Trong văn phòng của một tòa nhà cao cấp tại Dung thị, Dương Tu Văn cau mày nhìn vòng bạn bè trong tài khoản liên kết với số điện thoại cũ của A Thu. Hôm nay là ngày thứ 298 không ở bên cạnh A Thu, anh chỉ có thể dựa vào những kỉ niệm này để sưởi ấm chính mình. Gần một năm nay, anh đã đi khắp Dung thi và những thành phố lân cận, không bỏ qua bất kì tin tức nào liên quan đến A Thu, nhưng không lần nào có kết quả.

Có lẽ A Thu cố tình tránh mặt anh, dừng đăng nhập tất cả các tài khoản trước đây khiến anh không thể dựa vào đó tìm cậu. Anh thậm chí còn truy cập vào camera an ninh của khách sạn nơi A Thu ở lần cuối cùng và lần theo chiếc xe A Thu ngồi, nhưng cuối cùng vẫn không có manh mối.

Ngón tay anh lướt trên màn hình điện thoại, tâm trạng rối bời. Bỗng nhiên nhìn thấy một người bạn trong vòng bạn bè, bóng lưng trong bức ảnh kia...

Anh vội vàng cầm điện thoại lên phóng to bức ảnh, ngón tay đeo nhẫn của bàn tay cầm cà phê có một nốt ruồi nhỏ, đích thị là A Thu... Anh mở trang cá nhân của người mà anh không biết đã kết bạn lúc nào, phát hiện hắn đang đi du lịch ở Lâm Thành. Tuy rằng không có thông tin rõ ràng về địa điểm trong bức ảnh, nhưng như thế là đủ.

Nhìn dòng trạng thái đăng kèm trên vòng bạn bè, lông mày anh nhíu chặt.

Nhưng phía bên kia, lớp học của A Thu diễn ra không thuận lợi. Đứa nhỏ cậu nhận gia sư, Triệu Thần Quân, luôn mất tập trung. Dương Hành Thu đành dừng buổi học, đặt sách bài tập sang một bên và nhẹ nhàng hỏi: "Tiểu Quân, có chuyện gì thế?"

Khóe mắt Triệu Thần Quân ửng hồng, nắm chặt ống tay áo, cúi đầu: "Xin lỗi thầy giáo Tiểu Thu. Em không cố ý..."

Đứa nhỏ này từ trước đến này rất biết điều, đối với ai cũng lễ phép, hiếm có lúc nào lúng túng như vậy.

Bên ngoài cha mẹ cậu nhóc không ngừng nghe điện thoại, dường như công việc gặp vấn đề, Dương Hành Thu mơ hồ linh cảm được: "Trong nhà xảy ra chuyện sao?"

Triệu Thần Quân khẽ gật đầu, hai tay xoắn ống tay áo, nhỏ giọng nói: "Thầy giáo Tiểu Thu, chắc sau này không thể nhờ thầy gia sư cho em nữa. Nhà em có khả năng phá sản..."

Dương Hành Thu sửng sốt, cậu chỉ biết cha mẹ đứa nhỏ này mở một công ty, sức ảnh hưởng ở thành phố không nhỏ, không nghĩ tới... Cậu xoa đầu đứa nhỏ, giọng nói dịu dàng: "Tuổi của con không cần suy nghĩ những chuyện này, nhiệm vụ của con là học tập thật tốt, biết chưa? Cho dù gặp phải chuyện gì con hãy cứ hoàn thành tốt việc của mình, chuyện của người lớn giao cho người lớn, được không?"

Triệu Thần Quân ngoan ngoãn gật đầu nhưng vẻ mặt vẫn cô đơn.

Dương Hành Thu thở dài, thu dọn tài liệu trải đầy trên bàn, vò vò tóc và ôm lấy đứa nhỏ: "Vậy hôm nay học đến đây thôi. Tiểu Quân nghỉ ngơi sớm đi, còn nhỏ mà suy nghĩ nhiều sẽ trọc đầu đó."

Triệu Thần Quân nở nụ cười, ôm lấy Dương Hành Thu, nhỏ giọng cảm ơn: "Cảm ơn thầy giáo Tiểu Thu."

Dương Hành Thu đứng dậy vẫy tay, mang theo tài liệu mở cửa đi ra ngoài. Cha mẹ Triệu Thần Quân ở ngoài phòng khách, vẫn đang gọi điện thoại.

"Hệ thống đã tê liệt một ngày, cậu có biết điều này gây ra tổn thất lớn như thế nào không? Tất cả kỹ sư bảo mật đều không có tác dụng! Có thể liên hệ với Dương Tu Văn của Công ty công nghệ Cự Lượng không?"

Bước chân Dương Hành Thu chậm lại, không nghĩ đến sẽ nghe thấy cái tên Dương Tu Văn ở đây.

Triệu Lâm thấy Dương Hành Thu thì cúp máy, lịch sự cười với cậu: "Thầy giáo Tiểu Thu, buổi học hôm nay xong rồi sao?"

Dương Hành Thu gật dầu, phân vân không biết có nên hỏi có chuyện gì không, nhưng lại cảm thấy hơi đột ngột.

"Xin lỗi thầy giáo Tiểu Thu, hết tháng này thầy không phải gia sư cho Quân Quân nữa." Trần Lâm tiếc nuối, hóa ra là ký hợp đồng một năm với Dương Hành Thu, nhưng gần đây hệ thống công ty bị tấn công khiến anh ta chịu tổn thất lớn, phải huy động toàn bộ dòng tiền để xử lý trường hợp khẩn cấp, vì thế không biết tương lai sẽ ra sao...

Dương Hành Thu hiểu ý gật đầu: "Không sao, Tiểu Quân rất ngoan, nếu cần tôi sẽ tiếp tục dạy thằng bé."

Triệu Quân cảm kích ngẩng đầu nhìn cậu, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, hỏi: "Thầy giáo Tiểu Thu, thầy có quen biết Dương Tu Văn không?" Cả hai đều họ Dương, anh ta nhớ ra thầy giáo Tiểu Thu từng nói mình đến từ Dương Châu, có lẽ sẽ quen biết?

Nhìn dáng vẻ xuất thần của cậu, anh ta nở nụ cười tự giễu, cũng phải, trên đời này làm gì có sự trùng hợp như vậy? Anh ta cất điện thoại, mỉm cười đưa Dương Hành Thu ra cửa.

Dương Hành Thu nhịn một lúc, cuối cùng vẫn lên tiếng hỏi: "Xảy ra chuyện gì sao?"

Triệu Lâm thở dài suy nghĩ một lúc, cảm thấy không cần giấu diếm, vì thế kể lại một lượt việc hệ thống công ty bị kẻ xấu tấn công, "Vì thế tôi mới gấp rút tìm Tổng giám đốc Dương của Công nghệ Cự Lượng, anh ấy là chuyên gia trong lĩnh vực này. Nhưng người này rất khó hiểu, không có quan hệ với bất cứ ai." Nói xong, anh ta cười khổ.

Dương Hành Thu a một tiếng, trong lòng xoắn xuýt, chỉ biết an ủi qua loa: "Chuyện sẽ ổn thôi, Tổng giám đốc Triệu."

Triệu Lâm cũng biết không thể nhờ vả được gia đình thầy giáo, vẫy tay cười: "Cảm ơn thầy giáo Tiểu Thu, về nhà cẩn thận."

Trời tối dần, mặt trăng đã khuất, không khí ẩm ướt, xem ra trời sắp mưa. Dương Hành Thu đi trên con đường nhỏ về nhà, suy nghĩ miên man. Như thế bạn càng trốn tránh, cuộc đời sẽ đẩy những điều ấy đến trước mặt bạn.

Dương Hành Thu lắc đầu một cái, không suy nghĩ nữa. Làn sóng thời gian quá mãnh liệt, cậu đã chìm đắm trong đó quá lâu, đến khi bị sóng đánh vào bờ mới tỉnh ngộ. Một người bình thường như cậu, thay vì cạnh tranh chém giết lẫn nhau với những người ở thành phố lớn kia, cậu thà an phận ở một vùng đất xa xôi, vì thế cậu phải tiếp tục đi trên con đường mình đã chọn.

Chỉ là không ngờ phải tạm biệt sớm như vậy.

Như mọi khi, cậu dành cả buổi trưa ở nhà sách, bên cạnh vẫn là Kỷ Nam Sơ ồn ào. Dương Hành Thu xoa xoa bên tai, đặt cuốn sách xuống, nhìn lên mới phát hiện trời đã đổ mưa.

Bên ngoài cửa kính trong suốt, sắc trời tối tăm, những hạt mưa dày đặc bị gió thổi bay đủ mọi hướng, có một người đàn ông đang che dù, dáng người thẳng tắp như cây tùng bách đứng cạnh đèn đường ngoài cửa sổ. Không biết người đàn ông ấy đã đứng ở đó bao lâu, nước mưa bị ô cản lại, nhưng vẫn bị gió hắt ướt nửa bờ vai anh.

Ánh mắt Dương Hành Thu bất ngờ bắt gặp ánh mắt của người đàn ông ấy, cậu sững người. Trong đôi mắt sâu thẳm quen thuộc ấy ẩn chứa một thứ tình cảm cậu không hiểu. Cậu theo bản năng trốn tránh, cầm lấy một quyển sách che chắn.

"Thu Thu, sao thế?" Kỷ Nam Sơ nhỏ giọng dò hỏi.

Dương Hành Thu nhìn Kỷ Nam Sơ, không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy chột dạ. Cậu đột nhiên đứng lên suýt nữa làm đổ ghế dựa ở phía sau, nhưng cậu không chú ý mà bước nhanh ra ngoài.

Kỷ Nam Sơ cũng đi theo cậu, vừa đi vừa nhỏ giọng hỏi, "Thu Thu, Thu Thu, làm sao thế, làm sao thế? Là ông chủ kia có vấn đề gì sao? Không phải nói hôm nay tôi sẽ đi với anh qua đó xem sao? Bây giờ đi luôn hả?"

Dương Hành Thu có nhắc đến Kỷ Nam Sơ với Triệu Lâm, nói rằng hắn cũng là chuyên gia trong lĩnh vực này vì thế Triệu Lâm lập tức đồng ý để Kỷ Nam Sơ đến kiểm tra, hôm nay cậu đã nói chuyện này với Kỷ Nam Sơ.

Dương Hành Thu phớt lờ tiếng ồn ào phía sau, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây. Cậu đã vô số lần nghĩ đến cảnh gặp lại Dương Tu Văn. Đến lúc đó, khoảng thời gian tốt đẹp bên nhau của họ đã biến thành những trang sách ố váng. Hai người đã bắt đầu cuộc sống mới của riêng mình, những trang sách kia chẳng có ai xem, gặp lại chính là hai người lạ quen biết, lịch sự mỉm cười, xoay người tạm biệt.

Chỉ là sau cuộc chia ly đột ngột lại là cuộc hội ngộ bất ngờ.

Cậu không mang dù, nhìn màn mưa ngoài cửa không do dự lấy tay che đầu, muốn thật nhanh về nhà.

Thế nhưng trên đầu là một chiếc ô, còn có giọng nói trầm ấm quen thuộc gọi: "A Thu."

Cậu đột nhiên bị đóng đinh tại chỗ, không thể nhúc nhích.

Đối mặt với người này, cậu cảm thấy áy náy. Chỉ để lại một lá thư sau đó rời đi không lời tạm biệt, cậu được tự do, nhưng người ở lại thì sao? Cậu tin tưởng thời gian sẽ chữa trị tất cả, nhưng vết sẹo để lại sẽ không biến mất, cậu sẽ trở thành dấu ấn, dù năm tháng có thăng trầm thế nào cũng khó phai mờ.

Cậu hít một hơi, cuối cùng quay người lại, thấp giọng trả lời: "Anh Tu Văn, lâu rồi không gặp."

Người đàn ông thon gầy ở trước mặt tháo kính mắt của cậu ra, cúi đầu ngậm lấy đôi môi cậu.

Cậu mờ mịt trừng mắt nhìn anh, nhưng chỉ thấy gò má góc cạnh của Dương Tu Văn.

Nụ hôn của Dương Tu Văn vừa mãnh liệt vừa vội vàng, răng môi va chạm, Dương Hành Thu nếm được mùi máu tanh. Cách đó không xa, Kỷ Nam Sơ đang la hét gì đó, nhưng Dương Hành Thu không nghe thấy. Tiếng mưa rơi đan xen, cậu bị giữ lại dưới ô của Dương Tu Văn, cảm nhận được mùi hương lạnh lẽo thơm mát trên người Dương Tu Văn cùng tiếng tim đập bên tai.

Nụ hôn xen lẫn hơi nước ẩm ướt dần trở nên dịu dàng, một lúc lâu sau, Dương Tu Văn áp vào trán Dương Hành Thu, giọng nói trầm thấp như đang thủ thỉ: "Bắt được em rồi A Thu."

- -------------------

Kỷ Nam Sơ: Sao lại livestream trước mặt tôi??? Tôi không phải người sao?!!! Dương Tu Văn, tôi không phải người nhưng anh chắc chắn là cẩu, F**k!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play