Không ngờ Nhị Cẩu Tử còn có gan quay lại, khuôn mặt của hắn ta đã bị đánh sưng vù y như cái đầu heo, răng đã bị đánh rụng, vừa nói đã để gió lọt vào miệng, nghe chẳng rõ, trông thật buồn cười.
Nhìn thấy Nhị Cẩu Tử như vậy, Cát Vũ không khỏi muốn bật cười, nghĩ đến một lúc nữa sẽ đánh hắn ta tiếp thì không biết sẽ bắt đầu từ đâu.
Ánh mắt lạnh như băng của tổng giám đốc Thái lướt qua Cát Vũ, nặng nề nói: “Nhóc con, đánh đấm khá lắm. Nghe nói một mình ngươi mà đánh được mấy chục người à, lần này ta dẫn theo nhiều người đến để xem ngươi còn đánh được nữa hay không.”
Trong khi tổng giám đốc Thái đang nói chuyện, dòng người cứ chen chúc nhau tiến về phía sân.
Chỉ riêng trong sân đã có gần trăm người đứng, những người phía sau cũng nhốn nháo, khó mà đếm được có bao nhiêu người.
Có vẻ như tổng giám đốc Thái đã gọi tất cả những tên xã hội đen trong toàn thị trấn đến để đối phó với Cát Vũ.
Nhìn thấy một trận như vậy, cả nhà của Chung Cẩm Lượng và Nguy Hùng Huy vô cùng hoảng sợ, nhiều người như thế… mỗi người một đạp, không chừng cái mạng nhỏ này sẽ khó mà giữ được.
Tuy nhiên, Cát Vũ không hề sợ hãi, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào mấy người đàn ông cường tráng đang đứng sau lưng tổng giám đốc Thái, ba người trong số họ đang mặc đồng phục luyện võ, khí thế trầm ổn, đứng đó sừng sững, chắc chắn là kẻ luyện võ lâu năm.
Ngoài ba người này ra, còn có một người đàn ông trông rất vạm vỡ, cơ bắp cuồn cuộn, giống như Ô Nha bên cạnh Đàm gia. Người đàn ông này có đôi mắt nham hiểm, từ khi bước vào sân, gã ta cứ nhìn chằm chằm Cát Vũ không hề rời mắt.
Điều này thật thú vị, hắn thực sự không có hứng thú chiến đấu với những người bình thường kia, nếu có một vài kẻ biết luyện võ, còn có thể đấu với họ mấy chiêu.
Cát Vũ chỉ cười và nhìn họ mà không nói gì.
Tuy nhiên, mẹ của Chung Cẩm Lượng không thể chịu đựng được nỗi sợ hãi, dù sao thì bà cũng chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng này nên vội vàng tiến lên, quỳ xuống trước mặt tổng giám đốc Thái, khóc nói: “Đừng đánh... đừng đánh, các ngươi cứ dỡ nhà đi, chỉ cần các ngươi cho bọn ta một con đường sống là được.”
“Mụ vợ của Chung lão nhị, vừa rồi các ngươi tìm người đến đánh bọn ta, sao không cầu xin đi? Giờ muốn xin tha, không có cửa đâu.” Nhị Cẩu Tử nhìn mẹ Chung một cách hằn học, oán hận nói.
Mẹ vô cùng sợ hãi, vẫn quỳ xuống đất và khóc lóc cầu xin tổng giám đốc Thái tha cho.
Chung Cẩm Lượng không thể chịu đựng được nữa, hắn ta bước tới kéo mẹ mình lên, tức giận nói: “Mẹ, mẹ làm gì vậy? Là bọn chúng ức hiếp người khác, tại sao lại phải cầu xin chúng chứ…”
“Lượng Tử, con đã gây ra tai họa lớn rồi... Mau cầu xin người ta tha cho đi…” Mẹ Chung khóc nói.
Lúc này, Cát Vũ chắp tay sau lưng, đi tới trước mặt tổng giám đốc Thái, dừng lại cách bốn năm thước, cười nói: “Tổng giám đốc Thái chứ gì? Ta không quan tâm ngươi có lai lịch gì, dẫn theo bao nhiêu người đến đây, ta chỉ có một yêu cầu, nếu ngươi muốn phá dỡ nhà cửa ở đây cũng được, nhưng phải bồi thường cho mỗi hộ gia đình trong thôn phí di dời nhà cửa theo giá thị trường. Đã không bồi thường đủ tiền cho họ, mà còn muốn họ chuyển chỗ ở và phá nhà của người ta. Ngươi ỷ vào chút tiền bẩn thỉu đó mà tự cho mình có thể vô pháp vô thiên sao? Ngươi làm ở đâu cũng được, nhưng nơi này có ta thì đừng hòng. Ngoài ra, ngươi còn phải bồi thường tiền thuốc men và xin lỗi những người đã bị các ngươi đánh. Nếu làm được thì ta sẽ tha cho các ngươi một mạng.” Tổng giám đốc Thái nhìn thẳng Cát Vũ, hơi giật mình, ước chừng nhìn hắn hai phút, sau đó bật cười ha hả, cười nghiêng cười ngả tới mức nước mắt nước mũi chảy tèm lem.
Sau khi cười một trận, tổng giám đốc Thái chỉ vào Cát Vũ nói một cách mỉa mai: “Các… các ngươi có nghe thấy gì không? Thằng nhóc chưa đủ lông đủ cánh này dám uy hiếp ta? Mẹ nó, dám uy hiếp ta sao?”
Còn điều gì nực cười hơn thế nữa chứ?
Lão tử muốn tiền có tiền, muốn người có người, phía sau lại có vài trăm huynh đệ, thế mà lại bị một tên nhóc vắt mũi chưa sạch uy hiếp.
Điều thú vị hơn nữa là Nhị Cẩu Tử, người bị đập như đầu heo cũng cười theo, khi cười thì cả phần nướu trên và dưới đều lộ ra, thế mà hắn ta vẫn còn cười được.
“Ta cứ tưởng là một nhân vật quyền lực nào đó, hóa ra lại là một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch. Tổng giám đốc Thái, ngài yên tâm, để ta xử lý, không cần đến người khác đâu.” Nói xong, người đàn ông vạm vỡ đứng bên cạnh bước ra ngoài. Gã ta cao hơn Cát Vũ một cái đầu, cơ bắp cuồn cuộn như đang tập đấm bốc. Lúc này, gã ta không đeo găng tay đấm bốc, mà là hai đôi găng tay gai, nếu đấm một cú vào cơ thể, nó có thể làm gãy rất nhiều xương.
“Ừ, A Khôn, giao thằng nhóc này cho ngươi, đánh hắn chết, mười vạn!” Tổng giám đốc Thái lạnh lùng nói.
“Nhìn xem, ta chỉ cần ba chiêu là có thể đối phó với tên nhóc này rồi.” Người đàn ông lực lưỡng tên A Khôn nói xong, đi về phía Cát Vũ, vung nắm đấm lên nghe vù vù, rất có lực đạo. Gã ta đang làm động tác khởi động, chân cũng di chuyển những bước nhỏ.
Cát Vũ nhìn hành động của người đàn ông này thì mỉm cười, ba chiêu ư?
Đối phó với ngươi mà còn cần tới ba chiêu ư? Quá hai chiêu, xem như ta thua, Cát Vũ thầm nghĩ.
Sau khi A Khôn khởi động, gã ta bước tới với một cú móc trái tới mặt Cát Vũ.
Tốc độ đó rất nhanh, nhưng so với Cát Vũ vẫn còn kém xa.
Chỉ nhìn thấy thân hình của Cát Vũ ngả về phía sau, hắn dễ dàng né được cú đấm của A Khôn, bay người tung một cú đá vào bụng gã ta.
Một tiếng nổ ầm vang lên, cơ thể A Khôn bị k1ch thích như một quả đạn pháo, bay về phía đám người tổng giám đốc Thái, ngã lăn ra đất.
Khi nhìn lại A Khôn, gã ta đã bị Cát Vũ đá đến nỗi bất tỉnh tại chỗ, nằm trên mặt đất bất động.
Má nó.
Cái này còn thảm hơn so với thua nữa.
Một cú đã khiến người ta hôn mê, đây là đạp vào bụng chứ không phải vào đầu, sao hôn mê được vậy?
Tổng giám đốc Thái nhìn thấy Cát Vũ ra tay thì hoảng sợ, A Khôn là cao thủ quyền anh của tỉnh, từng đoạt nhiều giải thưởng lớn trong các cuộc thi đấu quyền anh, lúc mới đến thì hùng hùng hổ hổ, giờ bị người ta đạp một cước lại chẳng thấy động tĩnh gì nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT