Vốn Tư Dã chỉ treo quần áo ở cửa hàng tạp hóa để bán.

Lúc đầu, khách hàng quen duy nhất là những người trẻ tuổi sống ở một vài con phố gần đó.

Nhưng những thiết kế kết hợp dân tộc, thời trang, đơn giản, sang trọng và khéo léo đã thu hút được rất nhiều sự chú ý.

Quần áo bán hết, phụ kiện cũng hết hàng.

Khách hàng cũ hỏi thăm anh khi nào có mẫu mới, khách mới nghe danh đến vội vàng để lại phương thức liên lạc.

Tư Dã thực sự không nghĩ rằng thiết kế tự do của mình đã được bán hết ở thành phố đa sắc tộc này.

Khi mới thành lập "vùng hoang dã", phong cách của anh rất giống với bây giờ.

Cũng hoang dã và tự do.

Từ "hoang dã" trong "vùng hoang dã" không chỉ đề cập đến tên của mình, mà còn nói đến phong cách đuổi theo sự hoang dã của anh.

Nhưng studio dần dần đi đúng hướng, không chỉ cần phong cách của mình để tạo dựng hình ảnh thương hiệu mà còn cần tích hợp thêm nhiều phong cách dễ được thị trường công nhận.

Trong khi anh kiên trì với bản thân, anh cũng đang dần trở nên khéo léo.

Cũng giống như đôi hoa tai mà anh đã mang đến Pamir, cuối cùng đã tặng cho cô dâu người Tajikistan.

Nó là đứa con tinh thần và cũng là kiệt tác của anh nhưng lại không được chọn làm mẫu mới của studio vì quá táo bạo và phô trương.

Đây là một sự thỏa hiệp mà một người trưởng thành phải thực hiện.

"Vùng hoang dã" cũng vì sự thỏa hiệp và kiên trì của anh mà trở nên tốt hơn.

Trước khi xảy ra sự cố, khi thiết kế một phụ kiện hay một bộ trang phục, anh vẫn vô thức đặt mình trong khung "hoang dã".

Nhưng sau khi Cận Trọng Sơn kéo anh ra, anh cũng đã giãy ra khung hình kia.

Những bộ quần áo được thiết kế cường điệu và hoang dã, gợi nhớ đến những khúc ca trên bầu trời và những đám mây trắng bồng bềnh dưới chân.

Không cần hỏi đồng nghiệp trong phòng làm việc, anh cũng biết đây không phải là tác phẩm mà "vùng hoang dã" sẽ dốc sức sáng tạo lúc này.

Nhưng miễn là anh vẫn đang thiết kế, chị Tinh rất vui vẻ, yêu cầu bản vẽ và nhanh chóng biến chúng thành sản phẩm hoàn chỉnh.

Nhưng những tác phẩm đi chệch khỏi thẩm mỹ cốt lõi của studio này đã trở thành mốt được giới trẻ nơi họ sinh ra săn lùng.

Nhưng Tư Dã cũng không nghĩ đây là công lao của một mình anh.

Thực tế thì quần áo chỉ treo ra ngoài, nó sẽ không thu hút được nhiều sự chú ý tới vậy.

Anh có một người mẫu tốt nhất thế giới.

Tất cả quần áo ban đầu được thiết kế theo kích cỡ của Cận Trọng Sơn, sau đó được làm thành các kích cỡ khác nhau..

"Móc áo" Cận Trọng Sơn đứng bên ngoài cửa hàng tạp hóa, quả thực chính là quảng cáo sống.

Hơn một nửa mùa thu, cao nguyên Pamir bước vào mùa du lịch trái vụ.

Lượng khách du lịch ở thành cổ Kashgar cũng đang giảm đi từng ngày.

Vào thời điểm này trong năm, các cửa hàng trong thành phố cổ sẽ bắt đầu sửa chữa và thu dọn để chuẩn bị cho mùa xuân năm tới.

Bên cạnh cửa hàng tạp hóa là một cửa hàng súp chim bồ câu, chủ quán giỏi tay nghề, nhưng địa điểm chọn không tốt lắm.

Ở Kashgar có rất nhiều nhà hàng súp chim bồ câu, mặc dù cạnh tranh khốc liệt, nhưng cũng có nhiều khách.

Hoặc là mở ở giữa các cửa hàng ăn uống khác, không lo lắng về nguồn khách.

Cả con phố này chỉ có một quán Súp Bồ Câu.

Một con phố khác cách đó không xa là chợ đêm, hầu như không ai thích ăn chim bồ câu ở đây.

Ông chủ muốn đổi chỗ, nên Cận Trọng Sơn đã dẹp quán súp chim bồ câu.

Lúc đầu Tư Dã tưởng hắn muốn mở quán lẩu bò Tây Tạng của Cổ Lệ Ba Y, thấy hắn tháo dỡ toàn bộ phòng bếp mới phát hiện cũng không phải chuyện như vậy.

Cậu bé chuyển phát nhanh lại tới, lần này không đi xe ba bánh mà lái xe tải nhỏ tới.

Cận Trọng Sơn dọn vào một đống ma nơ canh nhựa cùng cậu trai, còn có móc áo trên mạng, đèn lồng màu đỏ trên mạng và các loại đồ trang trí.

Tư Dã trợn mắt há hốc mồm.

Cận Trọng Sơn nói với giọng điệu rất bình thường: "Cửa hàng không đủ chỗ, bán quần áo bên này đi, có đủ mẫu không?"

Tư Dã tốt xấu gì cũng là người trong nghề, vừa nhìn đã biết giá quần áo người mẫu mà Cận Trọng Sơn mua đều là mấy thứ được mấy ông bà trên mạng khuyên dùng, nhưng bản thân anh chưa bao giờ dùng những thứ này.

"Vùng hoang dã" không cùng đẳng cấp với nhiều cửa hàng quần áo trên mạng, mô hình và móc treo có nhiều hoạ tiết hơn.

Nhưng Cận Trọng Sơn không biết.

Không biết, lại mua đạo cụ được mua nhiều nhất, nổi tiếng nhất trong nhận thức của mình ủng hộ việc làm ăn của Tư Dã.

Hốc mắt Tư Dã nóng lên, bước nhanh qua, hung hăng ôm lấy Cận Trọng Sơn.

Có lẽ ôm quá gấp quá nặng, Cận Trọng Sơn bối rối trong vài phút mới giơ tay vỗ nhẹ lưng anh.

Buổi chiều, Tiểu Dương gọi điện cầu cứu.

Nói rằng khách cùng đi chung xe đến Ngoã Kháp Hương có ba người mê mẩn cảnh sắc cuối thu của cao nguyên, tạm thời dời kế hoạch muốn ở thêm vài ngày ở nhà người chăn nuôi, ba người còn lại phải theo lịch trình ban đầu trở về Kashgar.

Thời gian này khách du lịch đã rất ít, trong chốc lát tìm thể tìm được tài xế lái xe nhận khách, đành phải mời anh Cận vạn năng chạy một chuyến, giá cả đương nhiên là nhiều nhất.

Cận Trọng Sơn nghe xong nhíu mày, quay đầu lại nhìn cửa hàng quần áo còn chưa dọn dẹp xong, "Tôi giúp cậu hỏi người khác thử xem."

Tiểu Dương ngẩn ra.

Nhớ không lầm thì đây là lần đầu tiên anh Cận "thấy chết không cứu".

"Anh Cận, anh đang bận à?"

Cận Trọng Sơn lại nhìn cửa hàng, "Ừm, nửa tiếng sau sẽ gọi lại cho cậu."

Bây giờ tìm tài xế quả thật rất khó khăn,Cận Trọng Sơn gọi vài cuộc điện thoại mới tìm được một tài xế du mục ở huyện Tháp đồng ý chạy một chuyến.

Tiểu Dương nghe xong thì càng tò mò, cảm thấy anh Cận chắc chắn có chuyện gì đó quan trọng lắm đây.

"Anh Cận, có cái gì cần em cứ nói. Anh chăm nom em nhiều như thế, anh nói một tiếng, em sẽ bỏ lại tất cả để giúp anh!"

"Không cần, có thể xử lý được."

Vậy chắc chắn là có chuyện, Tiểu Dương nhiệt tình, nhất định phải hỏi nhẽ!

"Đang lắp đặt mô hình và đèn màu", Cận Trọng Sơn nói.

Tiểu Dương choáng váng, "Cái gì? ”

Cận Trọng Sơn bèn kể chuyện mở cửa hàng cho Tư Dã.

Tiểu Dương đứng trên cao nguyên lộng gió, miệng thiếu chút nữa bị thổi lệch.

Chuyện Tư Dã bán quần áo ở cửa hàng tạp hóa anh Cận cậu biết, chính cậu cũng từng mua một bộ.

Nhưng cậu không nghe nhầm, anh Cận không chỉ cho Tư Dã bàn một cửa hàng, bây giờ còn loay hoay với đám mô hình trong tiệm.

Anh Cận không còn là anh Cận có thể gọi là được nữa!

Tiểu Dương suy nghĩ một hồi, cảm thấy mô hình này hẳn là rất khó lắp đặt, chỉ có anh Cận mới làm được.

Cận Trọng Sơn lạnh nhạt trả lời: "Không khó, ra vẻ chút thôi."

Tiểu Dương nghĩ không ra.

Tư Dã không nghe thấy đối thoại của bọn họ, lúc đi ra tìm Cận Trọng Sơn, Cận Trọng Sơn đã cúp điện thoại.

"Anh, có phải có việc gấp gì không?"

Cận Trọng Sơn lắc đầu, "Đèn màu em muốn treo như thế nào? ”

"Nghe anh cả."

Tử Trọng Sơn lại bắt đầu lướt video, xem blogger nổi tiếng trên mạng treo như thế nào.

Tư Dã gần đây vốn đã có ý tưởng lên kế hoạch tương lai, thấy Cận Trọng Sơn lướt video, bản thân cũng làm bộ làm tịch cố tình vặn to âm lượng để phương ngữ Thành Đô tràn ngập cửa hàng lộn xộn.

Cận Trọng Sơn quả nhiên bị hấp dẫn tới đây, "Em đang xem gì đó?"

"Tháp truyền hình này rất nổi tiếng ở Thành Đô, đoán xem tại sao?"

"Tại sao?"

"Bởi vì xung quanh có rất nhiều đồ ăn ngon, buổi tối rất náo nhiệt."

Trong video là cuộc sống về đêm đầy món ăn ngon và bia rượu của Thành Đô.

Khác với chợ đêm ở Kashgar, Thành Đô mang hương vị của một thành phố không bao giờ ngủ.

"Còn ở đây, Cửu Nhãn Kiều, cả con phố đều là quán bar." Tư Dã nói xong nhìn về phía Cận Trọng Sơn, “Đoán xem bên cạnh con phố này là gì?”

"Hả?"

"Là đại học mà Cổ Lan Như Tư và Cận Xu Danh quen nhau."

Cận Trọng Sơn trong mắt không gợn sóng quả nhiên lộ ra một tia cảm xúc hứng thú.

Tư Dã từng bước từng bước, "Có một hồ sen lớn ở Đại học Tứ Xuyên, vào mùa hè, tất cả hoa sen đều nở rộ, khi còn bé em còn đi câu tôm. ”

Cận Trọng Sơn chớp mắt mấy cái, yên lặng nghe.

"Họ có thể đi bộ xung quanh hồ sen. Anh, tương lai em cũng muốn cùng anh đi dạo. Sau đó xuyên qua khuôn viên trường, đi ra từ cổng nhỏ phía bắc, ăn tôm bò cay, còn ngon hơn cả mạo thái, anh đã từng ăn chưa?"

Cận Trọng Sơn lắc đầu.

"Ngoài ra còn có cá nướng dứa và gà chiên dưới tháp truyền hình. Sau đó, chúng ta sẽ tới Cữu Nhãn Kiều, nếu em say rượu, anh có thể dẫn em ra ngoài quán bar hóng gió, có một dòng sông, gió rất mát mẻ. ”

Tư Dã cứ nhìn vào mắt Cận Trọng Sơn.

Anh không biết Cận Trọng Sơn có dao động hay không, nhưng ít nhất, Cận Trọng Sơn sẵn sàng nghe anh nói.

Cửa hàng quần áo vừa bố trí vừa khai trương.

Mùa cao điểm trôi qua, Ngô Lực Đề Giang trở lại cửa hàng tạp hóa hỗ trợ, vừa lúc nhận được công việc của Tư Dã ở cửa hàng tạp hóa.

Khi thời tiết lạnh, lều không còn phù hợp để vẽ nữa, Tư Dã chuyển bàn làm việc đến cửa hàng quần áo.

Trước khi mùa đông đến, những người chăn gia súc trên Pamirs phải chuẩn bị rất nhiều công việc cho mùa đông.

Cận Trọng Sơn thường xuyên phải trở về huyện Tháp.

Tư Dã cũng càng ngày càng bận rộn, một mặt anh phải thúc giục chị Tinh làm một lô quần áo mới, mặt khác anh phải xem xét các dự án triển lãm vào cuối năm.

Lần trước chị Tinh nói cho anh kế hoạch "vùng hoang dã" là năm trước, kế hoạch đã sắp xếp đâu vào đấy, anh nhìn trúng một cuộc thi thiết kế tổ chức ở Thành Đô, dự định mang tác phẩm tham gia.

Trước đây, tất cả năng lượng của anh sẽ dồn hết cho nó, nhưng bây giờ anh còn bị phân tâm bởi cửa hàng quần áo..

Nếu thời gian trôi về một năm trước, anh sẽ không bao giờ tin rằng anh sẽ trở thành ông chủ nhỏ của cửa hàng quần áo.

Anh là người sáng lập studio là một nhà thiết kế, không phải là một nhân viên bán hàng trực tuyến.

Lúc đầu bán quần áo cũng chỉ là vì dù sao cũng đã làm tốt, treo ở cửa hàng tạp hóa cũng không lãng phí thời gian.

Nhưng Cận Trọng Sơn cho hắn một cửa hàng, những mô hình, móc treo quần áo, đèn màu kia là tâm ý của Cận Trọng Sơn nâng lên trước mặt anh.

Anh sẵn sàng chấp nhận và rất thích những vai trò khác biệt này.

Có vẻ như những chuyện vặt tăng lên rất nhiều, có rất nhiều trẻ em được ba mẹ đưa đến mua quần áo, nhưng anh cảm thấy mình có thể cân bằng.

Sau này còn phải mở "vùng hoang dã" ở Kashgar, không thể chút mệt mỏi này cũng không kiên trì được.

Sau khi chị Tinh gửi lô quần áo mới ra, chị ngập ngừng muốn nói lại thôi.

Chị lo Tư Dã sẽ lạc hướng, nhưng luôn không thể lúc thích hợp để nhắc nhở.

Hoàn cảnh của Tư Dã trong nửa đầu năm nay chị đã chứng kiến.

Tư Dã ở Kashgar tìm lại hy vọng bắt đầu lại từ đầu, cho dù Tư Dã có thể lạc lối, chị cũng không muốn can thiệp.

Thành Đô thường có một cảm xúc "quên đi, hạnh phúc là tốt rồi."

Chị nghĩ, tùy cậu ấy vui vẻ đi.

Lần này Cận Trọng Sơn ở lại huyện Tháp một thời gian dài, đi mấy thôn liền gia cố lại chuồng cừu, lại chạy đến trạm bảo vệ biên phòng đưa vật tư.

Vốn là mùa này Cận Trọng Sơn sẽ ở lại huyện Tháp, nhưng bởi vì Kashgar có người chờ hắn, cho nên hắn lại từ cao nguyên lái trở về.

Còn mang theo thịt bò ngon do Cổ Lệ Ba lựa chọn cẩn thận, ngay cả nguyên liệu cũng đã chuẩn bị xong.

Đêm gió lạnh gào thét, đun nóng một nồi lẩu bò, là chuyện an nhàn nhất.

Cận Trọng Sơn phong trần mệt mỏi trở về, Tư Dã đã chuẩn bị xong các món ăn phụ khác.

Hai người hôn một nụ hôn vội vàng ở sân sau, Tư Dã đang muốn giúp Cận Trọng Sơn thì nghe cách vách gọi: "Ông chủ Tiểu Dã! ”

Đó là một khách hàng thường xuyên đưa con cái của họ đến mua quần áo mới.

Tư Dã vội vàng đi qua chào hỏi, lúc trở về, Cận Trọng Sơn đã nhanh nhẹn bày nồi xong.

Trong lều bật đèn sáng, Tư Dã thuần thục đập tủy xương.

Cận Trọng Sơn nhìn anh vài lần, đột nhiên hỏi: "Em có mệt không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play