Hai người ngồi cách xa nhau, Trình Lưu có thể thấy màn hình điện thoại của ‘bạn trai’ đang sáng lên, nhưng cô không thấy rõ tên người gọi đến. Vốn dĩ cô không muốn nhắc nhở nhưng ‘bạn trai’ ngồi đó đang rất chú tâm vào việc gẩy đi gẩy lại chỗ đồ ăn trong đ ĩa, chúng hầu như không được cho vào miệng, hiển nhiên điều này cho thấy bạn trai cô là một người rất kén ăn.
Anh thậm chí còn không để ý đến chiếc điện thoại đang rung bên cạnh chiếc cốc.
Sau lời nhắc nhở của cô, ‘bạn trai’ đặt đũa xuống, cầm điện thoại lên rồi đứng dậy đi ra ngoài. Trình Lưu nhìn theo bóng anh, sau đó liếc nhìn món ăn đã dọn ở bên kia bàn, cô nghĩ ngợi rồi bấm chuông gọi người phục vụ.
“Xin chào, cho hỏi quý khách cần gì?” Người phục vụ đã đợi sẵn ở bên ngoài, nhanh chóng đi vào.
Trình Lưu chỉ vào một trong những món ăn bên phía bạn trai mà cô thấy nó vơi đi trông thấy: “Mang một đ ĩa khác của món này tới.”
“Dạ vâng, quý khách còn cần gì nữa không?”
“Không.” Trình Lưu xua tay, cúi đầu lấy chiếc điện thoại đang reo từ trong túi ra, trượt màn hình lên rồi hỏi trợ lý: “Công ty có chuyện gì sao?”
“Cuộc họp tổng kết hàng quý đã kết thúc.” Trợ lý đầu dây bên kia nói, “Ngoài ra, bên dưới còn gửi một bản kế hoạch mới, tối nay sếp có muốn xem qua không?”
Trình Lưu khẽ dựa lưng vào ghế: “Tôi đang đi hẹn hò.”
Đầu dây bên kia thoáng nở nụ cười: “Hôm nay hẹn hò lâu vậy sao? Vậy thì tôi sẽ trực tiếp gửi bản kế hoạch đến nhà sếp, sếp có thể đọc khi nào rảnh.”
“Cũng được, nhớ gửi cả bản báo cáo tổng kết quý tới đây.” Trình Lưu thuận miệng nói.
Ngoài cửa, Quý Triều Chu đang nghe điện thoại, đầu dây bên kia là giọng nói của Vân Phỉ: “Em không biết đám phóng viên lại có mặt ở đó. Lần này trở về thành phố S, em chỉ nói với trợ lý…”
Quý Triều Chu dựa vào tường, khóe mắt liếc người phục vụ ra vào, bản thân thì im lặng nghe Vân Phỉ giải thích, sau đó anh lạnh lùng đáp: “Hoa linh lan mà dì Vân muốn, ngày mai tôi sẽ mang đến cho dì.”
Từ đầu đến cuối, Quý Triều Chu chưa từng đưa ra bất kỳ phỏng đoán nào về sự việc lúc chiều. Càng như vậy Vân Phỉ càng khó chịu, nếu không phải còn tầng quan hệ với dì Vân thì anh sẽ không thèm để ý tới mình.
Vân Phỉ cầm điện thoại c ắn môi dưới, khuôn mặt xinh tươi có phần tái nhợt, bấu chặt lòng bàn tay mình, một lúc sau cô mới nở nụ cười điềm nhiên như không, ngập ngừng hỏi: “Người ở sân bay hồi chiều là bạn của anh?”
Ngoại trừ dì Vân, cô chưa từng thấy ai có thể đến gần được Quý Triều Chu, càng không nói đến việc người phụ nữ này còn trực tiếp dẫn anh đi mất vào buổi chiều. Nếu không phải quá sốc, cô đã không bị đám người đó vây kín ở sân bay, và bỏ lỡ cơ hội đến gần anh. Hot search tối nay lẽ ra phải nói về “chuyện tình cảm” của cô.
Tuy nhiên Quý Triều Chu ở đầu dây bên kia không giải thích gì thêm mà thẳng tay kết thúc cuộc gọi. Vân Phỉ nắm chặt điện thoại đến mức đầu ngón tay trở nên trắng bệch: “……….”
Cô hiểu rằng từ nay về sau, Quý Triều Chu sẽ không bao giờ để mình mắc bẫy nữa.
Anh luôn như vậy, như thể anh đã nhìn thấu mọi hành động nhỏ của cô, nhưng anh nể mặt dì Vân không thèm so đo hay làm cho ra ngô ra khoai. Vân Phỉ thậm chí còn hy vọng anh so đo với mình. Chỉ cần có thể để lại chút dấu vết trong lòng người đàn ông như tuyết tùng trong núi lạnh, cô sẵn sàng làm bất cứ điều gì, dù tốt hay xấu.
Vân Phỉ đứng trong phòng khách hồi lâu, lồ ng ngực cứ phập phồng lên xuống, sau đó cô đột nhiên ném mạnh điện thoại ra ngoài.
* * * * *
Khi quay trở lại phòng bao, Quý Triều Chu phát hiện trên bàn mình nhiều thêm một món ăn, mà vệ sĩ phía bên kia lập tức chột dạ bỏ điện thoại bên tai xuống, ngồi thẳng dậy. Rõ ràng là vừa rồi còn liên lạc với Quý Mộ Sơn.
Nhìn thấy bạn trai bước vào, Trình Lưu vô thức cúp điện thoại của trợ lý, ngồi thẳng người dậy. Trước đây, mỗi lần hẹn hò ăn tối cô đều phải nói chuyện với trợ lý, bỏ bê bạn trai, để anh cúi đầu nghịch điện thoại một mình. Lúc đó Trình Lưu không thấy có vấn đề gì, hoặc là có phát hiện cũng không bận tâm, nhưng bây giờ cô đã nhận ra một cách sâu sắc sai lầm của mình, rằng làm như vậy là không đúng. Trình Lưu thầm nghĩ vào buổi hẹn hò lần sau, phải cảnh báo trước với trợ lý rằng nếu trong công ty không có việc gì đặc biệt quan trọng thì đừng gọi điện thoại đến.
Để xoa dịu bầu không khí, Trình Lưu chủ động mở miệng, chỉ vào những món ăn mà bạn trai mình chưa kịp động đũa: “Nếu anh không ăn thì có thể đưa mấy món này cho em được không?” Đỡ lãng phí.
Làm như vậy cũng thể hiện mức độ thân mật giữa hai người. Trước đây cô từng nghe đối tác làm ăn nói rằng những người ăn cơm thừa, đồ ăn thừa của bà xã là những ứng viên bạn đời đạt tiêu chuẩn.
Quý Triều Chu quay sang nhìn người vệ sĩ vừa tự ý gọi món khác cho mình, nhớ ra đối phương là một người mẹ nghèo có con nhỏ, cuối cùng mặt mày vô cảm đẩy mấy món ăn đó sang cho cô.
“Nếu không đủ đồ ăn, cô có thể gọi thêm.” Quý Triều Chu liếc nhìn chiếc đ ĩa gần như trống trơn trước mặt cô rồi lạnh lùng nói, Quý Mộ Sơn không đến mức không trả nổi một bữa cơm cho vệ sĩ.
Trình Lưu lập tức đáp: “Không cần, thế này là đủ rồi.” Cô cũng không thích đồ ăn ở đây.Tuy nhiên việc bạn trai chủ động quan tâ m đến mình khiến Trình Lưu thầm tin thêm vài phần vào những gì các đối tác làm ăn từng nói. Đúng là hữu ích!
Quý Triều Chu không nhìn cô nữa, anh bằng lòng chú ý tới chỉ vì đối phương là một người mẹ, nhưng cũng chỉ đến vậy thôi.
Mưa bên ngoài chẳng biết tạnh từ khi nào, ngoài cửa sổ thỉnh thoảng còn có tiếng ếch kêu, làn gió lùa vào khung cửa sổ gỗ mun chạm rỗng khiến những ngọn nến màu cam ấm áp khẽ đung đưa.
Trình Lưu ngước mắt nhìn người bạn trai đối diện, ánh nến lung linh trong phòng như tụ lại trên người anh và bàn tay đang cầm đôi đũa bạch ngọc mạ vàng. Ánh nến trên bàn như tô thêm một gam màu ấm vào bàn tay thon dài, xinh đẹp của anh. Đặt mình trong hoàn cảnh này, thoáng chốc Trình Lưu có cảm giác anh giống như một công tử danh gia vọng tộc, hào hoa phong nhã.
Chẳng trách mỗi lần giúp cô đặt bàn là trợ lý phải đặt ở nhà hàng này, khi xưa là cô không hiểu phong tình, cảm thấy hoàn cảnh ở đây quá tối và nhức mắt. Hiện giờ thì Trình Lưu đã hiểu. Ngắm mỹ nhân dưới ánh đèn, người đẹp càng thêm xinh. Cốc Vũ Quán quả thực là một nơi thích hợp để hẹn hò, trợ lý đã hoàn thành rất tốt nhiệm vụ của mình!
Khi họ ăn xong, Trình Lưu đi thanh toán. Quý Triều Chu không di chuyển, vì tiền sẽ được Quý Mộ Sơn hoàn trả.
Trình Lưu quẹt thẻ xong, lại mở cửa cho bạn trai và đưa anh về nhà. Mặc dù hôm nay bạn trai hầu như không nói chuyện với cô nhưng bản thân Trình Lưu cảm thấy khá tốt, ít nhất bạn trai vẫn quan tâ m đến mình.
“Ngủ sớm đi.”
Đến khu tập thể Văn Hưng, Trình Lưu tỏ vẻ tri kỷ nói với người bạn trai đang chuẩn bị mở cửa bước xuống. Quý Triều Chu giữ nắm cửa, khẽ nghiêng đầu gần như không thể nhận thấy, sau đó đẩy cửa rời đi.
Khu tập thể Văn Hưng là một khu nhà cũ, cao nhất chỉ có sáu tầng, hơi thở cuộc sống xung quanh rất mạnh mẽ, nhưng hiện tại đã gần mười một giờ đêm, nhiều ngọn đèn đã tắt.
Trình Lưu quay đầu xe, không rời đi ngay mà ngẩng đầu nhìn lên ánh đèn sáng trên tầng hai. Cách đây hai tiếng, khoảnh khắc bạn trai đứng bên cửa sổ lặng lẽ nhìn cô, không hiểu vì sao lại khiến trái tim Trình Lưu đập cực nhanh.
Bây giờ nhớ lại, Trình Lưu cảm thấy có lẽ, có lẽ mình có phần bi3n thái. Hình như cô thích vẻ ngoài lạnh lùng của bạn trai. Trình Lưu phỉ nhổ mình một lát rồi mới lái xe về.
* * * * *
Không giống như nơi bạn trai ở, căn hộ của Trình Lưu được mua ở trung tâm thành phố S, cho dù giữa đêm, nơi này vẫn sáng trưng, đứng sừng sững giữa những tòa cao ốc.
Trình Lưu bước vào sảnh của tòa nhà, một nhân viên bảo vệ lập tức chào đón cô. Cô sống ở tầng hai mươi sáu. Bởi vì tên của cô phát âm giống chữ Lục* (Sáu) và sinh nhật của cô là ngày 6 tháng 6, nên Trình Lưu thích tất cả những thứ liên quan đến số 6. Ngay cả tên tài khoản Wechat cô cũng để luôn là Số 6, còn lý do cài hình đại diện là khẩu súng lục, chỉ đơn giản là nó được đặt nhìn giống số 6 nên cô lấy ra dùng thôi.*Trong tiếng Trung, chữ Lưu (琉) trong tên Trình Lưu đọc là liú, có cách phát âm giống với chữ Lục (六 - liù).Đến tầng hai mươi sáu, thang máy mở ra, toàn bộ tầng này đều thuộc sở hữu của Trình Lưu. Đi qua hành lang, cô ấn dấu vân tay, cửa vừa mở ra là đèn trong phòng khách bật sáng. Trình Lưu không ngạc nhiên, cô thay dép và đi vào phòng khách.
Một người đàn ông quen thuộc ngồi dựa trên sô pha, quay ra cười với cô: “Tôi còn tưởng rằng đêm nay sếp không về.” Anh đeo một cặp kính gọng bạc, trên người là bộ vest cao cấp màu xanh ngọc, dáng người thẳng tắp, diện mạo khôi ngô tuấn tú.
Vẻ ngoài tươi cười của người đàn ông này không biết đã thu hút bao ánh nhìn phái nữ. Ngược lại Trình Lưu không phản ứng gì mấy khi nhìn thấy anh, cô đã sớm quen thuộc với sự xuất hiện của trợ lý, chưa kể cô mới tạm biệt bạn trai chưa lâu. Ai có thể đẹp hơn bạn trai cô?
Trình Lưu bước tới, ngồi xuống chiếc ghế sô pha khác, vươn tay cầm lấy bản kế hoạch trên bàn phòng khách: “Bên dưới gửi đến?”
Thấy Trình Lưu trực tiếp nói đến chuyện làm ăn, Hạ Bách trả lời: “Tôi xem qua rồi, tốt hơn cái cũ.”
“Ờ.” Trình Lưu gật đầu đồng tình, tiến vào trạng thái làm việc với tốc độ cực nhanh, cô cúi đầu lật xem bản kế hoạch.
Hạ Bách kéo chiếc máy tính xách tay ra trước mặt, hai tay gõ chữ một cách nhanh chóng. Trong phòng khách nhất thời chỉ có âm thanh gõ bàn phím và tiếng lật qua lật lại trang giấy.
Nửa giờ sau, Trình Lưu xem hết bản kế hoạch, dặn dò Hạ Bách làm một vài việc, sau đó hỏi: “Báo cáo tổng kết quý thì sao?”
“Ở đây.” Hạ Bách xoay máy tính về phía cô, “Phía sau còn có một số dữ liệu phức tạp hơn, tôi đã sắp xếp lại rồi.”
Trình Lưu kéo máy tính qua, ngón tay chạm vào bảng điều khiển cảm ứng, di chuyển vài lần.
“Tôi tưởng tối nay sếp sẽ không về, còn đang định hoàn thành và in nó trong phòng làm việc của sếp.” Hạ Bách nhìn mặt Trình Lưu, mở miệng nói lời giải thích.
Vì công việc, trợ lý đến nhà cô thường xuyên, thậm chí rất nhiều đồ đạc trong nhà đều do anh xử lý hết, ra ra vào rào là chuyện hết sức bình thường.
Trình Lưu tập trung vào màn hình, thuận miệng nói: “Chỉ ăn bữa cơm thôi.”
Cô gõ nhanh trên bảng điều khiển cảm ứng, sau đó đẩy máy tính lại cho Hạ Bách: “Báo cáo đã được gửi đến hộp thư của tôi, cậu về nghỉ ngơi trước đi.”
Hạ Bách đóng máy tính lại, thấy cô đã thoát khỏi trạng thái làm việc, không kìm được hỏi: “Mu bàn tay của chị bị sao vậy?”
Trình Lưu cúi đầu nhìn xuống mu bàn tay mình, trên đó có một vết xước dài, thờ ơ nói: “Tôi vô tình bị xước trong phòng thí nghiệm thành phố G lúc sáng nay.”
Hạ Bách cau mày muốn nói lại thôi, nhưng anh làm trợ lý cho cô đã nhiều năm, biết thừa Trình Lưu không thích mình can thiệp quá nhiều vào cuộc sống riêng, cuối cùng xoay người đi lấy hộp thuốc: “Tôi giúp chị bôi thuốc.”
“Dán cái băng cá nhân là được rồi, không cần phiền phức đâu.” Trình Lưu cảm thấy chuyện này không có gì to tát, cũng không phải bị gãy tay gãy chân.
Hạ Bách chắt miệng: “Không phiền Trình tổng đâu, tôi bôi xong thuốc là sẽ về ngay.”
Trình Lưu và Hạ Bách học cùng trường đại học, trước đây hai người cũng ở chung một hội sinh viên nên họ thân với nhau hơn so với những người khác trong công ty. Khi không làm việc, hai người là bạn của nhau.
Mặc dù cô cảm thấy trợ lý của mình luôn lề mà lề mề, nhưng nếu hôm nay không cho cậu ta bôi thuốc, ước chừng mấy ngày nữa sẽ phải nghe cậu ta lải nhải, nên cô dứt khoát dựa vào ghế, đưa tay cho Hạ Bách.
Mặt khác, cô cầm bản kế hoạch vừa rồi đọc lại lần nữa.
Hạ Bách nửa quỳ, cẩn thận bôi thuốc lên mu bàn tay Trình Lưu, ngước mắt quan sát quần áo trên người cô: “Chị mặc bộ quần áo này đi hẹn hò?”
Trình Lưu vẫn dán mắt vào bản kế hoạch: “Phải.”
Hạ Bách “………. Chị có chắc là mình thích Uông Hồng Dương?” Một người bình thường đi hẹn hò sẽ chú ý ăn diện.
“Ai?”
Hạ Bách cạn lời: “Bạn trai của chị.”
Nghe vậy, Trình Lưu lập tức khép lại bản kế hoạch, ngồi thẳng người nhìn Hạ Bách: “Bạn trai của tôi không phải tên là Uông Hải Dương sao?”
Cô nhớ rõ ràng bạn trai lúc ấy đã giới thiệu mình tên là Uông Hải Dương.
Không hổ là người đã sắm chức trợ lý tổng giám đốc cho Trình Lưu nhiều năm, Hạ Bách đoán được ngay logic của cô: “Họ Uông, ba chữ đều là nước nên gọi là Uông Hải Dương*?”*Trong tiếng Trung, chữ Uông (汪/tính từ) có nghĩa là sâu rộng, dùng để miêu tả dòng nước, Hải Dương (汪海) tức là biển cả, nên Hạ Bách mới nói “Ba chữ đều là nước”. Trình Lưu: “………”
Cũng may hôm nay cô không gọi tên bạn trai, nếu không có khi bạn trai cô còn tức giận hơn.
Hạ Bách bôi thuốc cho cô xong, anh lắc đầu đứng dậy: “Nếu tôi là bạn trai của chị, chắc sẽ tức chết mất.”
Trình Lưu: “……..”
Là cô chưa nhận thức được sai lầm một cách sâu sắc! HẾT CHƯƠNG 4
Tác giả có lời muốn nói:
Trình Lưu: Hình như cái tên Uông Hồng Dương cũng không xứng với tướng mạo của bạn trai:D
Lynn cũng có lời muốn nói:
Tên có hợp hay không không quan trọng, quan trọng là nhận nhầm người rồi má =)))))))))))))))))))))
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT