Cát Vũ lắc đầu, hờ hững nói: "Nhà họ Trần các ngươi đừng nên tham gia vào chuyện này, để tránh dẫn lửa thiêu thân, còn ta tự có chừng mực của mình."
Nhà họ Trần vốn định ra mặt, giúp Cát Vũ làm hòa với Thần gia, để nhận được chút thiện cảm từ Cát Vũ, sau này Cát Vũ cũng có thể coi trọng nhà họ Trần bọn họ hơn.
Ai ngờ Cát Vũ lại hoàn toàn không để tâm đến chuyện của Thần gia, khiến người nhà họ Trần rất bất ngờ.
Nói thế nào thì nhà họ Trần cũng là nhà giàu nhất Giang Thành, cho dù là toàn bộ tỉnh Nam Giang cũng có mặt trong bảng xếp hạng. Nếu người nhà họ Trần ra mặt làm hòa, có lẽ Thần gia sẽ cho nhà họ Trần chút mặt mũi.
Nhưng với điều kiện tiên quyết là Cát Vũ phải nhận lỗi với Thần gia, xin lỗi hay gì đó.
Nhưng một người kiêu ngạo như Cát Vũ, chưa bao giờ cúi đầu trước bất cứ ai. Tất nhiên trong lòng Cát Vũ cũng biết rõ, muốn hóa giải ân oán giữa hắn và Thần gia thì hắn phải cúi đầu chịu thua trước Thần gia.
Cát Vũ là nhân vật như thế nào cơ chứ? Hắn chính là cao thủ có vai vế chữ ‘Long’ của Mao Sơn, nên không thể nào cúi đầu trước một người bình thường được.
Chuyện này liên quan đến mặt mũi của Mao Sơn, nên hắn không thể đánh mất thể diện được, hơn nữa những nhân vật như Thần gia, Cát Vũ đều chưa từng để trong lòng.
Cát Vũ đã lớn như vậy rồi, ngoại trừ lão già đã truyền dạy tu vi cho hắn, thì hắn thật sự chưa bao giờ nghe lời bất kỳ ai.
Nếu ông ta muốn tới gây sự thì cũng được thôi, nhưng phải gánh lấy hậu quả.
Cát Vũ chỉ cần đợi Thần gia tới tìm mình thôi.
Nói đến đây, người nhà họ Trần cũng không tiện khuyên nhủ nữa, nhưng bọn họ đều vô cùng lo lắng cho Cát Vũ, thế lực của Thần gia quá lớn, là người đứng đầu thế lực ngầm toàn tỉnh Nam Giang, thật sự không có ai dám đắc tội với Thần gia.
Không ai biết rốt cuộc điều gì đang chờ đợi Cát Vũ.
Mọi người ở trong phòng trò chuyện với nhau, Trần Nhạc Thanh quan sát sắc mặt đoán ý, rồi nhanh chóng di chuyển chủ đề. Cát Vũ cực kỳ có thiện cảm với nhà họ Trần, nếu bọn họ không nói cho mình biết, thì mình chẳng hề hay biết rằng bụng dạ của Thần gia lại nhỏ nhen, luôn muốn so đo với mình như vậy.
Điều này cũng để cho Cát Vũ có sự chuẩn bị về tâm lý.
Lúc gần ăn xong, Trần Đào bỗng nhận được một cuộc gọi, điện thoại vừa được kết nối, sắc mặt của Trần Đào đã lạnh lẽo, cực kỳ giận dữ nói: "Tình hình thế nào? Lại có người bị thương nữa ư? Các ngươi làm ăn kiểu gì vậy, công trình này vừa mới thi công, đã có chuyện nối tiếp xảy ra, ta thấy các ngươi không cần phải đi làm nữa rồi!"
Trần Đào đột ngột nổi giận trong lúc mọi người vẫn đang dùng bữa, khiến ông cụ Trần Nhạc Thanh nhíu mày, không vui nói: "Lão tam, có chuyện gì vậy? Cát đại sư vẫn đang ở đây, tại sao con lại đột ngột nổi giận như thế?"
Trần Đào đang buồn bực, bỗng nghe thấy câu nói Cát Vũ vẫn đang ở đây thì lập tức tươi cười nói: "Xin lỗi Cát đại sư, ta vừa nhận được điện thoại của người quản lý hạng mục, nên cực kỳ nóng giận, mong ngài lượng thứ."
Cát Vũ khẽ cười, bày tỏ mình không để bụng.
“Lão tam, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?” Trần lão đại nhìn Trần Đào hỏi.
"Ta cũng không biết chuyện gì đang diễn ra nữa. Ta chỉ cử người gấp rút đi thi công trên mảnh đất ở khu Tây Thành mà chúng ta vừa mới lấy được cách đây không lâu. Nhưng mới khởi công chưa được một tuần thì ngày nào cũng xảy ra chuyện. Hôm nay công nhân không té gãy chân thì ngày mai cũng đập đầu chảy máu, bây giờ lại càng nặng hơn, một công nhân không biết tại sao mà dây an toàn lại bị đứt, rồi rơi xuống từ trên giàn giáo, hiện tại đã được đưa đi bệnh viện rồi, tình trạng khá là nặng, có lẽ phải bồi thường một khoản tiền lớn tiền thuốc men nữa.” Trần Đào buồn bực nói.
"Chuyện này thật sự hơi ma quỷ. Trong một tuần này, ngày nào cũng có công nhân bị thương. Hàng ngày chỉ riêng tiền bồi thường thuốc men, chúng ta đã phải bỏ ra mấy chục vạn rồi. Con thấy công trình này không cần phải tiến hành nữa." Lão nhị giận dữ nói.
"Con không căn dặn người phụ trách an toàn phải trông chừng kỹ một chút à? Tại sao ngày nào cũng xảy ra chuyện thế?" Ông cụ Trần Nhạc Thanh cũng sa sầm mặt.
"Con đã nói hết rồi, bảo bọn họ an toàn là hàng đầu, nhưng cũng không có tác dụng. Hàng ngày vẫn có người xảy ra chuyện, con cảm thấy nên sa thải người giám sát công trình này ngay đi. Bây giờ các công nhân đã bắt đầu ầm ĩ đòi nghỉ việc, nói rằng công trường này có ma, có lẽ là do ma quỷ lộng hành, bằng không tại sao ngày nào cũng có công nhân bị thương chứ? Con thấy công trình này sắp không làm nổi nữa rồi."
"Nếu không được thì đổi nhóm công nhân khác đi. Chỉ cần có tiền thì đi đâu chẳng kiếm được công nhân?" Lão đại hừ lạnh.
“Ngộ nhỡ tìm được công nhân mới mà vẫn xảy ra chuyện thì sao?” Trần Đào buồn bực nói.
Đúng lúc này, Trần Trạch San đang ngồi bên cạnh Cát Vũ, liếc nhìn Cát Vũ, rồi dè dặt hỏi: "Vũ ca, ngươi cảm thấy công trường này có thật sự bị ma quỷ lộng hành hay không? Nếu không thì tại sao ngày nào cũng có công nhân bị thương vậy?"
Cát Vũ liếc nhìn Trần Trạch San, nói: "Chuyện này ta cũng không rõ cho lắm. Muốn biết có bị ma quỷ lộng hành thật hay không thì phải đi tới đó xem xét mới biết được."
Lúc này mọi người mới nhớ ra Cát Vũ chính là chuyên gia bắt quỷ hàng yêu, nên đồng loạt nhìn về phía hắn.
Cát Vũ ngẫm nghĩ một lúc, cảm thấy vẫn hơi lo lắng về chuyện trong tòa nhà kia, nhiều ngày sóng yên biển lặng như vậy càng khiến Cát Vũ cảm thấy hơi hoảng sợ, cuối cùng hắn đành phải nói: "Thế này đi, ta sẽ cho các ngươi một bùa đuổi quỷ. Các ngươi hãy chôn nó ở vị trí chính giữa công trường là có thể xua đuổi tà ma, yêu ma quỷ quái bình thường đều bị lá bùa này trấn áp. Có lẽ đây thật sự chỉ là một tai nạn, buổi tối ta còn có việc cần phải quay về."
Dứt lời, Cát Vũ lấy một bùa trừ tà ở trên người ra, đặt xuống bàn.
Người nhà họ Trần nhận lấy lá bùa của Cát Vũ, tất nhiên bọn họ đã cảm ơn rối rít một phen. Trước khi Cát Vũ rời đi, Trần Đào còn lấy một thẻ ngân hàng ra, bảo rằng đây là tiền mua lá bùa, khiến Cát Vũ dở khóc dở cười.
Đúng là người làm ăn, bất luận là chuyện gì cũng phải nói đến tiền, Cát Vũ không hề nhận lấy mà từ chối thẳng thừng ngay.
Sở dĩ lần trước Cát Vũ trừ tà giúp ông cụ nhà họ Trần là bởi vì hắn vừa mới xuống núi, trên người chỉ có mấy chục tệ, ngay cả tiền thuê nhà cũng không có, nên mới ra tay kiếm chút tiền để dùng. Nhưng bây giờ đã khác rồi, Đàm gia đã chia cho Cát Vũ một khoản tiền lớn. Với số tiền này, Cát Vũ có thể ăn uống thoải mái mà không cần phải lo lắng gì cả, có dùng cả đời cũng không thành vấn đề.
Sau khi rời khỏi nhà họ Trần, Cát Vũ được Trần Trạch San đưa về trường Đại học Giang Thành. Còn người nhà họ Trần thì mang bùa trừ tà của Cát Vũ đi chôn ở công trường ngay trong đêm, để sau này có thể tiếp tục thi công bình thường. Ai ngờ sẩm tối hôm sau vẫn xảy ra chuyện, hơn nữa chuyện này còn nghiêm trọng hơn rất nhiều so với những gì đã xảy ra trước đó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT