho Dung Thi Mặc cùng cảnh sát Dương Xuyên, sau đó, hẳn là cảnh sát Dương Xuyên cùng Điệp Thành sẽ hợp tác điều tra.”
Nhiếp Thiên Thu gật đầu: “Ừm, hy vọng bọn họ bỏ chút công sức vào chuyện này.”
Nói xong chuyện của Ma giáo, Hạ Tinh Hàng mới chuyển tới một tin tức khác mà Hà Phương Ngại truyền đến: “Đúng rồi, thầy ơi, Hà Phương Ngại nói IPO của Đả Câu võng đã xét duyệt qua, nửa đầu năm sau có thể đưa ra thị trường, anh ta mời anh đi cùng.”
Nhiếp Thiên Thu gật đầu: “Muốn muốn, dù thế nào cũng là một cổ đông lớn mà.”
Cậu nói xong lại quay đầu nhìn cái ly.
Hạ Tinh Hàng tiến lên cầm lấy cái ly trống không: “Em lấy thêm nước cho anh nhé.”
Nhiếp Thiên Thu vui rạo rực: “A, thật sự là tâm ý tương thông!”
Đây thực sự là chân ái mà!
…
Ngày hôm sau, 40 diễn viên lâm thời được mời đến từ phái Côn Luân cùng Cái Bang đã đến núi Võ Đang. Bởi vì Trương Do nhiệt tình đưa ra lời mời nên mọi người cùng nhau vào ở trong đạo quan của Võ Đang, cũng thuận tiện cho việc giao lưu với các đệ tử của phái Võ Đang.
Ngay sau đó đoàn phim liền sắp xếp hai ngày huấn luyện, chủ yếu là giải thích cho mọi người các động tác cùng thiết kế cho trận chiến lớn cuối cùng, đồng thời diễn tập môt số cảnh quan trọng.
Lần này những người đến diễn đều là đệ tử của môn phái chính tông, dù võ công cũng không tính là quá xuất sắc thì cơ bản cũng biết dùng khinh công, mấy chiêu thức khoa tay múa chân cũng đã biết trước. Bởi vậy, lần huấn luyện này chủ yếu chỉ để cho bọn họ là quen với ống kính máy quay cùng căn chuẩn thời gian ra chiệu, còn những cái khác căn bản không quá khó khăn, huấn luyện vô cùng thuận lợi.
Hai ngày lúc sau, cuối cùng toàn bộ bối cảnh của quyết chiến Phong Vũ Lâu cũng được hoàn thành, chính thức đưa vào sử dụng.
Cảnh cuối cùng ở Phong Vũ Lâu được quyết định thực hiện ở dưới vực sâu núi Ngọc Hành Phong. Nơi đó có một khoảng đất trống trải bằng phẳng, vách núi cao lớn, mà điều tuyệt nhất chính là còn có một thác nước to. Phong Vũ Lâu được dựng ngay trước thác nước, tòa nhà cao ba tầng theo lối kiến trúc cổ điển, nhìn vô cùng đồ sộ.
Tòa nhà này cũng là sau khi thương lượng với phái Võ Đang mới định ra, Phong Vũ Lâu cũng được xây dựng dựa theo tiêu chuẩn xây nhà thông thường chứ không phải là bối cảnh lâm thời được dựng ra. Chờ sau khi cảnh quay này được hoàn thành, Phong Vũ Lâu sẽ được bảo lưu lại, trở thành một cảnh sắc mới của núi Võ Đang.
Bởi vì là công trình kiến trúc chính thức, sau khi làm xong phái Võ Đang cùng đoàn phim còn tổ chức một nghi thức cắt căng đơn giản cho Phong Vũ Lâu. cùng ngày cắt băng hôm đó, toàn bộ nhân viên đoàn phim cngf 60 diễn viên lâm thời của các phái đều cùng nhau có mặt.
Nhiếp Thiên Thu làm đại biểu cắt băng, Trương Do nhìn Phong Vũ Lâu khí thế đồ sộ, bỗng dưng sinh ra cảm khái: “Trước kia bần đạo cũng từng đọc qua 《 Hồn Mộng Đào Nguyên 》, Phong Vũ Lâu này chính là minh chứng cho hòa bình của võ lâm. Hy vọng trong tương lai, Phong Vũ Lâu có thể tiếp tục kế thừa loại tinh thần này, xúc tiến hoà bình võ lâm……”
Mọi người trong võ lâm: “……”
Nhiếp Thiên Thu cầm lòng không được mà cắt ngang: “Đạo trưởng, ngài nhớ lầm rồi, rõ ràng Phong Vũ Lâu là nơi Cố Hồn Quy tàn sát chín môm mười phái trên giang hồ, vô cùng máu me.”
Trương Do: “……”
Trương Do ý chí kiên định mà tiếp tục nói: “Tuy rằng giết chóc là điều không thể tránh được, nhưng hoà bình mới là chủ đề vĩnh hằng……”
Mọi người trong võ lâm: “……” Tinh thần lực của người tu đạo thật là trâu bò!
Khóe miệng Nhiếp Thiên Thu cũng không khỏi giật giật một chút. Cậu bỗng dưng sinh ra một thú vui ác, đột nhiên thả người nhảy lên, trực tiếp cách mặt đất hơn một trượng, sau đó xoay người trên không trung một cái, nhẹ nhàng đáp xuống chỗ mái cong cong ở tầng một của Phong Vũ Lâu, ngạo nghễ mà đứng trước mặt mọi người, lộ ra nụ cười lạnh khiến người khác sợ hãi, giọng nói sâu thẳm mà lại xa xăm: “Ta, truyền nhân của Đại Hà Kiếm, mang theo ý chí của Nhiếp Thải đã trở lại.”
Mọi người:………………!!!!!
Đờ mờ!!!!
Giờ khắc này, tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhớ lại cảm giác sợ hãi khi bị Nhiếp Thải cùng Đại Hà Kiếm chi phối!
Canh gà hòa bình của Trương Do nghẹn ở trong, mở to hai mắt.
Ngay sau đó liền thấy nụ cười lạnh trên mặt Nhiếp Thiên Thu nháy mắt tiêu tán, “Ha ha” một tiếng, phi người trở về: “Dọa mấy người thôi, đừng khẩn trương như vậy chứ”
Mọi người: “……”
Có thể không khẩn trương sao!!!!!
Nhiếp Thiên Thu chạy đến bên người Hạ Tinh Hàng: “Dư uy của sư phụ tôi vẫn còn ở.”
Mọi người: Còn là người sao!
Hạ Tinh Hàng gật đầu, có chung vinh dự: “Nếu ông ấy ở dưới suối vàng biết được, hẳn là rất vui mừng.”
Mọi người: “……”
Trương Do: Không muốn nói chuyện QAQ
Tác giả có lời muốn nói:
Trương Do: Từ đây, tôi biến thành một đạo trưởng không thích hầm canh gà nữa QAQ
Nhiếp Thải: Dư uy vẫn còn ở ^_^
~ Hết chương 79~