Tô Mạn Thanh mỉm cười lao về phía Cát Vũ, Cát Vũ hơi sững sờ, không ngờ Tô Mạn Thanh lại làm như thế.

Cát Vũ vẫn biết rất rõ tính cách của Tô Mạn Thanh, cô thuộc loại con gái dịu dàng đoan trang, rất hạn chế bộc lộ cảm xúc của mình, cho dù có chuyện muốn nói, cô cũng sẽ không nói thẳng ra, đây hoàn toàn không phải tính cách của Tô Mạn Thanh.

Nhưng không có cái gì là tuyệt đối cả, mấy ngày rồi không gặp nhau, Cát Vũ cũng thấy nhớ món ăn mà Tô Mạn Thanh đã nấu, cũng hơi nhớ cô.

Vì vậy, khi Tô Mạn Thanh dang tay lao về phía mình, Cát Vũ đứng đó không nhúc nhích, Tô Mạn Thanh lập tức lao đến ôm Cát Vũ thật chặt.

Thân thể thơm tho kia nhào vào người Cát Vũ, khiến hắn đột nhiên cứng đờ.

“Vũ ca, mấy ngày nay ngươi bận cái gì vậy, sao không đến tìm ta? Mấy ngày trước còn đến căn tin ăn cơm với ta mà.” Tô Mạn Thanh hơi giận dỗi nói.

Cát Vũ mở miệng định nói gì đó, nhưng đột nhiên hắn cảm nhận được một mối nguy hiểm cực lớn bao trùm lấy mình, và cảm giác nguy hiểm này lại phát ra từ Tô Mạn Thanh.

Làm sao Tô Mạn Thanh lại có thể đe doạ hắn được chứ?

Cát Vũ vô cùng sửng sốt, vội vàng vươn tay định đẩy Tô Mạn Thanh ra, đột nhiên cảm thấy bụng đau nhói lên, toàn thân Cát Vũ căng thẳng như bị kéo căng, Cát Vũ lập tức chụp hai vai Tô Mạn Thanh đẩy mạnh cô bay ngược ra ngoài.

Lúc này, Cát Vũ bàng hoàng không lời nào tả xiết.

Tô Mạn Thanh bị đẩy bay ra ngoài, lúc này trên tay đang cầm một con dao găm sáng quắc, dính đầy máu.

Lợi dụng cái ôm vừa rồi, Tô Mạn Thanh đã lén lấy ra một con dao găm đâm vào bụng hắn, may mà Cát Vũ phản ứng rất kịp thời, khi cơn đau ập đến, Cát Vũ nhanh chóng đẩy Tô Mạn Thanh bay ra, nếu không một nhát dao này cũng đủ để lấy mạng hắn rồi.

Cho dù như thế nhưng con dao găm cũng đã cắm sâu vào da thịt hai ba phân, máu chảy ròng ròng.

“Cô… tại sao lại làm thế?” Cát Vũ kinh ngạc nhìn Tô Mạn Thanh, hai mắt mở to, trong mắt hiện lên vẻ khó tin.

Nói xong, Tô Mạn Thanh hét lên một tiếng chói tai, rồi lại giơ con dao găm trong tay lên và lao về phía Cát Vũ lần nữa.

Lúc này, Cát Vũ đột nhiên bừng tỉnh, Tô Mạn Thanh lúc này không phải là Tô Mạn Thanh nữa, hình như là trúng chiêu rồi.

Khi Tô Mạn Thanh lao về phía mình, Cát Vũ đã duỗi tay ra chộp lấy cánh tay đang cầm dao găm của cô, lần này đã bắt được chính diện, nhưng Tô Mạn Thanh cực kỳ mạnh mẽ, vẫn đang vùng vẫy, thậm chí còn há miệng cắn Cát Vũ.

Một tay Cát Vũ nắm lấy bàn tay đang cầm con dao găm của Tô Mạn Thanh, tay kia nắm lấy cằm của cô, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Tô Mạn Thanh một cách cẩn thận.

Lúc này vẻ mặt của Tô Mạn Thanh rất điên cuồng, cứ nhe răng há miệng. Sau khi Cát Vũ mở thiên nhãn, nhìn kỹ hơn thì phát hiện trong tròng mắt của Tô Mạn Thanh có một đường đen mảnh, ánh mắt uể oải, mà trên cơ thể của cô có một cỗ tà khí cực kỳ dày đặc đang tự do bay lượn.

Trước giờ Cát Vũ chưa bao giờ phòng bị với Tô Mạn Thanh, hắn cũng không bao giờ nghĩ rằng Tô Mạn Thanh sẽ trúng chiêu.

Lúc này nhìn thấy Tô Mạn Thanh như vậy, Cát Vũ lập tức phán đoán Tô Mạn Thanh đã bị người ta hạ giáng đầu thuật.

Tròng mắt xuất hiện một đường màu đen, đó là bằng chứng tốt nhất chứng minh đã bị giáng đầu thuật.

Và nguyên nhân khiến Tô Mạn Thanh nổi điên như vậy là do cô đã bị trúng linh giáng của giáng đầu thuật, ý thức đã bị người khác khống chế, nếu không Tô Mạn Thanh sẽ không bao giờ làm hắn bị thương.

Không hề nghĩ ngợi gì nữa, Cát Vũ lập tức kết pháp quyết, một tay kết trảm quỷ quyết đâm vào nguc của Tô Mạn Thanh.

Ánh sáng vàng ở đầu ngón tay lóe lên, dừng lại trên người Tô Mạn Thanh, cô khẽ rùng mình, sau đó kêu lên một tiếng thảm thiết, nhưng lập tức càng trở nên điên cuồng hơn, lại há miệng cắn Cát Vũ.

Sao có thể chứ? Ngay cả trảm quỷ quyết cũng không thể đuổi quỷ vật trên người của Tô Mạn Thanh ư?

Cát Vũ né tránh khỏi miệng Tô Mạn Thanh, sau đó thân hình lóe lên, buông cô ra, rồi lại nhìn cô kỹ hơn. Hắn lại nhanh chóng phán đoán, phát hiện Tô Mạn Thanh không bị linh thể nào phụ thân, đó là một loại pháp thuật cao minh hơn đã kiểm soát ý thức của Tô Mạn Thanh.

Chắc chắn kẻ đã giáng đầu Tô Mạn Thanh phải là một cao thủ.

Đây là lần đầu tiên Cát Vũ gặp phải tình huống như vậy.

Sau đó khi Tô Mạn Thanh lại lao về phía Cát Vũ lần nữa, hắn nắm lấy cánh tay cô rồi gõ nhẹ sau gáy, khiến cô hôn mê bất tỉnh.

Thân thể Tô Mạn Thanh mềm nhũn, yếu ớt ngã xuống, Cát Vũ thuận thế ôm lấy rồi nhẹ nhàng đặt cô xuống đất.

Ý thức đã bị khống chế, chuyện cấp bách trước mắt chính là củng cố lại thần hồn của Tô Mạn Thanh, đuổi tia tà khí trên cơ thể cô đi, khiến cho thần hồn lại một nữa quay lại cơ thể cô.

Sau đó Cát Vũ lấy ra ba đồng tiền Ngũ đế, một đồng đặt ở chỗ linh đài của cô, hai đồng còn lại đặt lên hai vai cô.

Tiếp đó, Cát Vũ lấy ra một lá bùa trừ tà khẽ lắc trong tay, lá bùa bỗng bùng cháy. Cát Vũ quét lá bùa trừ tà một vòng quanh cơ thể của Tô Mạn Thanh, trong miệng niệm quyết: “Tây phương thất khí, thái bạch chi thiên, hạo linh hoàng lão, thất khí thiên quân, kỷ danh an hồn, chủ trấn phế thần, kim đắc kiên tú, hội đạo hợp chân, khứ khứ khứ!”

Cùng với tiếng niệm chú của Cát Vũ, lá bùa trừ tà cũng bị đốt sạch, bàn tay của Cát Vũ quét qua trán Tô Mạn Thanh, ba đồng tiền đặt trên trán và hai vai của cô chợt lóe lên ánh sáng vàng, đồng thời phát ra tiếng âm thanh giòn giã, bay thẳng ra khỏi cơ thể Tô Mạn Thanh rồi rơi xuống bãi cỏ bên cạnh.

Cát Vũ nhìn xuống và thấy ba đồng tiền đã biến thành màu đen như mực, phía trên còn có tà khí màu đen rất dày đặc bay ra.

Lúc này Tô Mạn Thanh chợt ho khan vài tiếng, lập tức tỉnh lại.

“Vũ ca… tại sao ta lại ở đây...” Giọng nói kinh ngạc của Tô Mạn Thanh vang lên từ phía sau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play