Cát Vũ làm việc luôn luôn cẩn thận, khi ở nhà Chung Cẩm Lượng, Cát Vũ luôn lên kế hoạch làm thế nào để đối phó với chủ đầu tư. Nếu là chủ đầu tư đưa người đến, Cát Vũ không sợ hắn ta mang bao nhiêu người, điều khiến Cát Vũ lo lắng là chủ đầu tư có thể sử dụng người của chính phủ để đối phó với hắn.

Cát Vũ có mạnh cỡ nào cũng không thể địch nổi người của chính phủ. Thực ra đánh thì đánh, Cát Vũ cũng không sợ, cùng lắm thì quay về động tiên Mao Sơn, không xuất hiện nữa, đối phương cũng chẳng làm gì được. Nhưng cứ như vậy thì Cát Vũ sẽ không thể ra ngoài đi lại, làm không tốt còn trở thành tội phạm truy nã, nơi nơi đều bị truy sát.

Sư phụ cho hắn đi rèn luyện trải nghiệm, chưa được bao lâu đã trốn về Mao Sơn thì thật là kỳ cục.

Nghĩ đến đây, Cát Vũ nghĩ đến một người, ông cụ nhà họ Tr4n, Tr4n Nhạc Thanh.

Nhà họ Tr4n có thế lực rất lớn ở Giang Thành, thậm chí còn là một trong số ít những người giàu nhất ở tỉnh Nam Giang.

Cát Vũ nghĩ nhà họ Tr4n có nhiều mối quan hệ có thể nhờ vả, chỉ cần nhà họ Tr4n có thể ngăn chặn được thế lực của phía chính phủ ở thị trấn này, cho dù chủ đầu tư kia có gây sức ép thế nào, Cát Vũ cũng không sợ.

Nhưng vào lúc này, Cát Vũ không có lựa chọn nào khác ngoài gọi điện thoại cho Tr4n Nhạc Thanh.

Tr4n Nhạc Thanh vô cùng bất ngờ khi nhận được điện thoại của Cát Vũ, không ngờ Cát Vũ lại chủ động gọi cho mình, nên rất hào hứng, sau vài câu chào hỏi, Tr4n Nhạc Thanh hỏi Cát Vũ gọi điện cho lão ta có chuyện gì không.

Cát Vũ kể lại chuyện của nhà Chung Cẩm Lượng, Tr4n Nhạc Thanh suy nghĩ một lúc rồi hỏi Cát Vũ về tình hình của chủ đầu tư, có biết là ai hay không.

Cát Vũ nói rằng không biết gì, chỉ hỏi Tr4n Nhạc Thanh có thể giúp phía chính phủ của thị trấn này án binh bất động được hay không.

Tr4n Nhạc Thanh trầm ngâm một lúc rồi mới nói: “Ta đã dùng cơm với mấy vị lãnh đạo lớn của tỉnh Hán Trung. Thực ra tập đoàn Tr4n thị của ta đang mở rộng hoạt động kinh doanh ra cả nước, đã tiếp xúc với rất nhiều lãnh đạo của các tỉnh, chuyện này ta không chắc lắm. Cát đại sư đợi một lát, ta thử gọi điện nói chuyện với lãnh đạo của tỉnh Hán Trung xem sao.”

Cát Vũ đáp lại, cảm ơn rồi cúp điện thoại.

Sau khi đợi khoảng mười phút, Tr4n Nhạc Thanh gọi điện và nói rằng sự việc đã được giải quyết, bảo Cát Vũ cứ yên tâm mà làm, chỉ cần không xảy ra chuyện chết người thì phía chính phủ sẽ không truy cứu.

Nghe vậy, Cát Vũ cảm thấy an tâm và cảm ơn Tr4n Nhạc Thanh.

Tr4n Nhạc Thanh lại cười và nói: “Cát đại sư, đây chỉ là chuyện nhỏ, không đáng nhắc tới. Lần trước ngài đã giúp nhà họ Tr4n xử lý chuyện ma quái ở công trường, lão phu còn chưa kịp cảm tạ ngài nữa. Đợi chuyện này xong xuôi, ngài nhớ đến nhà họ Tr4n ăn cơm, mấy ngày này không được gặp, thật sự rất nhớ ngài đấy.”

Cát Vũ đồng ý, đợi chuyện ở đây xong xuôi, nhất định hắn sẽ đến thăm nhà họ Tr4n.

Gọi điện xong, Cát Vũ lập tức cảm thấy thoải mái, tha hồ làm lớn chuyện rồi, chỉ cần phía chính phủ không nhúng tay vào thì Cát Vũ có thể chọc lủng cả ông trời.

Một chủ đầu tư ở một thị trấn nhỏ thực sự không thể so sánh với một tập đoàn lớn như nhà họ Tr4n, vì vậy Cát Vũ muốn xem chủ đầu tư kiêu ngạo này có thể tạo ra thứ con thiêu thân nào.

Sau khi giải quyết xong, Cát Vũ quay vào nhà để khám cho ông nội của Chung Cẩm Lượng.

Sức khoẻ của ông cụ quá kém, cứ ho mãi, mê sảng càng ngày càng nghiêm trọng, suýt nữa đã nói tổ tiên của họ là Ngọc Hoàng đại đế, không gì không làm được.

Hơn nữa, ông cụ còn nói rằng gia đình họ có một thanh bảo kiếm được ban cho từ đời nhà Đường, trên trảm hôn quân, dưới trảm ác quỷ, rất ghê gớm.

Ông cụ cứ giày vò mãi như thế, không ngừng ho ra máu.

Tình hình ông cụ đã nguy kịch, như ngọn đèn dầu sắp cạn, cho dù Cát Vũ có giỏi y thuật đến đâu cũng đành bất lực.

Vì vậy đã phải kê cho ông cụ một đơn thuốc giảm đau, nhờ Chung Cẩm Lượng đến hiệu thuốc bắc trong thị trấn mua thảo dược, sắc thuốc xong rồi cho ông cụ uống, sau đó ông mới im lặng đi ngủ, không còn ho nữa, sắc mặt cũng tốt hơn rất nhiều.

Cả nhà ngồi ăn cơm với nhau, cũng không có gì tiếp đãi mà chỉ giết hai con gà do ông cụ nuôi, bảo Nguy Hùng Huy hầm một nồi thịt, mấy người ngồi trong sân uống rượu ăn thịt.

Cha mẹ của Chung Cẩm Lượng luôn lo Nhị Cẩu Tử sẽ trả thù, và chủ đầu tư dự án này chắc chắn sẽ đến. Lúc ăn cơm vẫn còn lo lắng, Chung Cẩm Lượng và Nguy Hùng Huy cũng lo lắng.

Nhưng trong lòng Cát Vũ đã có tính toán nên không hề sợ hãi, cứ vui vẻ ăn uống.

Lúc bốn năm giờ chiều, trời còn chưa tối, đã nghe thấy trong thôn vang lên tiếng còi xe inh ỏi cùng tiếng chuyển động của vài chiếc xe ủi và xe nâng, xen lẫn tiếng bước chân lộn xộn của rất nhiều người.

Đến rồi, đến rồi... Hẳn là chủ đầu tư đưa người tới đây gây rối.

Mọi người cũng đã ăn gần xong bữa, cha mẹ Chung Cẩm Lượng đứng bật dậy lo lắng, đặc biệt mẹ của Chung Cẩm Lượng sợ hãi sắp khóc, hoảng sợ nói: “Mẹ nói này Lượng Tử, hay là chúng ta để họ phá nhà đi, con nghe động tĩnh lớn thế này, chắc chắn là rất đông người, nếu chúng ta làm không khéo có khi sẽ bị đánh chết đấy…”

Nghe vậy, Chung Cẩm Lượng không khỏi lo lắng, ngẩng đầu liếc nhìn Cát Vũ, Cát Vũ nhấp một ngụm rượu, đặt ly xuống bàn, cười nói: “Ăn uống no say rồi, đã đến giờ làm việc. Yên tâm đi, có ta ở đây, các ngươi sẽ không sao đâu.”

Nói xong, Cát Vũ lập tức đứng dậy, quay người nhìn phía cổng sân.

Người cầm đầu khoảng năm mươi tuổi, tóc chẻ ngôi tỉ mỉ, mặc một chiếc áo khoác màu đen, dáng người trung bình, bụng bự, mặc quần tây, dưới chân mang một đôi giày thể thao cao cấp, khiến ông ta có một dáng vẻ chẳng ra ngô cũng chẳng ra khoai, đúng kiểu nhà giàu mới nổi.

Chắc chắn người này chính là nhà đầu tư phụ trách dự án di dời nhà dân, bên cạnh ông ta là Nhị Cẩu Tử, tên nhóc con này đã bị Cát Vũ đánh sưng như đầu heo vào buổi sáng, cả khuôn mặt sưng vù, mắt híp lại thành một cái khe.

Vừa bước vào sân, Nhị Cẩu Tử đã chỉ vào Cát Vũ và nói: “Tổng giám đốc Thái… chính là hắn đã ngăn cản bọn ta phá dỡ nhà cửa, ngài xem hắn đã đánh bọn ta thành như vậy này.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play