Chuyện này xảy ra khá quỷ dị. Lúc đó công nhân đang đào móng gấp rút thi công, một người điều khiển xe nâng đang làm việc bình thường thì không hiểu tại sao, chiếc xe nâng đó đột ngột mất lái, húc văng một công nhân ở phía trước, cán thẳng qua người công nhân đó, khiến người nọ bị cán bẹp lép chết ngay tại chỗ.

Nhưng sau khi kiểm tra chiếc xe nâng đó, lại không phát hiện ra bất kỳ vấn đề gì. Tài xế lái xe nâng cũng không biết tại sao lại đột ngột mất lái, cứ như có người điều khiển chiếc xe vậy. Sau khi xảy ra chuyện, tài xế đã hoàn toàn chết lặng, bản thân mình đã lái xe nâng nhiều năm như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải tình huống xe nâng đột ngột bị mất lái.

Mấy ngày trước liên tục có người bị thương, hôm nay lại xảy ra án mạng, lần này đã lớn chuyện rồi.

Người nhà họ Trần nhận được thông báo cũng cực kỳ hỗn loạn, rõ ràng bọn họ đã làm theo lời dặn của Cát Vũ, chôn bùa trừ ta ở chính giữa công trường, tại sao vẫn xảy ra chuyện vậy?

Sau khi xảy ra sự việc, Trần Trạch San đã gọi điện cho Cát Vũ.

Lúc này Cát Vũ đang chuẩn bị tan làm, quay về nhà ăn bữa tối do Tô Mạn Thanh nấu.

Điện thoại vừa được kết nối, Trần Trạch San đã hoảng loạn nói: “Vũ ca… đã xảy ra chuyện lớn rồi, có người chết ở công trường nhà ta.”

Cát Vũ sửng sốt, hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Trần Trạch San kể lại ngắn gọn những gì đã xảy ra ở công trường cho Cát Vũ nghe.

Ngay cả Cát Vũ cũng cảm thấy chuyện này không được bình thường. Một công trường liên tục xảy ra chuyện. Mấy lần trước thì còn có thể là trùng hợp, mỗi ngày một lần, hơn nữa lá bùa của mình đã được sử dụng nhưng vẫn không có tác dụng gì. Điều đó đã chứng tỏ chuyện này thật sự có vấn đề.

Một thì đây chỉ là sự trùng hợp tuyệt đối, hai thì đây là một chuyện lớn.

Cát Vũ ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: "Công trường ở đâu, ta sẽ tới đó xem xét ngay."

"Ta sẽ đón ngươi cùng đi tới đó. Đúng lúc ta vẫn chưa về nhà. Ngươi đứng ở cổng trường đợi ta một lát." Trần Trạch San nói.

Trong lòng Cát Vũ hơi phiền muộn, vội nói với Tô Mạn Thanh rằng hắn có việc phải đi ra ngoài một chuyến, nên không về nhà ăn cơm.

Chẳng mấy chốc, một chiếc xe thể thao màu đỏ đã ngừng ở cổng trường, Trần Trạch San bước xuống xe chào hỏi Cát Vũ.

Cát Vũ dứt khoát ngồi lên xe, bảo Trần Trạch San chạy tới công trường.

“Đã có một người chết ở công trường ư?” Vừa ngồi lên xe, Cát Vũ đã lên tiếng hỏi.

"Ừm, đã có một người chết, phiền phức rồi đây. Bây giờ bọn ta vẫn chưa biết phải làm thế nào, Vũ ca, rốt cuộc chuyện này là sao? Bọn ta đã làm theo lời căn dặn của ngươi, chôn lá bùa mà ngươi đưa cho ở công trường rồi." Trần Trạch San lo lắng nói.

Cát Vũ trầm ngâm một lúc mới lên tiếng: "Ngay cả lá bùa của ta cũng không thể trấn áp, điều đó chứng tỏ tà vật ở trên công trường rất hung ác. Hoặc đây chỉ là một trận tai nạn, lá bùa có thể trừ tà, nhưng không thể ngăn chặn tai nạn xảy ra."

"Không thể là tai nạn được. Tài xế lái xe nâng đó đã nói, lúc xảy ra tai nạn luôn cảm thấy vẫn còn một người nữa đang ngồi trên xe, hơn nữa còn cảm thấy hơi lành lạnh, rồi xe mất lái, mà hắn ta cũng không nhìn thấy có người đang đứng ở đó… Chuyện này có phải là bị ma quỷ lộng hành hay không?” Trần Trạch San sợ hãi hỏi.

“Đi thôi, chúng ta cứ đi qua xem thử đã rồi hẵng nói.” Bây giờ Cát Vũ cũng không thể nắm chắc được, đành phải đi tới đó xem thử mới có thể biết.

Xe chạy rất nhanh, tầm một tiếng sau đã đến khu Tây Thành của thành phố Giang Thành, trước đây nơi này vốn là một cánh đồng hoa màu, nhưng bây giờ toàn bộ hoa màu đều đã được dọn dẹp sạch sẽ, cách nơi này khoảng một hai dặm chính là khu dân cư.

Mấy năm gần đây, đô thị phát triển nhanh chóng, rất nhiều vùng nông thôn đã bị phá dỡ, đất trồng hoa màu cũng bị các nhà đầu tư mua lại, để xây dựng tòa nhà cao tầng. Khu Tây Thành này cũng là nơi bị khai phá. Nhà họ Trần đã mua mảnh đất này với khoản tiền không hề nhỏ, cho nên xảy ra chuyện như vậy đã khiến nhà họ Trần hơi sứt đầu mẻ trán.

Vì xảy ra chuyện, cộng thêm đã có người chết, cho nên bây giờ công trình đã ngừng thi công, đang đợi bên trên xử lý chuyện này.

Đợi đến khi Cát Vũ và Trần Trạch San đến đó, rất nhiều công nhân đồng loạt nhìn về phía Trần Trạch San. Trần Trạch San tầm hai mươi tuổi, với vẻ ngoài trẻ trung xinh đẹp, cách ăn mặc cực kỳ tinh tế, nên đi tới đâu cũng thu hút ánh nhìn.

Sau khi đi tới công trường, Trần Trạch San liền dẫn Cát Vũ đến nơi xảy ra chuyện, xe nâng kia vẫn đang đậu ở đó, thi thể đã được dọn dẹp sạch sẽ, nhưng trên mặt đất vẫn để lại một vũng máu.

Cát Vũ đứng ở đó, nhắm mắt lại, lặng lẽ phóng khí trường ra ngoài, rất nhanh đã cảm nhận được một tia âm khí như có như không còn lưu lại ở trong xe nâng.

Xem ra nơi này thật sự bị ma quỷ lộng hành rồi.

Lúc Cát Vũ định đi sâu vào trong công trường để xem xét, thì đột nhiên nghe thấy phía sau có tiếng công nhân đang thì thầm trò chuyện với nhau, mặc dù bọn họ nói khá nhỏ, nhưng vẫn lọt vào tai của Cát Vũ.

Có người nói: "Có lẽ người kia... là đại tiểu thư của nhà họ Trần đúng không... Chúng ta đã sớm thông báo cho bên trên rồi, nơi này đã bị ma ám mà bọn họ không chịu nghe, đợi tới khi có người chết rồi bọn họ mới tới, thật sự không thể tưởng tượng được."

Nghe thấy đoạn đối thoại của bọn họ, Cát Vũ trở nên cảnh giác, nhìn Trần Trạch San hỏi: "Trên người cô có thuốc không?"

Trần Trạch San sửng sốt một lát rồi lắc đầu đáp: "Vũ ca, ta không hút thuốc."

“Vậy cô hãy đi mua cho ta một gói thuốc tới đây đi.” Cát Vũ nói.

Mặc dù Trần Trạch San không biết Cát Vũ định làm gì, nhưng cô vẫn rất ngoan ngoãn ra ngoài công trường mua một gói thuốc lá, quay về đưa cho Cát Vũ.

Cát Vũ đi thẳng tới chỗ mấy công nhân đang tán gẫu kia, cũng ngồi xổm xuống nghe bọn họ nói chuyện.

Vì Cát Vũ đang mặc đồng phục bảo vệ, nên người khác không hề để tâm đến sự tồn tại của hắn, còn tưởng hắn là bảo vệ của công trường này.

Vừa ngồi xổm xuống, Cát Vũ đã giả vờ sợ hãi nói: "Nghe các ngươi nói thật đáng sợ. Nơi này thật sự bị ma ám à?"

Mấy công nhân kia liếc nhìn Cát Vũ, một người ở trong số đó lên tiếng: "Chàng trai trẻ, ngươi mới đến đây đúng không? Nhìn ngươi rất lạ."

"Ừm, ta mới đến. Trước đây ta chưa từng làm bảo vệ. Hôm nay là ngày đầu tiên ta tới đây làm việc." Cát Vũ trả lời, lấy ra gói thuốc Trung Hoa ra, phát cho mỗi người một điếu. Mấy công nhân kia vừa nhìn thấy Cát Vũ đang cầm gói thuốc Trung Hoa rất đắt tiền, đồng loạt tươi cười nhận lấy.

Một người trung niên nhả khói ra nói: "Ta nói này chàng trai, ngươi đừng nên đến đây, mấy người bọn ta cũng định không làm nữa. Công trường này đã bị ma ám rồi, kể từ ngày khởi công xây dựng thì ngày nào cũng xảy ra chuyện, ban đầu chỉ có người bị thương, nhưng hôm nay đã có người chết rồi, hơn nữa có mấy người trong công trường đã nhìn thấy quỷ ảnh đấy."

Trong đó có một người đã nói, nửa đêm hắn ta đang ngủ ngon, đột nhiên cảm thấy như có một người nằm bên cạnh mình, khiến cả người hắn ta lạnh toát...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play