Bên ngoài tầng cao nhất của khách sạn thành phố G, tràn ngập những tòa cao ốc với ánh đèn neon, nhìn ra xa là dòng xe cộ qua lại tấp nập cùng cảnh thành phố về đêm náo nhiệt. Nhưng lúc này, chủ nhân của dãy phòng tầng thượng lại chẳng có lòng dạ để thưởng thức điều đó. Âm thanh duy nhất trong phòng là tiếng gõ bàn phím hối hả.

“Hai thuật toán này không ổn, sau một thời gian vận hành sẽ kéo hệ thống máy chủ xuống, cần phải cài lại.” Người đang ngồi ở bàn khách sạn, ngón tay gõ nhanh trên bàn phím laptop, đầu hơi nghiêng chỉ đạo với tai nghe.

Cô ăn mặc đơn giản, phía trên là chiếc áo phông trắng cổ tròn, phía dưới là quần thể thao màu xám, chân xỏ đôi dép lê của khách sạn, đầu tóc bù xù, gương mặt thanh thoát. Nhìn lướt qua, cô gái này trông giống một sinh viên đại học bình thường, hoàn toàn không nhìn ra thân phận thật. Trên bàn là chiếc ba lô cũ màu đen đựng máy tính, nó bị ném sang một bên, không ăn nhập mấy với tổng thể căn phòng làm việc sang trọng và rộng rãi.

Một giờ sau.

Sau khi hoàn thành mọi công việc, Trình Lưu mới nặng nề ngả người ra sau, cô giơ tay ném chiếc tai nghe lên bàn, nhắm mắt lại và day mạnh vào giữa mi tâm. Cắm mặt vào máy tính cả ngày, mắt cô gần như sắp mù.

Lúc này, một tiếng động “brmm brmm” đột nhiên phát ra từ trong ba lô. Trình Lưu mở mắt ra, vô thức nhìn chiếc điện thoại nằm bên tay phải máy tính, nó vẫn trong trạng thái màn hình đen, sau đó cô nhớ ra mình vẫn còn một chiếc điện thoại cá nhân. Với tay kéo ba lô, Trình Lưu lấy ra một chiếc điện thoại màu trắng khác, thấy nó đang báo có người gọi đến.

Ghi chú: [Uông Hải Dương]

Nhìn chằm chằm cái tên đó hơn mười giây, Trình Lưu cuối cùng cũng nhớ ra đối phương là ai từ bộ não chỉ toàn mã chương trình của mình. Đây là người bạn trai mà cô đã hẹn hò cách đây nửa năm.

Trình Lưu vuốt ngón tay cái sang phải rồi bắt máy: “Alo.”

“Hai mươi ba ngày, anh không liên lạc với em thì em cũng không thèm liên lạc với anh?” Đầu dây đối diện là một giọng nam từ tính chất vấn cô.

Trình Lưu mở miệng nói: “Gần đây em bận quá, vừa rồi em còn nghĩ đến anh.” Đang nghĩ xem anh là ai.

“Em rõ ràng đã quên bản thân còn có người bạn trai là anh?” Đối phương hết sức tức giận.

Trình Lưu nhất thời cảm thấy chột dạ, cô thật sự quên mất có một người như vậy tồn tại. Trong một bữa tiệc cách đây nửa năm, cô đã yêu người bạn trai này từ cái nhìn đầu tiên, vì vậy cô bước đến hỏi thẳng anh có muốn hẹn hò với mình không. Trình Lưu cao ráo, chân dài, ngoại hình ưa nhìn, mặc dù lúc đó ăn mặc như người đi lạc vào bữa tiệc, nhưng đối phương chỉ lưỡng lự đúng một ngày là đồng ý hẹn hò.

Sau khi thành công chưa lâu, không rõ vì lý do gì cô đột nhiên không tìm lại được cảm giác rung động trước đó, nhanh chóng mất đi hứng thú với anh. Hơn nữa một thời gian trước, để giải quyết vấn đề của công ty, Trình Lưu phải bôn ba khắp nơi, họ đã không gặp nhau gần ba tháng nên cô cũng sớm lãng quên người bạn trai này.

Trình Lưu miễn cưỡng tìm ra hình ảnh hai người ở chung từ trong trí nhớ, đổi chủ đề: “Anh ăn chưa? Em sẽ order cho anh.”

Mình ở thành phố G xa xôi, còn gọi đồ ăn ship về cho bạn trai đang ở thành phố S. Trình Lưu ngẫm lại, cô tự thấy mình thật chu đáo.

Cô học được chiêu này từ các đối tác trên thương trường. Để thúc đẩy hệ thống trí tuệ nhân tạo của mình, trước đây Trình Lưu thường xuyên giao thiệp với nhiều đối tác. Trong lúc bất tri bất giác, cô đã học được rất nhiều thủ đoạn từ những người đàn ông trung niên đó.

Chẳng hạn như khi theo đuổi người khác thì phải tặng quà, khi dỗ dành người ta thì phải bắt đầu từ những chi tiết nhỏ. Vì vậy, ngay ngày đầu theo đuổi người bạn trai này, cô đã tặng anh một chiếc cà vạt đắt tiền. Quả nhiên người ta chỉ lưỡng lự một lúc là đồng ý hẹn hò.

Song, hôm nay chiêu thức chu đáo order đồ ăn dường như không được hiệu quả.

“Bây giờ là mười một rưỡi rồi, anh không bao giờ ăn bữa khuya!” Đầu dây bên kia càng tức giận hơn sau khi nghe điều này, “Anh phải giữ dáng.”

Lúc này Trình Lưu mới loáng thoáng nhớ ra đối phương là một người mẫu, vì vậy cô chỉ biết nói: “Vậy anh ngủ sớm đi, em sẽ gọi đồ để ăn một mình, em đói rồi.”

Người ở đầu dây bên kia: “…”

Cô bật loa ngoài, chuyển sang giao diện khác, nhanh chóng đặt lệnh chọn món mang về. Lúc này giọng nói bên kia đột nhiên trầm xuống: “Tình cảm giữa chúng ta đã phai nhạt rồi sao?”

Trình Lưu vừa lướt điện thoại, vừa phân thần nghĩ: Hình như tình cảm giữa cả hai đâu có sâu sắc gì? Mặc dù cả hai đã hẹn hò từ nửa năm trước, nhưng cô quá bận rộn, số lần hai người gặp mặt có thể đếm trên đầu ngón tay.

“Anh vẫn còn nhớ cảnh tượng lần đầu tiên chúng ta gặp nhau vào tối hôm đó.” Người ở đầu dây bên kia buồn bã hỏi, “Bây giờ em thấy anh phiền sao?”

Trình Lưu duỗi tay nhét laptop vào balo, đứng dậy đi ra khỏi phòng làm việc, nghe đầu dây bên kia phàn nàn không ngớt, trong lòng không khỏi hiện lên một thoáng về bữa tiệc đêm đó.

Mặc dù từ lúc bắt đầu, tình cảm giữa họ đã không sâu đậm, thế nhưng… Trình Lưu phải thừa nhận rằng bạn trai rất ưa nhìn, đặc biệt là sườn mặt khiến cô tạm thời không nỡ chia tay. Huống chi… vài ngày trước, một số đối tác vẫn đang đồn thổi về đời sống tình cảm của cô, còn cố gắng giới thiệu con trai của bạn bè họ hàng cho cô. Có người bạn trai làm lá chắn là chuyện không tồi. Trình Lưu hồi tưởng cảm giác nhất kiến chung tình với bạn trai trong bữa tiệc, hứng thú lại nổi lên, vì vậy cô quyết định duy trì mối quan hệ này một thời gian nữa.

“Sao tình cảm của chúng ta có thể phai nhạt được? Chỉ là em quá bận thôi.” Cô vừa nhắc lại vừa mở Wechat, “Em đã gửi cho anh một bao lì xì. Đừng suy nghĩ lung tung, ngủ sớm đi, em sẽ trở về vào tháng sau.”

“Gửi lì xì làm chi…” Lúc đầu giọng nói của đầu dây bên kia có phần nhẹ nhàng, sau đó xa dần, chắc là anh hạ điện thoại xuống để xem Wechat.

Trình Lưu nhấn loa ngoài, cúi đầu nhìn Wechat, quả nhiên số tiền chuyển khoản đã được nhận ngay lập tức. Cô nhìn thấy dòng chữ “đang nhập văn bản” hiển thị mấy lần dưới tên đối phương, cuối cùng đầu dây bên kia có vẻ khó chịu: “Anh cần chút tiền ấy của em làm gì? Tiền tiêu vặt một ngày của anh còn nhiều hơn chỗ đó.”

Nghe vậy, Trình Lưu lập tức nhíu mày: “Anh vẫn còn trẻ, để dành chút tiền, tương lai còn mua nhà.”

“… Giá nhà ở thành phố S, một người mẫu nhỏ bé như anh không mua nổi.”

Trình Lưu không nghe ra ý tứ trong lời nói của đối phương, chỉ thâm trầm nói: “Tuổi trẻ nhất định phải có ước mơ. Giống như em, lúc trẻ tuổi đã có một căn nhà ở thành phố S rồi.”

“Đâu phải ai cũng giỏi như em.” Đầu bên kia như có tiếng nghiến răng nghiến lợi.

“Nói cũng phải.” Trình Lưu tiếp tục khuyên nhủ bằng những lời hay ý đẹp, “Nhưng anh vẫn nên tiết kiệm, nhân lúc còn trẻ chạy sô và kiếm thật nhiều tiền vào.”

Nghe vậy, khuôn mặt đối phương có phần méo mó, “chạy sô” vốn đã mang tính hạ thấp giá trị, nói như thế chẳng khác nào đang ví mình chỉ là một tên người mẫu nghiệp dư! Cô ta thậm chí còn dùng từ này để miêu tả mình!

“Được rồi, anh ngủ sớm đi, đồ ăn của em tới rồi.” Sau khi nói lời chúc ngủ ngon, cô liền cúp máy, mở cửa đi lấy đồ.

Trình Lưu có thói quen quên hết mọi thứ xung quanh khi làm việc, cả ngày hôm nay cô chỉ uống mỗi chai nước. Bước vào phòng sau khi nhận đủ đồ ăn, cô tìm lại vé máy bay, chụp màn hình và gửi cho bạn trai. Thời gian ngày về được đánh dấu rõ ràng trên ảnh chụp màn hình, chỉ ba ngày sau, tức ngày mùng 1 tháng Tư. Cô tự nghĩ rằng đối phương nhất định sẽ chú ý và đến đón mình vào lúc đó.

Trong ba tháng đầu tiên của mối quan hệ này, cô cũng đã nhiều lần đi công tác, bên kia hỏi thời gian về, sau đó chủ động đi đón cô. Song, Trình Lưu không thích cho đối phương đi đón. Cô cảm thấy anh đang xâm phạm lĩnh vực công việc của mình nên không tiết lộ thời gian về mỗi lần đi công tác. Lần này cô thông báo thời gian trở về và ám chỉ rằng mình bằng lòng cho đối phương đến đón. Trình Lưu cảm thấy để duy trì mối quan hệ này, cô đã hy sinh rất nhiều.

Tuy nhiên, người ở đầu dây bên kia đã ném điện thoại lên sô pha ngay khi vừa cúp máy. Mặt mày anh ta u ám, cau có, không thèm để ý đến tấm hình Trình Lưu gửi phía sau.

999! Người phụ nữ keo kiệt này gửi một bao lì xì chỉ có 999 tệ (~3,6 triệu VND). Trình Lưu, cô cho rằng bản thân lãng mạn lắm sao? Ai có thể nghĩ tới người sáng lập Công nghệ Thần Ẩn còn không nỡ gửi 9999 tệ (~36 triệu VND) cho bạn trai!

Người đàn ông ngồi trên sô pha cẩn thận ngẫm lại, chợt phát hiện trong số những món quà mà Trình Lưu tặng mình, chỉ có chiếc cà vạt là trị giá trên nghìn tệ. Mặt anh ta lập tức đen như đáy nồi. Tại sao lại có người phụ nữ kiệt xỉ như vậy?

Rõ ràng là tên tuổi mới nổi trong ngành công nghệ, giá trị con người đã tăng vọt trong những năm gần đây. Hẹn hò được nửa năm, số tiền chi ra trên người mình lại không quá một vạn tệ!Với những người phụ nữ trước đó xem trọng mình, có ai là không ra tay hào phóng. Song… Trình Lưu khác với họ, cô ta là người có giá trị nhất mà mình từng gặp, mà Công nghệ Thần Ẩn dường như đang được mở rộng, nếu từ bỏ thì rất đáng tiếc.

Người đàn ông trên sô pha bình tâm lại một chút, tiếp tục cầm điện thoại lên. Một hàng dấu chấm đỏ từ trên xuống dưới trong ứng dụng Wechat, trong đó bao gồm cả tin nhắn mới từ Trình Lưu, thật không dễ thấy. Anh ta nhấp vào bức ảnh của Trình Lưu, có nhìn lướt qua nhưng không chú ý nhiều. Thay vào đó, anh ta trực tiếp thoát ra ngoài, chủ động trả lời cô gái mới quen.

Trước tiên anh ta phải bắt tay vào chuẩn bị, cứu vớt lại ưu điểm từ chỗ những người phụ nữ khác.

* * * * *

Trưa ngày mùng 1 tháng Tư, Trình Lưu vội vàng thu dọn hành lý rời khỏi khách sạn, tức tốc ra sân bay, đáp chuyến bay trở về thành phố S. Lên máy bay, cô lấy tấm bịt mắt trong ba lô ra, đeo vào rồi bắt đầu đi ngủ.

Ba giờ sáng mới được chợp mắt, sau khi tỉnh dậy lại đi dạo một vòng trong phòng thí nghiệm của phía đối tác, giờ là lúc phải ngủ bù.

“Hai giờ nữa em sẽ đến sân bay thành phố S.” Trước khi máy bay cất cánh, Trình Lưu chợt nghe thấy giọng nói của một cô gái ngồi ở ghế bên cạnh.

… Quên lấy nút bịt tai, ba lô đã để lên trên mất rồi.

Trình Lưu đấu tranh nội tâm một lúc, nhưng cuối cùng vẫn không nhúc nhích, cũng lười hỏi tiếp viên hàng không. Vì vậy giọng nói bên cạnh tiếp tục phát ra.

“Lần trước anh không đến dự sinh nhật… Ý em không phải đòi quà.”

“Lát nữa em sẽ về thẳng nhà, dì Vân vẫn muốn có hoa linh lan mà anh tự trồng.”

“Anh có thể tiện đường ghé qua sân bay không? Chúng ta cùng đi đến đó.”

Trình Lưu nhắm mắt nghe hết toàn bộ nội dung cuộc điện thoại bên cạnh, may mà sau đó đối phương không phát ra tiếng nữa. Khi máy bay cất cánh ổn định, cô chạm vào nút bấm bên cạnh, nằm xuống và ngủ thiếp đi.

Mãi đến khi máy bay sắp hạ cánh, cô mới được tiếp viên hàng không đánh thức. Trình Lưu ngơ ngác tháo tấm bịt mắt ra, điều chỉnh chỗ ngồi lại ngay ngắn, xoa xoa mặt, cũng coi như tỉnh táo được phần nào.

Hơn chục phút sau, máy bay đáp xuống sân bay thành phố S.

Lúc đi xuống, Trình Lưu tình cờ nhìn thấy cô gái ở bên cạnh. Cô ta đeo kính râm và khẩu trang, mái tóc dài gợn sóng phía sau xõa tung, trên người đang mặc chiếc váy dài màu đen có đai, chỉ cần nhìn dáng người đã thấy lóa mắt. Người con gái đột nhiên tháo kính râm và khẩu trang, sửa sang lại đầu tóc, xung quanh bỗng trở nên xao động, xì xào bàn tán, thỉnh thoảng lại có một cái tên vang lên.

Có lẽ là một ngôi sao nổi tiếng nào đó.

Trình Lưu một tay xách túi màu đen đựng máy tính, một tay kéo theo vali, ý nghĩ đó nhanh chóng lướt qua trong đầu cô.

Tuy nhiên, Trình Lưu chẳng có hứng thú với người nổi tiếng, cô đi theo những người phía trước và sải bước ra ngoài. Vali của Trình Lưu không lớn, cô mang trực tiếp lên máy bay nên không cần lấy hành lý, nữ minh tinh kia còn phải lấy hành lý, nên từ từ tụt lại phía sau cô.

Nhưng cô còn chưa đi ra ngoài thì điện thoại trong túi bỗng rung lên, là cuộc gọi từ trợ lý tổng giám đốc. Trình Lưu một tay kéo vali, đi chậm lại: “Có chuyện gì?”

“Buổi chiều công ty có cuộc họp tổng kết quý, sếp có đến không?” Trợ lý ở đầu dây bên kia nói, “Nhưng thời gian hơi lâu, có khả năng không kịp đến buổi hẹn hò lúc tối.”

Hẹn hò? Ah, hôm qua cô đã đặt trước một nhà hàng, định tối nay đưa bạn trai đi ăn tối để níu kéo chuyện tình cảm. Trình Lưu lập tức nói: “Hẹn hò thì hoãn…”

Lúc này, cô đã đi tới lối ra của sân bay, vừa ngẩng đầu đã thấy bạn trai đứng trong đám đông tự khi nào. Rõ ràng có rất nhiều người ở lối ra, nhưng Trình Lưu lại nhìn thấy anh chỉ trong tích tắc.

Vai và lưng của đối phương thẳng băng, màu tóc và màu da tạo nên sự tương phản đen trắng tới cực hạn, mặt mày xa cách lãnh đạm, sống mũi cao thẳng, môi hồng tự nhiên, đậm nhạt đan xen như thủy mặc đan thanh*. Trong biển người cuồn cuộn, xung quanh anh là một sự xa cách mơ hồ không rõ.*thủy mặc đan thanh dùng để chỉ màu đỏ son và màu xanh lam thường được sử dụng trong các bức họa thời xưa của Trung Quốc, được người xưa gọi là Đan Thanh.Trái tim của Trình Lưu, nơi vốn một lòng với công việc đột nhiên bắt đầu đập nhanh, giống như cảm giác mà cô từng có từ ánh nhìn thoáng qua tại bữa tiệc cách đây nửa năm. Trình Lưu thầm nghĩ: Sau vài tháng không gặp, bạn trai của mình càng trở nên đẹp trai hơn, đứng ở trong đám đông cũng có thể phát sáng.

Thế rồi cô lập tức nghĩ tại sao mình không giữ liên lạc với bạn trai, thật ra thì… cô vẫn có thể tranh thủ được chút thời gian rảnh.

Lúc này, trợ lý ở đầu dây bên kia tự nhiên nói tiếp: “Nếu buổi hẹn đã bị hoãn lại, vậy tôi sẽ bổ sung tên của sếp vào.”

Trình Lưu nhìn anh bạn trai đẹp trai lai láng ở đối diện, thật vất vả mới chú ý tới cuộc điện thoại của trợ lý: “Không được.”

Người trợ lý quá kinh ngạc, phải một lúc sau mới hỏi lại: “Sếp nói gì?”

“Không hoãn buổi hẹn được.” Trình Lưu nhanh chóng lật đổ ý tưởng ban đầu của mình, “Mọi người tổ chức họp, sau đó đưa báo cáo tổng kết vào văn phòng của tôi.”

Không đợi đối phương lên tiếng, Trình Lưu đã cúp máy.

Cô không hiểu. Sao mình có thể thấy khó chịu với một anh bạn trai đẹp mắt như vậy? Nhất định là do rắc rối từ công việc của mấy tháng trước đã hằn sâu trong tâm trí, nhưng hiện tại chắc vẫn còn kịp để nối lại tình xưa.

Thế là Trình Lưu kéo vali, trong lòng một phần áy náy cộng với chín phần khoái khoái ch ảy nước miếng, sải bước về phía bạn trai.
HẾT CHƯƠNG 1

Tác giả có lời muốn nói:

Trình Lưu: Em tới đây!:D

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play