"Không, không phải thế A Thu, tại sao em lại nghĩ như vậy?" Dương Tu Văn gấp gáp, nhìn Dương Hành Thu tức giận đến nỗi đuôi mắt đỏ lên, anh muốn kéo tay Dương Hành Thu lại nhưng bị hất ra.
"Vậy anh muốn em nghĩ thế nào? Khi đó dạ dày em không tốt, anh lập tức chuyển đến Tập đoàn Hải Phú vì gần nhà, kết quả thì sao? Thất nghiệp." Dương Hành Thu bình tĩnh nói ra sự thật, đôi mắt nhìn chằm chằm mặt biển xa xôi, không nhìn người bên cạnh nhưng giọng nói run rẩy cùng cái mũi đỏ ửng đã để lộ nội tâm không bình tĩnh của cậu.
Dương Tu Văn không biết những suy nghĩ này của A Thu từ đâu tới, trong lòng anh cũng có nút thắt không thể nói ra. Anh cho rằng những năm anh cùng A Thu bên nhau vô cùng hạnh phúc, họ cùng nhau đi đến nhiều nơi, từng có rất nhiều kỷ niệm đẹp, anh tin tưởng rằng họ sẽ sát cánh cùng nhau đi tiếp. Nhưng A Thu lại rời đi.
Chỉ là vừa nhìn thấy đôi lông mày nhăn lại của A Thu, anh không còn lo lắng gì nữa. Ngay từ khi bên nhau, A Thu chính là người nhạy cảm hay suy nghĩ, lòng tự trọng rất cao. Bất kể lý do A Thu rời đi là gì, người có lỗi là anh.
Nhưng anh vẫn phải giải thích hiểu lầm của A Thu, anh dịu dàng vuốt vào giữa đôi lông mày buồn bã kia, khàn giọng nói: "A Thu, nghe anh này. Khi đọc thư của em, anh đã muốn giải thích anh không thất nghiệp. Anh chỉ đổi công ty khác, em nói em kéo sự nghiệp của anh xuống dốc vốn không tồn tại.". 𝒯ìm đọc 𝘵hêm 𝘵ại ﹎ 𝒯RU𝑴𝒯RU𝓨Ệ N﹒VN ﹎
Dương Hành Thu nghi ngờ nhìn anh, vẫn không tin tưởng: "Nhưng khi em đến công ty của anh, nhân viên lễ tân đã nói bộ phận của anh bị bãi bỏ rồi."
Dương Tu Văn thở dài: "A Thu, phương hướng kinh doanh của công ty lúc đó rất có vấn đề vì thế luôn có tin đồn về việc đó. Nhưng anh đã mang theo đội ngũ của mình đến Công nghệ Cự Lượng. Lúc đó quá bận rộn, anh không muốn em lo lắng nên không nói với em."
A Thu luôn suy nghĩ quá mức, trước đây chuyện gì anh cũng kể rất chi tiết cho A Thu nghe, nhưng khoảng thời gian đó quá đặc thù. A Thu thất nghiệp ở nhà, tâm tình vốn không tốt, làm sao anh có thể tăng thêm gánh nặng trong lòng cho A Thu? Chỉ là không nghĩ tới một lần này lại khiến A Thu quyết định rời đi.
A Thu quá quật cường. Cậu dường như luôn tách bản thân ra khỏi thế giới này, thu mình lại trong thế giới nhỏ bé của riêng cậu, đến khi thế giới bên ngoài có biến động, cậu sẽ cuộn chặt chính mình lại trốn đi xa hơn. Trong suốt thời gian bên nhau, anh đã cố gắng và từ từ thành công bước vào trái tim của A Thu. Thế nhưng bước ngoặt trong sự nghiệp đã khiến A Thu một lần nữa khép mình lại, cậu nhạy cảm nhưng tốt bụng, tự ti nhưng lòng tự trọng cao, thà một mình chịu khổ chống đỡ chứ không nói với người khác dù chỉ một lời yếu ớt.
A Thu như vậy càng khiến anh không thể buông tay.
Trong lòng Dương Tu Văn dâng lên cảm giác thương tiếc nhưng cũng hối hận vô cùng. Tại sao anh có thể để A Thu một mình chịu đựng nhiều như thế? Có phải A Thu đã lạc lõng trong khoảng thời gian một mình đó rất lâu trước khi quyết định thu dọn hành lý và rời đi không?
Dương Tu Văn nhẹ nhàng nắm lấy tay Dương Hành Thu, lần này A Thu không từ chối. Anh đặt lên mu bàn tay A Thu một nụ hôn quý giá, sau đó kéo cậu vào lòng ôm thật chặt, giống như muốn để người ấy tan vào trong xương máu, dính chặt không có một khe hở.
Âm thanh trầm thấp của anh chậm rãi vang lên: "A Thu, những thứ khác không quan trọng, em quan trọng nhất biết không? Không có em, mọi thứ đều trở nên vô nghĩa."
"Tại sao chứ? Rõ ràng là anh có lựa chọn tốt hơn mà." Dương Hành Thu áp trán vào lồng ngực vững chắc của Dương Tu Văn, nói nhỏ đến mức khó mà nghe được.
"Bởi vì em là lựa chọn tốt nhất, A Thu." Dương Tu Văn vẫn nghe thấy, anh tựa cằm lên vai A Thu, dường như mệt mỏi cuối cùng cũng tìm được chốn nghỉ ngơi, "Tại sao em lại nghĩ như vậy? Em là tốt nhất, không có em anh cũng chẳng có động lực làm việc, làm sao có thể đi bàn chuyện làm ăn? Em có nhớ khi ở Việt Nam không, lần đó anh đi công tác cãi nhau với khách hàng nên mới đăng ký vào đoàn du lịch kia, từ đó gặp được em."
Dương Hành Thu ở trong ngực anh, chẳng biết vì sao trong lòng thắt lại, họ gặp nhau trong lúc cuộc đời mờ mịt nhất, dựa vào nhau đi qua một quãng đường thật dài, nhưng càng đi cậu càng cảm thấy mình tụt lại phía sau.
Hoàng hôn buông xuống, Dương Tu Văn vẫn tiếp tục: "A Thu, em vẫn tự ti như thế, nhưng anh mới là người lo sợ. Em biết không, không có em ở bên mỗi ngày của anh đều có mưa. Em lúc nào cũng nói anh là người che ô, nhưng không có em, anh che ô có ý nghĩa gì đâu."
Sau khi cha mẹ qua đời, anh từng lạc lối trong cuộc sống, không để ý đến ai, không quan tâm bất cứ chuyện gì. Anh thờ ơ nhìn họ hàng thân thích âm thầm tính toán số tài sản ít ỏi mà cha mẹ anh để lại cho anh, nhìn những người trên thế giới này đến rồi đi. Anh cô đơn sống sót, không tìm được ý nghĩa sống – mãi đến tận khi gặp được A Thu.
Chàng trai trẻ đang tranh cãi dưới ánh nắng mặt trời, ngẩng lên nhìn anh với một nụ cười chiếu sáng cuộc đời u ám của anh khi đó. Anh bị hấp dẫn, chậm rãi đến gần mới phát hiện họ giống nhau như vậy. Cũng mê man, cũng cô đơn, rất nhanh đã ở bên nhau, giống như con thuyền lẻ loi trong đêm tối tìm được một người đồng hành, kết bạn trong lúc lạc đường rồi cùng nhau tiến lên.
Cuối cùng Dương Tu Văn cũng phấn chấn hơn, trước đây anh không mấy để tâm đến mọi thứ xung quanh. Nhưng sau khi ở bên A Thu, anh bắt đầu quan tâm đến cuộc sống, quần áo, ăn uống, tính toán thời gian về hưu, khi về già nên vào viện dưỡng lão hay thuê hộ lý, chi phí như thế nào...
Khi A Thu thường xuyên bị đau dạ dày do công việc là lúc anh chợt nhận ra, mình đang dốc sức lao về phía trước nhưng lại quên mất A Thu. Vì thế anh chuyển sang một công việc có thời gian tương đối rảnh rỗi, nhưng đó không phải vì sự nghiệp của anh tụt lùi, ngược lại, nhờ có nền tảng của công việc đó mà anh có thể tiến xa hơn.
A Thu ngốc của anh, lúc nào cũng tự đổ lỗi cho bản thân khiến anh đau lòng, chỉ muốn mang cả thế giới đến trước mặt cậu, nói cho cậu biết rằng cậu đáng giá.
"A Thu, để anh thấy em được không? Không ở bên nhau cũng không sao..." Dương Tu Văn xoa gáy Dương Hành Thu, cảm xúc mềm mại khiến anh không tự chủ được mà hôn lên đỉnh đầu Dương Hành Thu.
Dương Hành Thu ở trong lòng Dương Thu Văn ngẩng đầu lên, đặt cằm ở xương quai xanh của anh, chậm rãi ôm lấy lưng anh, giọng mũi ậm ừ nói nhỏ: "Được."
Gió biển vẫn thổi, ánh trăng dịu dàng chiếu lên bãi biển yên tĩnh, hai người ôm nhau một lúc rồi tách ra, sau đó lại sánh vai bước đi, giống như những năm tháng họ đã cùng nhau trải qua. Ánh trăng rọi xuống một bóng người cao một bóng người thấp gần bên nhau...
Dương Tu Văn đưa Dương Hành Thu về nhà sau đó đứng lại dưới tầng, anh mặc áo khoác đen, đứng thẳng, toàn thân toát lên hơi thở lạnh lẽo. Ánh đèn đường rơi xuống vai anh, khiến anh cảm thấy ấm áp.
Dương Hành Thu cuối cùng vẫn quay đầu lại nhìn anh, ánh mắt của người đàn ông đứng đó nhìn cậu thật sâu, tình yêu mạnh liệt không thể che giấu trong mắt khiến cậu hít một hơi thật sâu, sau đó nhanh chóng quay đi chạy lên tầng.
Cậu không biết tình cảm của mình với Dương Tu Văn là gì, thói quen bên nhau năm xưa đã ăn sâu vào trong xương tủy, vì thế cậu không từ chối đối phương tiếp cận, hơn nữa bầu không khí quen thuộc càng khiến cậu yên tâm. Sống một mình ở Lâm Thành rất tốt, có mèo bầu bạn, nhưng đôi khi cũng cảm thấy cô đơn, thậm chí không tìm được ai để kể về cuộc sống hoang vắng này nên cuộc sống dường như thật buồn tẻ và nhàm chán.
Nhưng ý nghĩa quay lại với Dương Tu Văn mặc dù lướt qua nhưng không mãnh liệt. Mặc dù Dương Tu Văn nói anh không thất nghiệp, nút thắt trong lòng đã được tháo gỡ, nhưng như vậy thì sao...
Dương Hành Thu nằm trên giường, con mèo nhỏ ngoan ngoãn dựa vào sát gối cậu, hời dỗi meo một tiếng. Bỗng nhiên tất cả tâm tư và âu lo của cậu biến mấy, nghĩ nhiều để làm gì chứ, ngày mai thì để mai lo. Cậu vui vẻ tắt đèn, dựa vào mèo nhỏ nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Mà người đứng dưới tầng mãi đến khi đèn tắt mới chậm rãi bước đi dưới ánh trăng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT