Trước cổng biệt thự số 6, Trình Lưu nhìn Quý Triều Chu xoay người bỏ đi, trong đầu cô vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn.
Phùng Thời rất biết uống rượu, và để hạ gục anh ta, Trình Lưu cũng say rồi.
Vì vậy khi nghe Quý Triều Chu để lại một câu rồi trở vào nhà, trong lòng Trình Lưu vẫn cảm thấy may mắn, như vậy thì anh sẽ không ngửi thấy mùi rượu trên người cô.
Trình Lưu đang không tỉnh táo, trong đầu chỉ nhớ rằng Quý Triều Chu là một nhà điều chế nước hoa và cô không muốn anh ngửi được mùi khó chịu.
“Tiền bối, để tôi đưa chị vào.” Hạ Bách thấy Trình Lưu từ chối không chịu đi, Quý Triều Chu thì bỏ vào nhà, trong lòng dâng lên cảm giác chiến thắng, anh ta cất giọng để người hàng xóm kia cũng nghe rõ.
Quý Triều Chu đã đi vào sân trước, chợt quay lại nhìn Trình Lưu: “Ngày mai nhớ mang theo đồng hồ.”
Trình Lưu đang quay cuồng nhất thời tỉnh lại, cô hơi thất vọng: “Ồ.” Sao bắt trả sớm vậy, người ta còn đang nghĩ đeo thêm mấy ngày nữa để khoe mẽ.
Hạ Bách biến sắc, chiếc đồng hồ trong tay Trình Lưu là của Quý Triều Chu?
Thời gian Trình Lưu trì hoãn buổi họp báo là để ra ngoài gặp Quý Triều Chu?
Không ngờ Quý Triều Chu lại có bản lĩnh cản được Trình Lưu trước buổi họp báo.
Chẳng cần nghĩ cũng đoán được hai người bọn họ hiện tại đang có một mối quan hệ mập mờ ám muội.
Cậu ta cố tình dùng đồng hồ để đánh dấu chủ quyền?
Hạ Bách cằm căng cứng, cố gắng kiềm chế cảm xúc. Anh đã ở bên Trình Lưu nhiều năm, nếu Trình Lưu thật sự có quan hệ gì với Quý Triều Chu, cô nhất định sẽ cho cả thế giới biết.
Chỉ là mập mờ thôi mà, mình cũng làm được.
“Anh Quý, tôi sẽ giúp tiền bối tháo đồng hồ trả anh.” Hạ Bách nói lớn, cố ý dựa sát vào Trình Lưu, vươn tay ôm lấy vai cô.
Anh ta vừa dứt lời, Quý Triều Chu đã đóng cửa lại không thèm nhìn nữa, còn Trình Lưu đã nhảy tót vào biệt thự số 6 theo bản năng. Hạ Bách chưa kịp đặt tay lên vai cô thì đã thất bại rồi.
Trình tổng chui vào biệt thự mà vẫn còn thấy tưng tức trong bụng.
Người ta đã nói là mai đem trả rồi thế mà cái tên Hạ Bách kia vẫn đòi lấy đồng hồ của mình! Lấy nó đi có khác gì cướp đi mạng sống của cô?
Trình Lưu đang không tỉnh táo chỉ có một ý nghĩ trong đầu: Ngày mai đến công ty phải trừ tiền thưởng của trợ lý Hạ mới được, lý do là đã gây nguy hại cho cuộc sống tươi đẹp của Tiểu Trình tổng này.
“Tiền bối!” Hạ Bách đuổi theo Trình Lưu, không để ý đến Quý Triều Chu đã đóng cửa lại.
Mặc dù Tiểu Trình tổng đã say nhưng tay chân vẫn còn vững vàng. Cô đi từng bước lên phòng ngủ trên tầng hai, sau đó khóa trái rồi nằm vật ra giường. Hạ Bách chạy lên tầng hai nhưng không mở được cửa vì nó đã bị khóa từ bên trong.
Anh ta không còn cách nào khác, đành đi quanh tầng hai một vòng rồi vào phòng làm việc tìm thuốc giải rượu, rót một ly nước, sau đó lại đi tới phòng ngủ gõ cửa.
“Tiền bối, chị mở cửa uống thuốc đi.”
Trình Lưu đang nằm trên giường, tay phải nắm chặt cổ tay trái đeo đồng hồ, bị tiếng gõ cửa bên ngoài quấy rầy: “Cậu cứ để đấy rồi về đi.”
Hạ Bách đã được chứng kiến tửu lượng của Trình Lưu nên cũng không lo lắng mấy, anh ta đứng ở ngoài cửa xác nhận bên trong không có động tĩnh gì, mới đặt đ ĩa xuống: “Tiền bối, tôi để nước và thuốc ở cửa, chị nhớ uống nó khi thức dậy nhé.”
Nói rồi anh ta đi xuống tầng dưới, cảm xúc trên mặt cũng dần phai nhạt.
Hạ Bách đã quen với việc nghe theo mệnh lệnh của Trình Lưu, sẽ không chủ động lấy đồng hồ ra đeo vào cổ tay cô. Hoặc nên nói là không dám, trừ khi Trình Lưu lên tiếng.
Anh ta ghen tị khi thấy chiếc đồng hồ của Quý Triều Chu xuất hiện trên cổ tay của Trình Lưu.
Nhưng hiện tại dường như… hai người vẫn chưa làm rõ mối quan hệ.
Hạ Bách đi tới phòng khách rồi dừng bước, nhìn lên tầng hai, trên đó có người mà anh ta đã đem lòng thầm mến mấy năm nay, hiện giờ cô đã có người mình thích.
* * * * * *
Tiếng Hạ Bách phóng xe đi truyền đến phòng khách biệt thự số 5 một cách rõ ràng. Quý Triều Chu ngồi trên ghế sô pha, nhìn thời gian trên điện thoại, hiện tại là mười một rưỡi.
Lúc trước ở ngoài cổng, Quý Triều Chu và Trình Lưu cách nhau một khoảng, cô không khác gì thường ngày nhưng anh lại ngửi thấy mùi rượu. Mùi rượu nồng nặc đó không thể chỉ là vài chai rượu, anh cho rằng người trợ lý sẽ ở trong đó rất lâu.
Cô ấy say rồi phải không?
Quý Triều Chu quay đầu nhìn chiếc áo khoác kẻ sọc trên ghế sô pha, qua mấy ngày, mùi trên đó đã nhạt đi.
Anh dựa vào chiếc ghế sô pha đơn, mặt áp nhẹ vào lưng ghế, đôi chân thon dài cong lên, hơi co người lại. Quý Triều Chu duỗi những ngón tay với khớp xương rõ ràng chạm vào chiếc áo khoác trên tay vịn, cảm xúc thô ráp truyền đến lòng bàn tay.
Những tin tức về tai nạn do say rượu cứ hiện lên trong đầu anh. Quý Triều Chu cầm điện thoại lên, rất lâu sau mới gọi cho Trình Lưu, anh chỉ muốn… đảm bảo rằng cô không sao.
Cuộc gọi vang lên hồi lâu, tưởng chừng không có ai trả lời nhưng rồi cuối cùng cũng được kết nối.
Quý Triều Chu nghe thấy hơi thở có phần rối loạn, quả nhiên cô ấy thực sự say rồi.
“Trình Lưu.”
Trình Lưu vô tình bấm vào điện thoại, nghe thấy một giọng nói trong trẻo dễ chịu mà mình rất quen thuộc, thảng thốt đáp: “Ơi.”
Quý Triều Chu đang dựa vào ghế sô pha, rụt bàn tay để trên áo khoác, nâng lên rồi đè mạnh vào ngực, như thể làm vậy sẽ kìm nén được nhịp đập dữ dội.
Anh cụp mắt xuống, không ai có thể nhìn thấy những gì đang được chứa đựng trong con ngươi màu hổ phách, bóng đen từ hàng mi dài hắt lên sống mũi cao thẳng, giống như dấu vết băng tuyết tan đi. Quý Triều Chu lặng lẽ lắng nghe hơi thở hỗn loạn ở đầu dây bên kia hồi lâu, cho đến khi hô hấp của đối phương trở nên đều đều, anh mới chậm rãi hỏi: “Trình Lưu, em có thích… tôi không?”
Giọng nói thấp đến mức cho dù có người đứng trước mặt anh cũng chưa chắc đã nghe rõ. Người đã ngủ say ở đầu dây bên kia tự nhiên cũng không nghe thấy tiếng anh.
Đáp lại Quý Triều Chu chỉ có tiếng thở của Trình Lưu.
Không ai đáp lại nhưng anh cũng chẳng bận tâm, chỉ có nụ cười chợt hiện lên như băng sương tan đi, lộ ra vẻ đẹp tiềm ẩn.
Cuối cùng, Quý Triều Châu không cúp máy. Anh chậm rãi dựa vào áo khoác, yên lặng lắng nghe tiếng hít thở của Trình Lưu để đảm bảo rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra với cô.
Thông qua điện thoại, tiếng hít thở của hai người như hòa quyện, giống như đang nương tựa, rúc vào nhau mà ngủ.
* * * * * *
Khi Trình Lưu tỉnh lại, cô bật dậy khỏi giường vì ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người. Cô cúi đầu sờ lên áo khoác với vẻ đau lòng, đây là do Quý Triều Chu tự tay chọn cho mình mà!
Trình Lưu vội vàng chạy ra ngoài, chuẩn bị tắm ngay, sau đó giặt sạch sẽ quần áo, đem hong khô rồi cất đi!
Vừa mở cửa ra đã thấy cốc nước và lọ thuốc giải rượu ở cửa, những ký ức đêm qua dần ùa về. Cô nhớ ra rồi, đêm qua Quý Triều Chu đã yêu cầu cô trả lại đồng hồ!
Đặt chiếc đ ĩa lên bàn trong phòng ngủ, Trình Lưu cầm quần áo để thay rồi vào phòng tắm, tiện thể nhớ lại chuyện trừ tiền thưởng của trợ lý.
Suýt nữa thì bị trợ lý Hạ tháo mất cái đồng hồ, may là đêm qua cô chạy kịp. Trình Lưu đứng tắm mà trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Trên người có mùi rượu quá nặng nên cô bóp mấy bơm sữa tắm, ngửi thấy mùi thơm của bưởi xanh và chanh lại bắt đầu thấy nhớ mùi sữa tắm ở nhà Quý Triều Chu. Nó là sản phẩm do tự tay crush cô điều chế!
Tiếc là cô mới dùng được một hoặc hai ngày gì đó? Tất cả đều do đội thi công không chịu tuân theo các quy tắc ngầm của ngành. (Lynn: Đội thi công kiểu rồi rồi tại tui hết được chưa bà nội)
Tắm xong, Trình Lưu bước ra với một thân sặc mùi oán hờn. Cô tiện tay lau tóc, vừa cầm đồng hồ lên, một vài ký ức chợt ùa về trong tâm trí.
Hình như đêm qua Quý Triều Chu có gọi điện cho mình.
Không thể nào, sao anh ấy có thể gọi cho mình chứ?
Trình Lưu lau tóc qua loa, sau đó bước nhanh về phía phòng ngủ, cầm điện thoại từ trên giường lên.
Đầu tiên cô vào Wechat, trong đó có rất nhiều tin nhắn từ các đối tác làm ăn. Trình Lưu không bấm vào xem, chỉ nhìn tài khoản trên cùng, không có tin nhắn mới, nó vẫn dừng ở dòng tin nhắn chỉ có một chữ “Ừ” mà Quý Triều Chu trả lời trước đó.
Thoát khỏi WeChat, cô nhấp vào cuộc gọi gần đây và thuê bao đứng đầu là Quý Triều Chu. Trình Lưu bấm vào chi tiết ghi chép cuộc gọi, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, hoàn toàn sững sờ.
Cuộc gọi kéo dài bao lâu thế này?
Cô dụi mắt, nhìn lại lần nữa, xác nhận thời gian cuộc gọi trên điện thoại là hơn sáu giờ đồng hồ.
Mình, Trình Lưu và Quý Triều Chu đã nói chuyện điện thoại hơn sáu tiếng lận! Sao mình chẳng có ấn tượng gì cả!!!
Tiểu Trình tổng cảm thấy bản thân vừa mất đi một trăm triệu NDT (~344 tỷ VND)
Cô đứng bên giường, nghĩ đi nghĩ lại, cố hồi tưởng những gì họ đã nói trong sáu giờ qua. Cuối cùng cô chỉ nhớ được dường như Quý Triều Chu có gọi tên mình.
Trình Lưu hơi hoảng, không biết mình có nói ra chuyện bản thân không từ thủ đoạn để sang ở nhờ nhà hàng xóm không ta.
Tiểu Trình tổng hiếm khi say thật nên không biết tửu lượng của mình như thế nào.
Tuy nhiên, gọi điện gì mà nói chuyện tới sáu tiếng đồng hồ vậy trời? Mình nói nhiều vậy sao?
Liệu Quý Triều Chu có thấy cô phiền không?
Trình Lưu ra ngoài nhìn đồng hồ, đã là bảy giờ rưỡi sáng.
* * * * * *
Trình Lưu lề mà lề mề ở nhà một lúc, cuối cùng mới chịu cầm đồng hồ của Quý Triều Chu đến nhà hàng xóm.
Cô mở cửa đi vào mà trong lòng thấy nhột nhột.
Quý Triều Chu đang ở sân trước, vừa đeo găng tay làm vườn vừa tỉa cành, anh quay lưng về phía Trình Lưu, nghe thấy tiếng mở cửa nhưng không quay lại ngay.
Trình Lưu hắng giọng: “Chào buổi sáng.”
Lúc này Quý Triều Chu mới quay ra nhìn cô, cặp mắt xinh đẹp vẫn lãnh đạm như mọi khi: “Áo khoác ở trên sô pha.”
Trình Lưu bước chầm chậm tới trả lại chiếc đồng hồ cho anh: “Cảm ơn chiếc đồng hồ mà anh đã cho mượn.”
Quý Triều Chu nhìn đồng hồ một lúc, cởi găng tay làm vườn rồi mới cầm lấy. Mặt số titan đáng ra phải lạnh lại được bao phủ bởi hơi ấm, không biết cô đã cầm nó bao lâu.
“Vậy thì tôi đi lấy áo khoác.” Trình Lưu bước nhanh vào phòng khách và nhặt chiếc áo khoác trên chiếc ghế sofa đơn, trong đầu thoáng qua một thứ gì đó nhưng cô không nắm bắt được manh mối.
Quý Triều Chu cũng từ ngoài bước vào, anh để tạm đồng hồ lên bàn trà.
“Tối hôm qua, cuộc… điện thoại đó.” Trình Lưu có thể ăn nói đ ĩnh đạc trước vô số máy quay, nhưng bây giờ cô lại cạn lời khi đối diện với ánh mắt của Quý Triều Chu, đôi mắt cô đảo qua đảo lại: “Nếu như tôi có nói gì thì tất cả chỉ là nói bậy thôi.”
Quý Triều Chu nhìn thẳng Trình Lưu: “Cô đã nói gì?”
“Thì là mấy lời nói nhăng nói cuội đó.” Trình Lưu nói mà lương tâm cắn rứt, cô bắt đầu chuyển chủ đề: “Đêm hôm qua anh gọi điện cho tôi làm gì?”
“Tối hôm qua trợ lý của cô về nhanh quá, không ở lại chăm sóc cô.” Quý Triều Chu trầm giọng nói, “Tôi nghe nói ngủ khi say có thể gây ngạt thở, vì vậy tôi đã gọi điện để xác nhận rằng cô không sao.”
Trình Lưu nghe xong, hồi lâu sau mới hỏi với vẻ không dám chắc: “Anh lo lắng cho tôi?”
“Ờ.” Quý Triều Chu đi tới bàn đảo và rót một cốc nước, thản nhiên nói: “Chúng ta không phải bạn bè sao? Tôi không muốn hàng xóm láng giềng xảy ra chuyện.”
Trình Lưu vội vàng gật đầu: “Phải, tụi mình là bạn bè mà.”
ANH ẤY! ĐANG LO LẮNG! CHO MÌNH!
Bạn bè thì có khác gì bạn trai đâu chứ?
Lòng Trình Lưu bỗng vui hẳn lên, nếu anh bắt đầu lo lắng cho cô thì cô tin rằng trong tương lai sẽ nảy sinh những tình cảm khác.
Quý Triều Chu ngẩng đầu nhấp một ngụm nước, yết hầu của anh trượt lên trượt xuống, sau khi đặt ly nước xuống, môi anh trở nên ẩm ướt. Anh nhìn Trình Lưu rồi trầm giọng nói: “Nếu còn thứ gì trong phòng khách thì cô mang hết về đi.”
“… Ờ.” Trình Lưu vốn còn rất vui vẻ vừa rồi, giờ con tim cô lại trở nên buốt giá, cơ hội ở cùng một phòng đã không còn nữa.
Thực ra trong phòng không có nhiều thứ, chỉ có một cuốn sổ tay bí kíp cưa cẩm của Trình Lưu. Quý Triều Chu chưa vào trong bao giờ nên không biết.
Trình Lưu mang cuốn sổ ra, nghĩ ngợi rồi quay vào phòng tắm, lấy cả lọ sữa tắm mà Quý Triều Chu tự điều chế, nó vẫn dành cho cô nên cô sẽ dùng hết.
Khi Trình Lưu bước ra với lọ sữa tắm và cuốn bí kíp cưa cẩm, Quý Triều Chu vẫn còn đứng ở bếp đảo. Chỉ là anh đang cúi đầu dùng ngón tay vuốt v3 miệng chén, ngón trỏ nhúng vào trong nước chậm rãi khuấy động, giống như làm vậy để giết thời gian cho đỡ nhàm chán.
Nhưng mà, ngón tay của anh mảnh mai trắng nõn, hơi nổi gân xanh, động tác chậm rãi khuấy nước lộ ra sự mập mờ khó tả.
Khí chất của anh quá trong trẻo nên hành động này có phần bất nhất.
Trình Lưu vô thức bị bàn tay của anh hấp dẫn, cho đến khi Quý Triều Chu ngước mắt nhìn sang, cô mới thôi không nhìn nữa: “Tôi về đây.”
Trình Lưu một tay cầm cuốn sổ và sữa tắm, tay còn lại vắt chiếc áo khoác lên người, vội vã ra ngoài quay về nhà.
Khi đi đến sân biệt thự số 6, cô đột ngột dừng lại, nhìn xuống chiếc áo khoác trên tay, cuối cùng mới nhớ ra một chuyện hơi sai sai.
Trên áo khoác có dính mùi hương ẩm ướt quen thuộc, mang theo chút ngọt ngào mập mờ không rõ.HẾT CHƯƠNG 56
Lynn: Quên đi Trình Lưu ngầu lòi, giờ lại là Trình Lưu mê muội vì crush
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT