*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chiếc Ford Business màu xám đen lươn lẹo trong dòng xe cộ, từ từ đi về phía phía bên kia của trạm kiểm soát.
Ngoại trừ tài xế, tất cả mọi người trên xe đều phải xuống xe, cầm thẻ biên phòng và chứng minh thư để kiểm tra an ninh.
Người đi qua nhanh chóng chạy về phía xe của mình - tháng bảy mặt trời rất gắt, phơi nắng ngoài trời vài phút là khó chịu.
Trong đám người có một bóng dáng ngược dòng trở về.
Tư Dã kéo vali màu cam mới mua, đi đến quầy bán hàng đối diện trạm kiểm soát, từ xa nhìn chiếc Ford đã đi qua trạm kiểm soát, đè xuống mũ lưỡi trai.
Hai ngày trước, anh đã bay từ Thành Đô đến Kashgar và theo hướng dẫn tới nhà trọ bên cạnh Nhà thờ Hồi giáo.
Mùa này, rất nhiều du khách đến cao nguyên Pamir, ghi số điện thoại di động, biệt danh và giới tính của mình lên tấm bảng đen nhỏ, ngày hôm đó đã bị một sư phụ nhặt đi.
Sư phụ họ Dương, mới 23 tuổi, quê ở quận huyện dưới Trùng Khánh, vừa nghe cậu là người Thành Đô, đã nhiệt tình kể cho cậu nghe bằng tiếng xuyên phổ.
( Là tiếng địa phương lai giữ Tứ Xuyên và phổ thông)Nhưng anh quen nói tiếng phổ thông, Tiểu Dương hỏi bằng tiếng xuyên phổ, anh đáp bằng giọng như phát thanh viên truyền hình.
Tiểu Dương không ngửi được mùi quê hương, cảm thấy không thú vị nên quay sang trò chuyện với một nữ du khách.
Trên Cao nguyên Pamir phải làm giấy chứng nhận biên phòng.
Ngày hôm sau Tiểu Dương gom đủ một xe khách, dẫn đến trung tâm phân phối du lịch xếp hàng làm giấy chứng nhận thông hành.
Mãi đến giữa trưa bọn họ mới đi, toàn bộ Kashgar chỉ có một điểm làm chứng nhận, từ cửa đại sảnh xếp hàng đến cửa lối vào cửa viện.
Tư Dã vừa nhìn thì rít lên.
Nữ sinh bên cạnh cũng oán giận, "Phải xếp hàng bao lâu? ”
Tiểu Dương rất có kinh nghiệm, " Giờ người ta nghỉ trưa, đội ngũ mới không di chuyển, đi rất nhanh, sau 4 giờ nhất định sẽ xong."
Trong xe toàn tiếng tiếng rên rỉ.
Tiểu Dương cởi dây an toàn ra, "Không sao, mấy người ở trong xe cho mát, tôi đi xếp hàng, đến mấy người thì ra. Ra ngoài chơi đừng sợ mệt, buổi tối tôi dẫn mấy người tới chỗ quán bar suy ngô nhĩ đi."
Hơn 4 giờ, Tư Dã có được tấm giấy chứng nhận biên phòng mỏng manh.
Tiểu Dương ngàn dặn vạn dặn nhất định phải cất kỹ, cậu tiện tay cất vào trong túi.
Đêm mùa hè ở Kashgar, hơn 10 giờ mới bắt đầu tối, muốn đi đến quán bar ít nhất là chờ đợi cho đến sau 12:00.
Tư Dã cũng muốn đi học hỏi một chút, nhưng thật sự quá mệt mỏi.
Lúc Tiểu Dương gọi từng người một trong nhà trọ, buổi chiều cả đám còn náo loạn muốn đi cùng, cuối cùng chỉ còn hai cô gái đi.
Sáng hôm sau, Ford lên đường.
Thời tiết ở Kashgar gần đây rất tệ, bụi mù mịt nhuộm vàng cả thành phố.
Tiểu Dương chơi tới tận 3 giờ đêm, lúc này còn tinh thần sáng sủa làm hướng dẫn viên du lịch: "Đừng nóng vội, lên Pamir, tôi sẽ cho bạn bầu trời xanh và mây trắng ngay lập tức."
Nói xong lại ca một bài "Lạc đà sa mạc".
Tư Dã bình thường không nghe những bài hát này, cảm thấy vừa ồn ào vừa tục tĩu.
Nhưng con người đang trên đường đi, tâm trạng thoáng cái cũng thay đổi.
Một xe đều hát theo, anh hừ hai tiếng rồi cũng ngâm nga theo.
Hát xong chính mình cũng không kìm được bật cười.
Bài hát này đến bài hát khác, bù đắp cho sự hối tiếc không đi bar được.
Nhưng tâm trạng tốt dừng lại khi đến gần trạm kiểm soát biên giới.
Tư Dã không thể tìm thấy giấy chứng nhận thông quan biên phòng.
Lần đầu tiên trở về Tân Cương, anh nghĩ mình có thể dàn xếp ổn thoả.
Tiểu Dương vừa nghe thì mặt mày xanh mét, xổ ra cả tiếng địa phương: "Anh ơi, không có thì không được đâu, bên trển đâu có anh vô."
Toàn bộ chiếc xe im lặng.
Xe chỉ có một chiếc, một người không thể vượt qua, những người khác thì phải làm sao bây giờ?
Tư Dã không muốn liên lụy người khác, "Tiểu Dương, cậu để tôi ở đây, tôi bắt xe về."
Tiểu Dương: "Không được đâu. Không an toàn."
Tư Dã vừa định nói anh là một người đàn ông cao 1m8, nơi này lại là trạm kiểm soát biên phòng, có gì mà phải sợ.
Chỉ thấy Tiểu Dương gọi một cuộc điện thoại, "Anh Cận, hôm nay anh ở Kashgar không... Không, không, em không sao, khách bị mất giấy chứng nhận biên phòng... Nếu anh rảnh, anh có thể giúp em đón ảnh về không? Tiền em sẽ chuyển cho anh... Được rồi, cảm ơn anh Cận, dẫn khách đến cửa hàng của mẹ em ăn lẩu Tây Tạng đi yak! ”
Tư Dã nghe được đại khái, " Cậu gọi người đến đón tôi? ”
"Anh Cận, đại ca em, anh đi theo ảnh em mới yên tâm!" Tiểu Dương rất giang hồ tức giận nói: " Anh ở quầy hàng kia chờ ảnh, rồi về làm tấm giấy chứng nhận một lần nữa, nhà ảnh ở huyện Tháp, ngày mai ảnh dẫn anh lên, anh nghe ảnh là được."
Ford đã sớm đi, Tư Dã đi vòng quanh quầy bán hàng, mua một chai nước khoáng, một xúc xích giăm bông, một chiếc bánh khô, ngồi trên ghế xếp ở cửa ăn.
Tiểu Dương này làm việc không dây dưa dài dòng, có chút thông minh anh chị xã hội, vài phút thôi đã an bài rõ ràng cho anh, không cho anh chút thời gian kịp phản ứng nào.
Chỉ vì bị mất giấy chứng nhận biên phòng, mà ngây ngốc ngốc tại chỗ chờ một người đàn ông không quen biết đến đón mình.
Từ Kashgar lái xe ít nhất phải mất hai giờ, vừa rồi anh đã khàn giọng vì hú hét, nghĩ đến việc phải đợi hai giờ dưới nắng gió, anh lại hối hận vì đã không từ chối Tiểu Dương.
Từng chiếc xe tư nhân từ hướng huyện Tháp chạy tới, xung quanh có rất nhiều du khách vác ba lô quá giang đến đó, trong đó có rất nhiều cô gái trẻ.
Anh rủa thầm.
Hơn 3 giờ, một chiếc SUV Buick màu đen rẽ vào trạm kiểm soát và dừng lại bên cạnh quầy bán hàng.
Tư Dã sắp chờ thành "Hòn vọng phu", anh Cận còn chưa tới, anh sẽ bị phơi thành cá khô mất.
Cửa sổ lái phụ hạ xuống, người ngồi trên ghế lái nghiêng người qua, tóc ngắn, mặc đồ đen và đeo kính râm đen, Tư Dã căn bản không thấy rõ hắn trông như thế nào.
"Anh Dã?" Giọng nói của người đàn ông trầm ấm có sức hút, vốn là giọng nói trưởng thành nhưng lại mang theo một tia phù phiếm, rất phù hợp với sự hoang dã của vùng đất này.
Tư Dã ngay lập tức tỉnh dậy khỏi trạng thái choáng váng vì phơi nắng, kéo vali hỏi: "Anh là Anh Cận à? ”
Người đàn ông ừ một tiếng, mở cốp xe ra.
Tư Dã vội vàng bỏ vaili vào, tới ghế lái phụ. Khi đến gần hơn, anh có thể thấy rõ rằng dáng người của người đàn ông này khá đẹp, áo T shirt nửa chặt nửa lỏng lẻo, mơ hồ có thể thấy được đường nét cơ bắp, một hình xăm từ cổ chữ V và tay áo bên phải lan tràn ra, thẳng đến cổ và khuỷu tay.
Nhưng không hiểu là chữ là gì.
Nhận thấy tầm nhìn bên phải, người đàn ông quay đầu lại.
Tư Dã biết hắn khẳng định đang đánh giá mình, nhưng chiếc kính râm là một vật che chắn tuyệt vời, anh không biết đôi mắt của người đàn ông trông như thế nào.
Điều này khiến anh hơi khó chịu.
"Dây an toàn.” Người đàn ông đột nhiên nói.
Từ Dã sững sờ.
Người đàn ông nói thêm: "Anh Dã, thắt dây an toàn."
"A!" Từ Dã vội vàng thắt dây an toàn.
Anh Dã là cách gọi của Tiểu Dương.
Tiểu Dương còn trẻ, ai cũng có thể gọi là anh, anh Cận này dường như lớn hơn anh, còn lao tâm phí sức đến đón anh, anh cảm thấy mình không độ nổi tiếng anh Dã này.
"Anh gọi tôi là Tiểu Dã là được rồi. Cám ơn, anh Cận. ”
"Ừ." Người đàn ông không khách sáo nhận lấy tiếng cảm ơn này, trước khi lên đường kéo tấm che nắng bên Tư Dã xuống.
Tư Dã nói lời cảm ơn một lần nữa.
Sau đó, không ai nói gì nữa.
Tư Dã rất tò mò về anh Cận này.
Nghe ý tứ của Tiểu Dương, Anh Cận cũng làm ăn du lịch, hơn nữa trượng nghĩa đáng tin cậy, có rất nhiều quan hệ ở Kashgar.
Người như vậy lại chẳng nói nhiều bằng Tiểu Dương sao?
Nhưng người ta là một anh chàng lạnh lùng.
Từ ngoại hình giọng nói đến tính cách thể hiện ở đoạn đường này, tất cả đều ngầu.
Tầm 3,4 giờ ở Kashgar, ở Thành Đô thì là buổi trưa.
Buổi sáng Tư Dã hơi quá mức, lúc này ngồi trên xe bốn phía yên tĩnh, không ai nói chuyện, chơi điện thoại di động lại không lễ phép lắm, chưa bao lâu thì mệt.
Anh rất muốn đề nghị anh Cận cũng quất một bài "Lạc đà sa mạc".
Nhưng bọn họ lại không quen, cọ xe người ta, còn muốn cọ bài hát của người ta hả?
Người đàn ông đột nhiên nói, "Muốn nghe nhạc không?"
Tư Dã kinh ngạc trong lòng. Có phải biểu hiện của mình rõ ràng quá không?
Người đàn ông hếch cằm về phía màn hình cảm ứng ở giữa, "Tự mình chọn."
Tư Dã mở ra xem, một thủ phủ chưa từng nghe qua. Một số ký tự Trung Quốc biết, một số là tiếng dân tộc thiểu số.
Người đàn ông giơ tay phải ra, tùy tiện nhấn xuống.
Trong xe vang lên tiếng nhạc nhẹ nhàng, đầy phong cách dân tộc.
Bài hát nửa chừng, dần dần vào tiếng sáo cô đơn cao xa.
Tư Dã mặc dù không hiểu nhạc lắm, cũng nghe ra tiếng sáo này là điểm nhấn của toàn bộ bài hát.
"Đây là sáo gì?" Anh không nhịn được mà hỏi.
"Sáo Ưng." Người đàn ông nói, "Nhạc cụ truyền thống của người Tajik."
Tư Dã gật đầu.
Trước khi đến, anh đã từng thấy trong hướng dẫn, huyện Tháp có rất nhiều người Tajik sinh sống, người Tajik sùng bái đại bàng bay lượn.
Càng gần Kashgar, bụi càng nghiêm trọng. Mũi Tư Dã bắt đầu không thoải mái, tấm che nắng cũng không cần.
Anh liếc người đàn ông vài lần, nghĩ thầm chỉ có xíu ánh sáng này, sao còn không tháo kính râm xuống?
"Còn đi huyện Tháp không?" Khi vào thành phố Kashgar, người đàn ông giảm tốc độ.
Tư Dã: "Tất nhiên đi!"
"Quản lý biên phòng huyện Tháp chứng nhận bảy ngày, ngày mai đi, hôm nay tôi giúp cậu."
Tư Dã một ngày cũng không muốn ở trong bụi bặm, "Vậy phiền anh."
"Ừ." Người đàn ông lúc này cũng không khách sáo nữa, lái chiếc xe Buick đến trung tâm phân tán khách du lịch.
Nửa chừng Tư Dã đột nhiên nhớ tới những gì Tiểu Dương nói, hỏi: "Ngày mai tôi có thể đi nhờ xe của anh không?"
Người đàn ông nói, "Ngày mai tôi không lên huyện Tháp."
Tư Dã: "... Tiểu Dương nói rằng anh muốn đi."
Người đàn ông mỉm cười rất nhẹ, "Nó không biết gì cả. Tối nay tôi liên lạc với sư phụ cho cậu, ngày mai xe tới huyện Tháp rất nhiều, cậu muốn đi khẳng định sẽ có."
Cũng chỉ có một tiếng cười này không tính là cười, tựa như thổi một hơi bên tai Tư Dã.
Ma xui quỷ khiến, anh tình nguyện ăn thêm hai ngày bụi, cũng không muốn đi.
"Vậy khi nào anh lên huyện Tháp?" Anh còn rất có lý, "Chủ yếu là tiền vé sáu ngày của tôi đều trả cho Tiểu Dương, cậu ta bảo anh dẫn tôi lên huyện Tháp."
Người đàn ông không dong dài, "Vậy thì đi theo tôi. Nhưng ngày mai tôi có việc, sớm nhất là ngày mốt mới có thể xuất phát. Cậu có vội không?"
Tư Dã thở phào nhẹ nhõm, "Không vội.”
"Được." Người đàn ông quay đầu, lái về phía thành phố Kashgar, "Vậy một ngày trước khi xuất phát lại đi làm chứng nhận. Anh sống ở đâu? Tôi ném anh lại. ”
Tư Dã nói về nhà trọ bên cạnh nhà thờ Hồi giáo.
Người đàn ông nhướng mày, " Đặt phòng chưa?"
Tư Dã Tâm lập tức nói đặt là được, kết quả lên mạng xem, không còn.
Không chỉ có nhà trọ của anh không còn, tất cả nhà trọ cùng homestay trong thành cổ đều chật kín khách.
Khách sạn thì lại có phòng, nhưng đến Kashgar không phải là cảm nhận phong tục dân gian sao, ở khách sạn không có ý nghĩa.
Tư Dã cảm thấy việc này có thể nhờ anh Cận giúp, tùy tiện nhét cho anh chỗ ở nào cũng được.
Anh đã thấy Tiểu Dương kéo khách như thế nào —— chạy khắp homestay thành cổ, xưng huynh gọi đệ với ông bà chủ khắp nơi.
Quan hệ giữa anh Cận và những ông chủ kia tất nhiên không thua Tiểu Dương.
Anh vừa nhắc tới, người đàn ông quả nhiên bị thuyết phục.
Chiếc xe đi vào thành phố cổ và đậu xe ngoài trời.
Tư Dã lấy vali màu cam ra khỏi cốp xe, người đàn ông tắt máy, tháo kính râm ném lên ghế lái rồi cũng xuống xe.
Tư Dã mới thấy rõ "toàn cảnh" của đàn ông.
Rất cao, trực quan thì chiều cao cỡ 1m87, vai rộng eo hẹp chân dài, tỷ lệ tuyệt vời.
Nhưng tuyệt vời hơn là đôi mắt đó.
Con ngươi có màu xanh xám, giống như một hạt thủy tinh trong suốt dưới ánh mặt trời. Lông mi rất dài và dày, hốc mắt sâu, sống mũi cao.
Có nguồn gốc dân tộc thiểu số, nhưng tổng thể vẫn là phác thảo của người Hán.
"Đi thôi." Người đàn ông nói.
"Ồ, được!" Tư Dã kéo cái vali đuổi theo.
Mặt đất của thành phố cổ chủ yếu là những viên gạch nhỏ gồ ghề, bánh xe lạch cạch.
Tư Dã đi theo người đàn ông băng qua đường rẽ ngõ, dừng ở bên ngoài một cái sân.
So với các homestay khác, nơi này yên tĩnh hơn rất nhiều, nhưng có thể nhìn thấy khách du lịch ở sân và sảnh.
Tư Dã nói: "Cảm ơn anh Cận, giá phòng bao nhiêu, tôi nên đưa cho anh hay cho ông chủ?"
Người đàn ông xoay người nhìn anh một cái, "Không cần."
"Hả?"
Giọng người đàn ông nhàn nhạt, "Không còn phòng trống, cậu ở cùng tôi."
___________________
Dân tộc Tajik
https://www.youtube.com/watch?v=IVwrAreewz4
Bài Lạc Đà Sa Mạc