Dương Hành Thu thất nghiệp. Đây không phải lần đầu tiên cậu thất nghiệp. Trong vòng hai năm, đầu tiên cậu bị ảnh hưởng bởi dịch bệnh, phải rời bỏ ngành du lịch mà cậu vừa yêu vừa ghét. Sau đó cậu theo đuổi dạy học, nhưng vì một vài nguyên nhân mà mất việc lần thứ hai.
Ở nhà rảnh rỗi, CV gửi đi như đá chìm biển lớn, Dương Hành Thu cảm thấy bản thân mình cũng lạc lối như những bản CV kia, không tìm được giá trị của bản thân.
Ở tuổi ba mươi, cái tuổi thành gia lập thất, Dương Hành Thu nhìn lại nửa cuộc đời mình mới bừng tỉnh, ngoại trừ năm tháng ra cậu chẳng có gì cả.
Trời tối dần, ánh đèn trong thành phố dần được thắp lên. Dương Hành Thu cũng bật đèn, ngồi ở phòng khách nhìn chằm chằm đồng hồ treo tường, lắng nghe từng giây đồng hồ trôi qua theo tiếng tích tắc của kim giây. Cậu nhớ lại chuyện mình phát hiện ra vào buổi trưa khi mang cơm cho Dương Tu Văn, trong lòng tràn ngập đau thương.
Thất nghiệp mấy tháng nay, ngoại trừ đi tìm việc, cậu chưa từng lo lắng chuyện gì khác, chỉ thỉnh thoảng nhận một ít đơn đặt hàng trên mạng. Việc dọn dẹp nhà cửa Dương Tu Văn cũng không để cậu làm, theo thói quen cũ thuê nhân viên dọn dẹp theo giờ đến vệ sinh.
Dương Tu Văn trấn an cậu rằng thất nghiệp không phải vấn đề riêng của cậu, thị trường việc làm bây giờ đều là như vậy, chẳng mấy khi có cơ hội nghỉ ngơi, vừa hay cậu có thể suy nghĩ xem bản thân muốn làm gì. Đời người luôn có những thăng trầm, việc tìm ra điều cậu thích làm và gắn bó với nó quan trọng hơn nhiều so với việc mù quáng nộp hồ sơ xin việc rồi dấn thân vào công việc mà bản thân không thích.
Vì thế cho dù Dương Hành Thu đang tìm việc, cậu sẽ từ chối những công việc mà cậu cảm thấy không hài lòng. Cậu nghiêm túc suy nghĩ nếu bản thân không thích hợp quay trở lại làm việc thì có thể làm gì khác không.
Thế nhưng trưa nay, cậu nhất thời phấn khởi mang cơm cho Dương Tu Văn, đến nơi mới phát hiện công ty của Dương Tu Văn chỉ còn rải rác có mấy người. Hỏi thăm mới biết hiệu suất công việc không đạt yêu cầu nên làm ăn sa sút, công ty cắt giảm phần lớn nhân lực, Dương Tu Văn đã rời công ty từ lâu. Dọc đường trở về Dương Hành Thu luôn trong trạng thái hoảng hốt, ngồi trong phòng khách nhìn sắc trời dần tối, trong lòng cũng chùng xuống.
Đồng hồ điểm bảy giờ, từ ngoài cửa truyền đến âm thanh mở khóa.
Bước chân của người ấy nhanh chóng đi qua cửa trước, tiến vào phòng khách, xuất hiện trước mặt Dương Hành Thu với khuôn mặt điển trai, dáng người cao lớn và phong thái lạnh lùng. Lúc này, người đàn ông vẫn còn đang rét run lên tiếng, giọng nói trầm thấp nhưng cực kỳ ấm áp như ánh nắng ngày đông, lời nói thốt lên dịu dàng quyến luyến, "A Thu, sao lại ngồi ở đây?"
Vừa nói chuyện người đàn ông vừa nắm lấy tay Dương Hành Thu, dường như cảm thấy lạnh nên anh bế người đang ngồi ở ghế sô pha lên đùi mình, kéo áo khoác và đặt hai tay Dương Hành Thu vào lòng sưởi ấm.
Nghe dược âm thanh trầm ấm dịu dàng bên tai, trong lòng Dương Hành Thu đau xót, thuận thế nép vào ngực Dương Tu Văn, đầu tựa vào vai anh, xoa xoa mũi, khi nói chuyện mang theo ít giọng mũi, "Sao hôm nay anh về muộn thế?"
"Hôm nay có lỗi phần mềm nên mất thời gian, anh nhắn tin cho em rồi, có phải chưa ăn cơm không?" Một tay Dương Tu Văn xoa mái tóc mềm mại của người trong lòng, cảm nhận được lo lắng đè nặng trong ngực cả ngày dần biến mất.
"Ăn cơm một mình nhạt nhẽo lắm." Đột nhiên thất nghiệp, trong khoảng thời gian trống trải khổng lồ này, ngoại trừ mông lung nộp hồ sơ, Dương Hành Thu còn lo lắng không biết bản thân có thể làm gì, toàn bộ ham muốn đều rơi về con số 0. Đừng nói là ăn uống, tình cờ ra ngoài nửa bước cũng có thể khiến cậu khủng hoảng.
Dương Tu Văn thở dài, hôn lên môi Dương Hành Thu một cái thật mạnh sau đó mới đứng lên, thả cậu xuống ghế sô pha. Bữa cơm nguội lạnh trên bàn chắc là do gì giúp việc làm, anh cởi áo khoác đi vào bếp.
Dương Hành Thu khịt mũi, xỏ dép lê đi theo vào trong bếp, dựa người vào cửa xem anh nấu cơm. Rất nhiều lời nói đến môi nhưng lại nuốt trở vào, cậu muốn hỏi có phải Dương Tu Văn cũng thất nghiệp không? Dạo này đi sớm về khuya là bận việc gì? Nhưng nghĩ đến anh không muốn khiến cậu lo lắng nên mới giấu chuyện này, cậu đành im lặng, vờ như không biết.
Người đàn ông trong phòng đếp đeo một chiếc tạp dề càng để lộ vai rộng eo nhỏ, dáng người cao ráo cùng đôi chân dài, nhìn bóng lưng cũng khiến người ta có cảm giác an toàn. Người ấy từ trước tới nay đều như vậy, cho dù xảy ra chuyện gì cũng bình tĩnh đối mặt, cho dù tâm trạng cậu có tồi tệ đến đâu, ở bên cạnh anh rồi đều thấy mọi chuyện trở nên thật nhỏ bé.
Người đàn ông thành thạo xử lý nguyên liệu nấu ăn, một bên dịu dàng lơ đễnh hỏi: "Ăn cơm với sườn sốt được không? Em có muốn thêm khoai tây không?"
Chắc là do ánh đèn phòng bếp quá ấm áp, mũi Dương Hành Thu hơi ngưa ngứa, cậu đi tới phía sau lưng anh, tựa đầu vào lưng anh, nhẹ giọng đáp: "Thế nào cũng được."
Dương Tu Văn đặt nguyên liệu xuống, xoay người lại ôm lấy người đang ủ rũ dựa vào mình, đặt cằm lên đầu cậu, thấp giọng hỏi: "Đói bụng rồi à?" Thật ra anh hiểu nỗi lo lắng của Dương Hành Thu, nhưng đây không phải lỗi của cậu, hoàn cảnh chung là như thế, ngay cả anh cũng... Nhưng anh lấy lại tinh thần, cố gắng khiến giọng nói của mình có chút vui vẻ: "Không sao, cơm xong ngay thôi, có anh ở đây nhất định không để A Thu nhà mình đói bụng."
Dương Hành Thu nhỏ giọng vâng một tiếng, nghe đến câu cuối cùng trong lòng cậu rất khó chịu. Cậu vùi đầu vào ngực người đàn ông ấy cọ cọ, sau đó ngẩng lên, cố gắng nở nụ cười, "Vậy em còn muốn ăn trứng chần, bên ngoài chín bên trong mềm."
Dương Tu Văn cúi xuống hôi lên môi cậu một cái rồi mới quay lại tiếp tục nấu ăn: "Được, em ở đây với anh được không? Anh muốn nghe A Thu nói chuyện."
"Ừm, anh Tu Văn, anh đừng thuê người giúp việc theo giờ nữa được không? Em ở nhà cũng dọn dẹp được." Hai người đều không có việc, tiết kiệm đồng nào hay đồng ấy.
"Cái đó không đắt, chúng ta là bạn đời, việc dọn dẹp nhà cửa anh cũng phải góp sức. Thời gian của cả anh và em đều quý giá, chuyên môn của người ta để người ta làm đi." Dương Tu Văn rất kiên trì, bằng khả năng của mình mang lại cuộc sống tốt đẹp nhất cho người yêu là trách nhiệm của anh.
Mãi đến khi tắm xong lên giường nằm rồi, Dương Tu Văn vẫn chưa buông tha chuyện này.
Dương Hành Thu hơi giận, cậu cuốn chăn quay lưng lại, người đàn ông phía sau khẽ cười một tiếng, ôm cậu vào ngực, một tay luồn vào trong quần áp xoa xoa bụng cậu.
"Bảo bối, em đừng nghĩ chuyện tiền bạc nữa, chúng ta chăm chỉ làm việc không phải là để có cuộc sống tốt hơn sao? Hửm?" Dương Tu Văn kiên nhẫn ôm cậu thanh niên gầy gò. Cho dù cuộc sống có ra sao, chỉ cần người này ở bên, anh vẫn có sức mạnh để phấn đấu.
Họ từng cùng nhau mơ ước, chăm chỉ làm việc tiết kiệm tiền, tranh thủ trước năm bốn mươi tuổi sẽ tự do tài chính, mua một căn nhà ở thành phố tuyến hai, ba, nuôi hai con mèo, hai con chó, bắt đầu cuộc sống về hưu. Trên thực tế đã tiết kiệm đủ tiền để mua một căn nhà, nhưng nghĩ rằng hai người sẽ sống cùng nhau nhiều năm, để sẵn sàng cho những rủi ro trong tương lai, Dương Tư Văn không ngừng làm việc.
Dương Hành Thu bắt lấy cánh tay đang quấy rối, xoay người lại đối mặt với Dương Tu Văn, giọng điệu nghiêm túc: "Dương Tu Văn, em thấy nó giống như gánh nặng, em không cần dì giúp việc đến nấu cơm dọn dẹp, cũng không muốn cuối tuần ra ngoài chơi. Em đang thất nghiệp mà những việc này đều tiêu đến tiền, em cảm thấy áp lực." Cậu không nhắc đến chuyện phát hiện Dương Tu Văn cũng thất nghiệp, chỉ muốn cắt giảm một ít các khoản chi.
Dương Tu Văn khóa chặt người vào trong ngực, vẫn rất kiên trì: "Nhưng đây là mức chi tiêu trong khả năng của chúng ta mà, không phải gánh nặng, chúng ta là một, bảo bối, của anh chẳng phải cũng là của em sao?" Khi mới bên nhau, Dương Tu Văn đưa thẻ ngân hàng của mình cho Dương Hành Thu nhưng bị cậu từ chối, anh muốn nhân cơ hội này nhắc lại chuyện cũ.
Dương Hành Thu vừa nhìn dáng vẻ ấy đã biết anh muốn nói gì, vươn tay ra ngăn anh lại, hơi bất lực: "Em không muốn thẻ ngân hàng của anh, anh không cần ẩn ý đưa cho em." Không biết Dương Tu Văn có tật xấu gì, mặc dù bên nhau rất lâu, còn dự định sẽ mua nhà, nhưng Dương Hành Thu nói rõ ràng rằng cậu không dám chịu trách nhiệm cho tài sản của người khác, mà cũng không chịu nổi, vì thế từ trước đến nay đều là ai quản lý tài sản người đó.
Lúc này Dương Tu Văn lại nghiêm túc: "Là anh không tốt, để A Thu ở trên giường còn có tâm tình nghĩ đến chuyện khác." Anh vừa nói vừa chặn ngang người Dương Hành Thu, cởi đồ ngủ đè lên người cậu.
- ----------------------------
Một đoản văn nhỏ Cá hoàn thành trong một tuần để mừng năm mới o(* ̄▽ ̄*)ブ
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT