Những lời này vừa dứt, ông cụ đột nhiên im lặng, ánh sáng trong mắt lập tức mờ đi, thở hắt ra một hơi, rồi từ từ nhắm mắt lại.
Khi Cát Vũ mở thiên nhãn ra, hắn có thể nhìn thấy hồn phách của ông cụ từ thiên linh bay ra ngoài.
Ngay khi ông cụ vừa đi, những người trong nhà họ Chung đồng thanh kêu lên, khóc lóc thảm thiết.
Cát Vũ đã nhìn thấy cảnh này rất nhiều, suốt ngày làm bạn với quỷ vật nên đã sớm coi nhẹ sự sống và cái chết. Cái chết của con người chỉ là sự khởi đầu của kiếp luân hồi tiếp theo, nên hắn cảm thấy rất bình thường.
Tiếp theo, mọi việc là chuyện theo lẽ đương nhiên, tổ chức tang lễ, mời khách và bạn bè, Chung Cẩm Lượng không thể bỏ đi được, Cát Vũ phải đợi hắn ta ở lại thôn hai ba ngày nữa, sau khi tang lễ kết thúc sẽ cùng hắn ta về Giang Thành.
Sau nhiều ngày bận rộn, cuối cùng đám tang của ông cụ cũng kết thúc, Cát Vũ cũng dùng la bàn để xác định vị trí, tìm một nơi có phong thủy tốt, an táng xương cốt của ông cụ vào đấy.
Khi Cát Vũ và Chung Cẩm Lượng chuẩn bị lên đường về Giang Thành, buổi tối hôm đó, đột nhiên Chung Cẩm Lượng nhớ đến những lời cuối cùng của ông mình trước khi mất, nói rằng có một thanh bảo kiếm trong cái rương dưới giường của ông.
Hắn ta sực nhớ ra nên cảm thấy hơi tò mò.
Đương nhiên, Chung Cẩm Lượng không tin lời ông cụ nói, những ngày trước khi mất, đầu óc ông cụ đã mơ hồ, không thể tin được những gì ông nói.
Chung Cẩm Lượng chỉ sực nhớ ra, rất tò mò và muốn xem bảo vật nào được giấu trong chiếc rương dưới giường của ông nội.
Nghĩ vậy, Chung Cẩm Lượng quay vào trong nhà, đến bên giường của ông, tìm dưới gầm giường thì quả nhiên thấy một chiếc rương lớn màu đen.
Thoạt nhìn chiếc rương này đã lâu lắm rồi, phủ một lớp bụi dày, trên mặt vẫn còn khắc một số hoa văn cổ xưa, vẫn cài khóa, là loại khóa đồng hắn ta chưa từng thấy trước đây.
Chung Cẩm Lượng cũng không có chìa khóa, vì vậy hắn ta tìm một chiếc cờ lê từ trong nhà và vặn trực tiếp ổ khóa bằng đồng, cuối cùng cũng mở được chiếc rương gỗ.
Sau khi mở ra, Chung Cẩm Lượng chết lặng.
Chiếc rương to như vậy nhưng chỉ có ba thứ trong đó.
Một chiếc quạt xếp, một cuốn sách bị rách và một bức hoạ cuộn tròn.
Còn đại bảo kiếm đâu?
Thanh bảo kiếm mà ông nói đâu rồi?
Xem ra ông cụ đúng là hồ đồ rồi, trước lúc lâm chung còn muốn tự lừa dối bản thân một phen.
Chung Cẩm Lượng lục lọi trong rương một lúc, nhưng hắn ta không tìm thấy thứ gì khác ngoài ba thứ này.
Cuối cùng, hắn ta nhìn bức hoạ cuộn tròn, cẩn thận mở ra.
Sau khi mở nó ra, Chung Cẩm Lượng nhìn kỹ hơn và cau mày.
Có một người được vẽ trên bức tranh này, trông hơi quen mắt.
Bức chân dung có đôi mắt to như mắt báo, mặt sắc, râu quai nón, những sợi râu mọc hướng ra xung quanh giống như những chiếc kim thép rất đáng sợ, nếu luận tướng mạo thì thật sự trông rất kỳ dị. Chung Cẩm Lượng nhìn kỹ một lúc rồi mới nhận ra, đây chẳng phải là thần Chung Quỳ có thể đánh đuổi yêu ma, trừ tà trong dân gian sao?
Tại sao lại có bức chân dung của thần Chung Quỳ trong chiếc rương của ông nội?
Bức chân dung này nhìn đã rất lâu năm, giấy đã ố vàng, không biết đã bảo quản bao nhiêu năm, Chung Cẩm Lượng đoán rằng bức tranh này có thể là một di vật văn hóa, nếu đem bán sẽ được không ít tiền.
Không biết tại sao, khi Chung Cẩm Lượng nhìn bức chân dung, hắn ta bỗng cảm thấy thân thiết vô cùng.
Sau đó, Chung Cẩm Lượng đặt bức chân dung xuống và cầm quyển sách lên, cuốn sách này cũng cũ y như bức tranh, vẫn là một cuốn sách được đóng chỉ, trên bìa sách là một hàng chữ cổ, Chung Cẩm Lượng không biết là gì.
Sau khi mở sách ra, chữ trong đó giống như là thiên thư, thỉnh thoảng có kèm theo một số nét vẽ đơn giản, nét vẽ rất thô, nhưng mỗi bức tranh đều rất sống động.
Về phần văn tự bên trong, Chung Cẩm Lượng không biết một chữ nào cả, hắn ta liền đặt quyển sách vào trong rương, lẩm bẩm nói: “Những thứ này là gì chứ, ông nội cũng chẳng nói gì cả.”
Cuối cùng, Chung Cẩm Lượng lại cầm chiếc quạt giấy lên, nó rất nặng, giống như một cục sắt, hắn ta phải dùng rất nhiều sức mới mở được chiếc quạt giấy ra. Sau khi mở ra, hắn ta nhìn chiếc quạt giấy, một mặt không có gì cả, còn một mặt bên kia lại có vài chữ, giống chữ viết nhưng lại không phải, cảm giác cứ xiêu xiêu vẹo vẹo, có vẻ giống như phù văn gì đó.
“Đây... những thứ này là gì? Ngoại trừ bức tranh có vẻ đáng tiền một chút, những thứ còn lại đều rách nát.” Chung Cẩm Lượng lắc đầu bất lực, đóng chiếc rương lại.
Lúc này, Cát Vũ bước vào nhà, đứng phía sau Chung Cẩm Lượng hỏi: “Lượng Tử, nhà ngươi sẽ phá bỏ di dời đi nơi khác, sắp phát tài rồi, sáng mai sẽ xuất phát, có phải tối nay ngươi nên đãi ta ăn một bữa thật ngon không?”
“Ngươi ngồi đây làm gì vậy?” Cát Vũ tò mò hỏi.
“Chẳng phải trước khi mất, ông nội đã nói với ta rằng, có một thanh bảo kiếm do hoàng đế nhà Đường ban cho nhà ta trong cái rương để dưới giường sao? Ta tới xem thử, đúng là có một cái rương, nhưng đáng tiếc không có bảo kiếm nào, chỉ có một cây quạt rách nát mà thôi. Xem ra ta đã bị ông cụ lừa rồi.” Chung Cẩm Lượng lắc đầu bất lực nói.
Cát Vũ cũng không để tâm, cười nói: “Lúc ấy đầu óc của ông cụ không được tỉnh táo, ngươi còn tưởng là thật ư?”
“Đúng vậy, ta cứ nghĩ những lời nói trước khi mất của ông là sự thật. Người ta nói, những người sắp chết thường nói những lời thật lòng nhất, kết quả là...” Chung Cẩm Lượng lại lắc đầu.
Nói rồi, Chung Cẩm Lượng lại đẩy chiếc rương vào dưới giường, cùng Cát Vũ bước ra khỏi nhà, định gọi Nguy Hùng Huy đến một nhà hàng lớn để dùng bữa.
Khi bước tới cửa, Cát Vũ lại thuận miệng hỏi: “Ta thấy cái rương kia cũng lớn đấy, chỉ có một cây quạt rách thôi à?”
“Không... Ngoài cái quạt, còn có một bức tranh cổ và một cuốn sách đã ố vàng rách nát. Chữ trong quyển sách như gà bới, ta không đọc được chữ nào hết, không biết ông nội ta giữ mấy thứ này làm gì nữa.” Chung Cẩm Lượng nói không nên lời.
Vừa nghe thấy trong sách có chữ không đọc được, Cát Vũ đã lập tức cảnh giác, dừng bước rồi hỏi: “Vậy bức tranh có gì?”
“Chỉ có một người, thần Chung Quỳ bắt quỷ trừ tà đó, nhìn giống tranh tết ấy, tết vừa rồi nhà của ta còn dán lên mà.” Chung Cẩm Lượng thờ ơ nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT