Tổng giám đốc Thái sợ hãi ôm đầu, khuỵu xuống đất van xin: “Đừng… đừng đánh…”

“Ôi, không ngờ kẻ có tiền lại nhát gan như vậy, còn tưởng rằng họ hơn người chứ.” Nguy Hùng Huy bật cười.

Nói xong hắn ta lại bay tới, đạp tổng giám đốc Thái xuống đất.

Tiếp đó, Cát Vũ đã tránh sang một bên, Chung Cẩm Lượng cũng gia nhập vào, đè tổng giám Thái kia xuống đất mà đấm đá giống như cái đầu heo, ông ta quỳ trên mặt đất, khóc lóc xin tha.

Cát Vũ thấy cũng tàm tạm mới ngăn hai người họ lại, nếu đánh tiếp thì ông ta sẽ chết mất.

Lúc này, tổng giám đốc Thái đã không còn thái độ kiêu căng nữa, quỳ rạp xuống đất run rẩy.

Cát Vũ ngồi xuống, trầm giọng nói: “Tổng giám đốc Thái, giờ ngươi thấy nên xử lý chuyện phá bỏ di dời như thế nào đây?”

Ông ta run run nói: “Ta… ta sẽ làm như lời ngài nói, bồi thường cho từng hộ gia đình tiền phá dỡ theo giá thị trường… Bồi thường tiền thuốc men cho nhà họ Chung… gấp đôi…”

Cát Vũ nhìn Chung Cẩm Lượng và Nguy Hùng Huy, mỉm cười nói: “Các ngươi có hài lòng với kết quả này không?”

Chung Cẩm Lượng và Nguy Hùng Huy nhìn nhau, hai người gật đầu lia lịa, nói rằng họ hài lòng, rất hài lòng.

Đặc biệt là Chung Cẩm Lượng, nhìn Cát Vũ đầy cảm kích, suýt bật khóc: “Vũ ca, lần này thật sự cảm ơn ngươi, cả thôn ta đều cảm ơn ngươi. Ngươi đã làm cho thôn ta một chuyện cực kỳ tốt.”

Đây cũng là điều mà Cát Vũ luôn lo lắng.

Tiếp theo, Cát Vũ lại nhìn về phía tổng giám đốc Thái nói: “Hỏi ngươi đó, ngươi có đợi sau khi ta đi rồi mới quay lại trả thù người trong thôn không?”

“Không dám, không dám… Có cho ta mười lá gan thì ta cũng không dám trả thù người trong thôn… Chỉ cầu xin vị tiểu huynh đệ này tha mạng cho.” Tổng giám đốc Thái đáng thương nói.

“Ta cũng biết lần này để đối phó với bọn ta, ngươi muốn sử dụng lực lượng của chính phủ, nhưng lại không huy động được, ngươi biết nguyên nhân tại sao không?” Cát Vũ trầm giọng hỏi.

Ông ta nhìn Cát Vũ với vẻ khó tin: “Chuyện này… chẳng lẽ là ngươi?”

“Đúng vậy, ta đã tìm người của tỉnh Hán Trung, chặn hết đám quan tướng rồi, cho nên ngươi không thể điều động được người của chính phủ đâu. Ngươi chính là con cá ta nuôi trong chậu, ta muốn giết lúc nào thì giết, tốt nhất ngươi đừng để ta phát hiện ngươi giở trò gì sau lưng ta, nếu ta biết được thì sẽ đến đây lấy cái mạng chó của ngươi bất cứ lúc nào.”

Cát Vũ nói xong, nhặt một viên đá trên mặt đất lên, nắm trong lòng bàn tay, dưới ánh mắt kinh hãi của tổng giám đốc Thái, hắn nghiền hòn đá thành bột rồi thả xuống đất nghe sột soạt.

Tổng giám đốc Thái rùng mình sợ hãi, run giọng nói: “Không dám… không dám… ta tuyệt đối sẽ không dám giở trò sau lưng, tất cả đều theo giá thị trường mà bồi thường…”

Cát Vũ đứng dậy, phủi tay, gọi Chung Cẩm Lượng: “Đi thôi, việc ở đây đã xử lý xong rồi.”

Nói rồi, cả ba người bỏ lại Nhị Cẩu Tử và tổng giám đốc Thái bị đánh tơi tả, đi thẳng về nhà ông nội của Chung Cẩm Lượng.

Đêm đó, Cát Vũ ở lại nhà ông nội, tuy nhà hơi cũ nhưng có rất nhiều phòng, Cát Vũ cũng không để ý tới nơi ở của mình, hắn cũng không cần ngủ, phần lớn thời gian hắn đều ngồi xếp bằng tu hành, chỉ khi nào quá mệt mỏi hoặc bị thương thì hắn mới nằm ngủ một giấc.

Một đêm yên tĩnh, sáng sớm hôm sau, những người từ phía tổng giám đốc Thái đã đến thôn, đầu tiên là tìm đến nhà của Chung Cẩm Lượng và lấy ra một bản hợp đồng mới để họ ký tên.

Sau khi sửa lại thì bản hợp đồng đã thuận mắt hơn, ngoại trừ ngôi nhà của Chung Cẩm Lượng được nhận gấp đôi tiền phá dỡ, những phần còn lại sẽ được đền bù theo giá thị trường địa phương.

Như vậy, cho dù phá nhà, bọn họ cũng có thể đến thị trấn khác mua một căn nhà nhỏ hai phòng ngủ mà vẫn còn dư lại một ít.

Dù vậy, chắc chắn tổng giám đốc Thái cũng sẽ kiếm được rất nhiều tiền.

Đáng tiếc, con người luôn có lòng tham không đáy, đã có nhiều lại muốn nhiều hơn, rõ ràng chuyện này có thể giải quyết thuận lợi, mà ông ta lại cứ phải dùng bạo lực mới gây ra bao sóng gió như thế.

Vốn dĩ Cát Vũ muốn sáng sớm hôm sau trở về thành phố Giang Thành, hắn hơi lo lắng cho vợ con của Lê Trạch Kiếm, còn có âm sát khí trong toà nhà Dương Lâu vẫn chưa được dọn dẹp sạch sẽ.

Nhưng dường như ông của Chung Cẩm Lượng sắp mất, hắn không thể đi ngay được.

Một mình hắn về cũng rất chán nên phải đợi Chung Cẩm Lượng cùng nhau về.

Thật ra Cát Vũ cũng đã nhìn thấy sức khoẻ của ông cụ chỉ còn chống đỡ được khoảng hai ba ngày, nếu hắn không kê thuốc cho ông cụ thì có lẽ đã mất từ đêm qua rồi.

Hai ngày sau, ông cụ đã hoàn toàn hôn mê, không màng ăn uống, nằm im trên giường không nhúc nhích.

Gia đình của Chung Cẩm Lượng vây quanh ông lão, đau thương buồn bã, ngay cả em gái của Chung Cẩm Lượng cũng từ trường chạy về nhìn ông nội lần cuối.

Sau khi tỉnh lại, ông cụ nhìn qua cả nhà một lượt, sau đó nhìn về phía Chung Cẩm Lượng, gọi hắn ta tới gần.

Chung Cẩm Lượng bước nhanh tới, quỳ xuống bên cạnh, nắm lấy bàn tay gọi ông nội.

Ông cụ gật đầu nói: “Lượng Tử đã về rồi à, ta nói cho cháu biết một bí mật, tổ tiên của nhà ta là thần tiên, nhà chúng ta có một thanh bảo kiếm từ đời nhà Đường, để trong cái rương dưới giường của ta. Chờ ta đi rồi, thanh kiếm này sẽ thuộc về cháu, cháu hãy cầm lấy. Sau này trọng trách trảm yêu trừ ma, trừ bạo an dân phải dựa vào cháu rồi…”

Nghe những lời ông cụ nói, cả nhà lại khóc không ra nước mắt, vốn nghĩ sau khi ông cụ tỉnh lại sẽ tỉnh táo hơn, dặn dò chuyện hậu sự, nhưng có vẻ vẫn giống trước kia, vẫn lặp lại mấy từ trảm yêu trừ ma, trừ bạo an dân, suýt chút nữa bảo Chung Cẩm Lượng đi giải cứu thế giới rồi.

Chung Cẩm Lượng biết ông không còn tỉnh táo nên ngoan ngoãn nghe lời: “Ông nội… ông yên tâm, cháu sẽ làm theo lời ông.”

“Cháu ngoan… ông nội sắp đi rồi, nhất định cháu phải nhớ rõ những gì ông nói…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play