Khi Cát Vũ đang suy nghĩ xem ai là kẻ đã hạ giáng đầu thuật lên người Tô Mạn Thanh thì cô đã tỉnh lại, vẻ mặt thất thần, thậm chí không biết tại sao mình lại xuất hiện bên cạnh rừng cây gần tòa nhà Dương Lâu.

Rõ ràng Tô Mạn Thanh còn không biết mình đã trúng giáng đầu thuật như thế nào.

Đối phương hạ giáng đầu thuật có thủ đoạn rất cao minh, không cần tới linh thể phụ thân mà cũng đủ để khống chế nhất cử nhất động của cô, thậm chí khống chế được Tô Mạn Thanh đến giết mình.

Thật là đáng sợ.

Tô Mạn Thanh nhìn thấy ánh mắt của Cát Vũ rất khác, trong lòng hoảng sợ, cô chưa từng thấy ánh mắt của Cát Vũ như vậy bao giờ, tràn đầy cảnh giác. Sau đó cô chợt nhìn thấy bụng của Cát Vũ có một màu đen, hình như là chảy máu.

“Vũ ca… ngươi bị sao vậy?” Tô Mạn Thanh đứng dậy, bước tới gần Cát Vũ và nói với vẻ lo lắng.

Mặc dù vừa rồi Cát Vũ đã đẩy Tô Mạn Thanh ra, nhưng hắn không dùng nhiều sức, bởi vì sợ sẽ làm cô bị thương. Cho nên Tô Mạn Thanh vẫn có thể đứng lên, hoàn toàn khoẻ mạnh, nếu là người khác, chỉ cần đánh lén Cát Vũ một dao này, cũng đủ để hắn đánh một chiêu âm nhu chưởng, ít nhất cũng bị gãy xương đứt gân.

“Ta không sao, cô đứng đó đừng nhúc nhích, trả lời mấy câu hỏi của ta.” Cát Vũ trầm giọng nói, vẻ mặt rất u ám.

Tô Mạn Thanh hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, cô sắp khóc tới nơi, hoảng loạn nói: “Vũ ca, ngươi bị sao thế?”

“Đừng hỏi ta bị sao, ta không sao cả, cô hãy trả lời mấy câu hỏi của ta, nhất định phải trả lời.” Cát Vũ nói bằng giọng chắc nịch.

Đây chắc chắn không phải là một trò đùa, chỉ cần một chút sơ suất, cái mạng nhỏ của Cát Vũ sẽ gặp nguy hiểm.

Mặc dù Cát Vũ cũng hiểu biết về tà thuật của Đông Nam Á, nhưng cũng không hiểu rõ lắm, nếu không phải hắn là đệ tử nội môn của Mao Sơn, được học nhiều thuật pháp hơn, thì vừa rồi đã không thể hoá giải linh giáng mà Tô Mạn Thanh đã bị hạ trúng.

Tô Mạn Thanh nhạt nhoà nước mắt, thấy Cát Vũ không chịu để mình đến gần, cô cố gắng bình tĩnh lại và nói bằng giọng đầy ấm ức: “Được rồi, Vũ ca, ngươi hỏi đi.”

“Nhà cô ở đâu?” Cát Vũ hỏi.

“Thôn Hạnh Lâm, thành phố An Thành.”

“Tên của cha cô là gì?”

“Tô Nghiệp Thành.” Tô Mạn Thanh đáp.

“Ngươi thích ta nấu món thịt kho tàu nhất, mỗi lần đều ăn rất nhiều.” Tô Mạn Thanh trả lời rất rõ ràng.

Cát Vũ biết những chuyện này, Tô Mạn Thanh cũng biết, nhưng kẻ hạ giáng đầu kia lại không biết, điều này chứng tỏ Tô Mạn Thanh không còn bị tên giáng đầu sư kia khống chế nữa.

Cát Vũ thấy Tô Mạn Thanh đều đã trả lời đúng thì tảng đá trong lòng cũng được hạ xuống, thở phào nói: “Xin lỗi Mạn Thanh, vừa rồi cô bị người ta khống chế, ta buộc phải làm thế.”

Nói xong, vẻ mặt của Cát Vũ dịu đi rất nhiều, hắn chủ động mở rộng vòng tay, định an ủi Tô Mạn Thanh.

Giờ phút này những giọt nước mắt ấm ức của Tô Mạn Thanh đã lăn dài, cô cũng mở rộng vòng tay và tiến lại gần Cát Vũ.

Lúc này Cát Vũ vẫn mở thiên nhãn quan sát mọi nhất cử nhất động của Tô Mạn Thanh, khi cô giang tay ra, ánh mắt của Cát Vũ chợt lóe lên, dừng lại trên cổ tay của Tô Mạn Thanh, lập tức nhìn thấy trên cổ tay của cô có một làn khí đen.

Không đúng, Tô Mạn Thanh vẫn bị tên giáng đầu sư kia khống chế.

Nhìn thấy tình cảnh này, Cát Vũ nhanh chóng lùi lại vài bước, lớn tiếng nói: “Mạn Thanh, đứng im, đừng nhúc nhích.”

Tô Mạn Thanh bối rối, cô không hiểu tại sao Cát Vũ lại đối xử với mình như vậy, nước mắt lăn dài trên má, cô run giọng nói: “Vũ ca… Hôm nay ngươi bị làm sao vậy?”

“Cô lấy thứ trên cổ tay ở đâu vậy?” Cát Vũ hỏi.

Tô Mạn Thanh hơi bối rối, sau đó nhìn về phía cổ tay của mình, mà lúc này, Tô Mạn Thanh chợt rùng mình, sắc mặt tái xanh, mạch máu đen đột nhiên từ cổ lan lên mặt. Khuôn mặt xinh đẹp kia của cô lại trở nên cực kỳ đáng sợ, Tô Mạn Thanh đột nhiên cười khẩy, giọng nói đầy u ám: “Thằng nhóc nhà ngươi thật thông minh, ta đã đánh giá thấp ngươi rồi.”

Đó là giọng nói khàn khàn và dữ tợn của một người đàn ông.

Lời vừa dứt, đã nhìn thấy cổ tay Tô Mạn Thanh run lên, một vật tròn màu đen đột nhiên lao tới đánh Cát Vũ.

Cát Vũ biết rằng thứ vừa rơi khỏi cổ tay của Tô Mạn Thanh hẳn là rất nguy hiểm, ngay khi thứ đó ném về phía mình, Cát Vũ đã nhảy sang một bên tránh né.

Sau khi vật tròn màu đen rơi xuống đất, một đám sương mù màu đen nhanh chóng bốc lên, tiếp theo là tiếng xì xì soạt soạt vang lên.

Chỉ trong tích tắc, trên mặt đất đã xuất hiện rất nhiều độc vật, bao gồm rết, bọ cạp, rắn độc, cóc, du diên…

Những độc vật này đều có màu đỏ tươi, nhanh chóng tản ra bao vây Cát Vũ.

Ngũ độc cổ giáng đầu!

Cát Vũ liếc mắt đã nhận ra thủ đoạn này, bỗng thót tim.

Năm loại côn trùng này đều là kịch độc, đều là những cổ giáng đã bị luyện hoá, màu sắc càng rực rỡ thì càng độc, tất cả những độc vật này đều có màu đỏ như máu tươi, đủ để thấy được độc tính mạnh đến mức nào.

Khi những độc trùng này được phát tán, cỏ dại xung quanh chúng ngay lập tức bị héo úa và chết khô.

“Ộp ộp!”

Một con cóc kêu lên sau lưng Cát Vũ, cùng với tiếng rắn khè khè, Cát Vũ đã bị những độc vật này bao vây.

Đây đều là những con vật kịch độc, chưa nói tới chuyện bị một trong những con đó cắn, mà chỉ cần đụng trúng chúng thôi cũng sẽ bị nọc độc phát tán toàn thân, chưa đến nửa phút sau đã bị trúng độc mà chết rồi.

Nam Cương cổ thuật đã rất lợi hại, ngũ độc cổ trùng giáng đầu là cổ thuật phát huy hết sức mạnh của Nam Cương, tăng độc tính lên gấp mấy lần, tuyệt đối không thể đụng vào.

Đột nhiên bị bao vây bởi quá nhiều độc vật, Cát Vũ toát hết cả mồ hôi lạnh.

Bây giờ hắn cứ đứng đó không dám nhúc nhích, chỉ cần nhúc nhích là tất cả độc vật này sẽ lao về phía hắn ngay.

Nhưng hoạ vô đơn chí, khi Cát Vũ đang bị ngũ độc cổ giáng đầu bao vây thì chợt thấy Tô Mạn Thanh kêu lên thảm thiết, rồi ngã vật xuống đất. Khi Cát Vũ nhìn về phía Tô Mạn Thanh, hắn phát hiện da của cô đã đỏ như máu, sau khi ngã xuống đất, cô không ngừng hét lên, tự cào làn da của mình, vừa mới cào một nhát thì một dòng máu đỏ tươi đã chảy ra.

Bên kia quá nham hiểm, chỉ cần hắn vừa nhúc nhích là đám độc vật này sẽ nhào tới, còn nếu hắn đứng im bất động thì Tô Mạn Thanh sẽ chết chắc!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play