“Túc Miên, hôm nay chúng ta thử điều chế Tinh Hỏa Đan nha.”

“Mặc Mặc, cảm ơn chàng.”

Mặc Mặc dừng việc đang làm lại, chăm chú nhìn nàng, vươn tay điểm nhẹ mũi nàng: “Túc Miên nàng nghe đây, Duyệt Ngôn hóa điên là do bản thân hắn có tâm ma.” Chuyện ngày xưa ấy là cha Duyệt Ngôn vô tình làm Túc Miên mất đi đôi mắt, cha nàng tức giận đến đòi công đạo, nhưng biết được cũng là vô tình nên chỉ hạ thuốc phong tỏa kinh mạch ông ta tạm thời để ông ta tự kiểm điểm, là tự ông ta không nghe lời, tự ý vận công xuất huyết mà chết.

Hắn không nhịn được lại vuốt nhẹ nơi đôi mắt nàng, đôi mắt này đã từng rất sáng, từng cười híp mắt với hắn, từng... hắn tin bọn họ có thể chế thành công Tinh Hỏa Đan chữa mắt cho nàng.

“Nếu không vì nàng ta thật sự không muốn buông tha cho hắn, hắn gạt nàng, hại nàng thảm đến vậy. Ta chỉ cho hắn một con ếch mù ngày ngày hái thuốc về cho hắn thôi, suy cho cùng là tại ta, ta không nên bỏ đi… ta không nên đi vào lúc đó…”

Mặc Mặc vốn là thanh mai trúc mã cùng Túc Miên, chỉ vì một lần có cơ duyên quen một vị y sư chuyên động vật thu nhận làm đệ tử, rời nhà đi bái sư. Chỉ là hắn không ngờ, lần đi ấy của mình trở về lại là khung cảnh đẫm máu ấy, Túc Miên hai mắt huyết đỏ đào bới từng cái xác một. Hắn thấy được tên Duyệt Ngôn kia lôi nàng đi, hắn thấy nàng gần như ngây ngốc. Mặc Mặc theo dõi tìm ra cơ hội tiếp cận Duyệt Ngôn, chàng dùng con ếch mù thay thế cho Túc Miên, cũng may bản thân Duyệt Ngôn trước đó đã bị Túc Miên tra tấn tinh thần, lại bị ếch mù hù dọa làm hắn trực tiếp phát điên. Cũng phải một con ếch mù ngày ngày biết tìm Hạ Huyền Thảo, Cẩm Tuyền, Thảo Hầu Huyết đem về cho hắn, ngày ngày nhảy tới nhảy lui về Thảo Nhân Cốc ở đó hai canh giờ, có là Mặc Mặc hắn khi xưa chưa gặp sư phụ cũng thấy mà hoảng sợ.

Chỉ trách tâm ma bản thân thôi.

Túc Miên cảm nhận được Mặc Mặc lại tự trách, không khỏi vươn tay tìm kiếm mặt chàng, vuốt nhẹ mi tâm đang chau lại, cười nói: “Không phải bây giờ chàng đã trở về sao, ta cũng rất tốt nha. Cứ xem như kẻ mù nằm mộng đi, một giấc mộng dài, trân trọng hiện tại.”

Mặc Mặc thấy rồi, thấy được nụ cười xinh đẹp nhất trong cả cuộc đời này của hắn.

- - - - - -

”Uôm… uôm…”

Thật ra chúng ta không mù cũng đã rất giống ếch, ngồi ở đáy giếng và coi miệng giếng là tất cả của chúng ta. Lại càng có một trạng thái hệt như con ếch mù - khi yêu. Vừa mắt mù lại còn “ếch ngồi đáy giếng”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play