16/03/2022

Edit: Nhật Nhật

Tôi cảm thấy tôi lại bị lừa tình. Bộ này mấy chương đầu ngắn ngắn yêu lắm cơ, một chương có 2k2, 2k5 từ thôi, họa hoằn mới thấy một chương 3k từ. Thế nên dù nó dài tôi mới chốt làm.

Ai ngờ đâu, độ trăm chương nữa thôi là tác giả như bị tiêm máu gà vậy, chương nào chương nấy 5k từ. Tôi cảm thấy mình chết trong lòng nhiều ít rồi. :(((

...

Chương 75

"Giờ anh đã bình tĩnh lại được chưa, bình tĩnh rồi thì chúng ta tiếp tục nói chuyện." Văn Tinh Diệu thích thú nhìn biểu cảm vặn vẹo trên mặt Đường Nghênh.

Biểu cảm của đối phương thực sự không dễ coi, vừa khóc lại vừa cười, đã thế, khóc không ra khóc, cười cũng không ra cười, cứ lửng lơ ở điểm giữa, trông rất quái.

Đường Nghênh dùng sức dụi dụi hai mắt, gật đầu một cái: "Được rồi, anh bình tĩnh lại rồi, Tinh Diệu, giờ cậu có thể nói cho anh biết, tình hình là thế nào rồi chứ?"

Anh ta không gọi Văn Tinh Diệu là "Thượng tướng" nữa, cũng không gọi nick trong game của đối phương mà dùng thân phận anh em cùng nhau lớn lên từ tấm bé để quan tâm.

Ánh mắt Văn Tinh Diệu bất giác dịu đi, nói lại một cách rõ ràng ngắn gọn xúc tích tình huống của mình bây giờ.

Nghe hắn nói xong, Đường Nghênh hít vào một hơi thật sâu: "Thế tức là, bản thể của cậu đang ở trong thời kỳ con non, nhưng cậu không có ký ức của gian đoạn đó, mà ý thức nhân loại thì có thể tự do lên mạng vũ trụ, hoàn toàn không bị chứng đứt gãy gien ảnh hưởng?"

"Hơn nữa cậu nói, bản thể trong thời kỳ con non của mình rất có thể đang được [Lê Bạch], cũng chính là Bạch Lê ngoài hiện thực nuôi, cho nên hai người mới gần như login logout cùng một lúc như vậy, suy đoán này có thể tin được không? Nếu muốn chắc chắn, anh sẽ nghĩ cách tra địa chỉ chỗ ở hiện giờ của Bạch Lê, đưa cậu về càng nhanh càng tốt?"

Nghe tin tức mà Văn Tinh Diệu cung cấp xong, đại não ban đầu còn có thể suy nghĩ rõ ràng của Đường Nghênh lập tức rối tung rối mù, suy nghĩ trong đầu anh ta lúc này hoàn toàn rối bời, không tài nào nghĩ ra được cách gì ổn thỏa cả.

Ai cũng biết, chỉ cần thú nhân mắc chứng đứt gãy gien giai đoạn cuối, lùi trở về thời kỳ con non là gần như không còn khả năng chữa trị nữa. Quả thực trở về kỳ con non, thú nhân sẽ không còn cảm nhận được cảm giác toàn thân không thể khống chế, đau đớn do da thịt mạch máu nứt toác, mà sau khi mất đi ý thức thuộc về nhân loại, bọn họ cùng những động vật nhỏ bình thường khác có gì khác nhau đâu?

Không có, không thể biến về hình người được nữa, vậy họ đã không còn là một thú nhân đúng nghĩa.

Không phải chưa ai từng có cái suy nghĩ kỳ lạ là để những thú nhân đã rút về thời kỳ con non này nằm vào trong khoang trò chơi, thông qua ngoại lực tác động đăng nhập vào mạng vũ trụ, từ đó đánh thức ý thức nhân loại của họ. Nhưng mãi đến tận khi Văn Tinh Diệu kể lại trải nghiệm của bản thân cho Đường Nghênh, ý tưởng này vẫn chưa từng được thực hiện thành công dù chỉ một lần...

Những thú nhân trong thời kỳ con non sau khi nằm vào trong khoang trò chơi, ai nấy cũng chỉ biết có mỗi ngủ, căn bản không biết người nhà mình cùng nhóm nhân viên nghiên cứu chờ đợi bên ngoài lo lắng đến độ nào.

Lúc này tâm trạng Đường Nghênh hết sức phức tạp, lại thêm nỗi lo lắng khi Văn Tinh Diệu quay về kỳ con non đang dằn vặt, cộng với sự kinh ngạc khi biết đối phương có thể lên mạng vũ trụ chơi game như thường. Loại cảm xúc phía sau càng chiếm phần nhiều, giờ anh ta chỉ muốn biết, rốt cuộc là tại sao Văn Tinh Diệu lại làm được!

"Ừ." Văn Tinh Diệu gật đầu thừa nhận cách nói của Đường Nghênh, lại ngăn cản đối phương không để anh ta đến chỗ mình, "Chuyện này, tôi định tìm một cơ hội thích hợp, tự mình nói với [Lê Bạch], hiện giờ tôi ở chỗ cậu ấy rất an toàn, anh tạm thời không cần đến đón. Nếu được, anh giúp tôi đi tìm hiểu các tài liệu nghiên cứu trước đây, có thể tìm ra phương pháp khôi phục bình thường từ kỳ con non là tốt hơn cả."

Phương pháp này nói luôn là không có cho nhanh, nếu có thật, "Hành tinh Hi Vọng" đã chẳng bị gọi là "Hi Vọng".

Nhưng, việc gì cũng có lỡ như, không thử thì làm sao mà biết được?

Đường Nghênh cũng biết đây là chuyện cực kỳ quan trọng với Văn Tinh Diệu. Đối phương hiện giờ không tiện tự mình tìm hiểu các nghiên cứu liên quan, phụ tá như anh ta đi làm giúp là đúng rồi. Anh ta đồng ý chuyện này một cách dứt khoát, sau đó lại nói cho Văn Tinh Diệu nghe về cách nhìn của mình.

"[Lê Bạch] nói bản thể kỳ con non của cậu dạo gần đây lớn lên không ít, vậy có phải nghĩa là cậu đang từ từ khôi phục không? Dù sao trước giờ chúng ta cũng chưa từng nghe nói, kỳ con non của những thú nhân đến Hành tinh Hi Vọng tĩnh dưỡng kia, có thể bắt đầu chậm rãi lớn lên một lần nữa. Liệu có khả năng, chờ kỳ con non của cậu lớn đến một mức nhất định, sẽ tự nhiên mà khôi phục không? Tinh Diệu, cậu có nhớ hồi bé cậu mất mấy năm để hóa từ hình thái con non thành hình người không?"

Mỗi người dân vũ trụ đều mang một đoạn gien thú nhân trong người, nếu đoạn gien này thức tỉnh, bọn họ sẽ tạm thời biến thành thú non, chỉ có bổ sung chất dinh dưỡng cho bản thể, mới có thể một lần nữa khôi phục hình người. Đều nói, đứa trẻ thiên phú càng cao thì thời điểm thú hóa, tuổi sẽ càng nhỏ, thời gian ở trong trạng thái thú hóa càng lâu, đến khi một lần nữa khôi phục hình người, sức mạnh có được cũng càng lớn.

Lúc đó, vừa chào đời chưa đến một năm, Văn Tinh Diệu đã thú hóa thành sư tử con rồi, hơn nữa hình dạng khi thú hóa hoàn toàn khác với những người khác trong cùng dòng họ, lúc đó suýt chút nữa đã dọa người nhà họ Văn sợ vỡ mật. Cuối cùng trải qua mấy tháng quan sát tìm hiểu, mới xác định Văn Tinh Diệu là thể tiến hóa độc nhất vô nhị, mấy trăm năm mới có một của dòng tộc, từ "Hỏa Dực Sư" biến thành "Ngân Viêm Kim Dực Sư", không chỉ có ngoại hình thay đổi, mà sức mạnh thiên phú cũng tăng vọt, ngay cả chùm lửa trên chóp đuôi cũng từ màu đỏ rực biến thành màu trắng bạc.

Lúc đó Đường Nghênh vẫn còn là một bé con hình người, chỉ nhớ mang máng là em bé trắng bóc nho nhỏ một nắm bên nhà hàng xóm đột nhiên biến thành một bé "Mèo con", sau đó bọn họ cùng nhau chơi đùa mấy năm, anh ta tận mắt trông thấy bé mèo con kia càng ngày càng lớn, trên cổ mọc thêm một lớp lông dày, vẻ ngoài ngày càng dũng mãnh uy nghiêm, đôi khi nhìn mà Đường Nghênh cũng không nhịn được cảm thấy hoảng hốt.

Nghe Đường Nghênh hỏi, Văn Tinh Diệu trở nên trầm mặc, mấy lần mở miệng muốn nói gì đó, cuối cùng trước ánh mắt mong đợi của Đường Nghênh, chậm rãi nhả ra hai chữ: "Bảy năm..."

Đường Nghênh cũng im lặng.

Bảy năm, hơn 2.500 ngày, nếu thực sự phải chờ bảy năm Văn Tinh Diệu mới khôi phục lại như cũ thì dưa chuột cũng lạnh* rồi.

*Ý là thời gian chờ đợi quá lâu.

Hai người yên lặng nhìn nhau, thật lâu sau cũng không nói gì.

Cuối cùng vẫn là Văn Tinh Diệu chủ động lên tiếng, phá vỡ sự im lặng này, an ủi trái tim vẫn còn đang nhảy lô tô trong ngực Đường Nghênh: "Chưa chắc đã phải chờ đúng bảy năm, cũng chưa có gì chắc chắn lời anh nói là chính xác cả, xem tình hình trước mắt, đây vẫn chỉ là suy đoán của chúng ta mà thôi, không thể coi nó là thật được. Chuyện duy nhất bây giờ tôi có thể dám chắc chính là, tình hình bản thể đang trong kỳ con non của mình rất ổn, tôi cũng có thể lên chơi game bình thường, như vậy là đủ rồi."

Đường Nghênh bất chợt nắm được trọng điểm, anh ta hỏi một câu mà khiến Văn Tinh Diệu nghẹn lời.

"Lên chơi game? Cậu bây giờ đang trong kỳ con non đó, làm sao tự mình mở khoang trò chơi đăng nhập vào được? Nếu anh đoán không nhầm, hẳn là [Lê Bạch] không yên tâm để con sư tử cậu ở bên ngoài, cho nên mới ôm cậu cùng vào khoang trò chơi đúng không?"

Không phải sư tử, là mèo.

Nói thế thì cũng không sai, Tống Hân Nhiên khịt mũi, vẫn cảm thấy hai người ở gần một chút thì tiện hơn.

Cậu nhóc đánh bạo, nói ra đề nghị của bên nhà mình: "Thầy, thầy có muốn chuyển đến ở nhà em không, ba mẹ em mua một căn nhà rộng lắm, đủ cho rất nhiều người cùng ở, nghe đâu còn có một mảnh sân cực lớn, đến lúc đó chúng ta có thể trồng cùng lúc càng nhiều loại rau dưa hơn, như vậy thật tốt."

Bạch Lê ngẩn ra. Cậu không tài nào đoán được, học trò nhỏ còn có thể đưa ra lời mời "Ở chung" với mình, trong lời ngoài lời của cậu nhóc đều thể hiện mong muốn bức thiết được ở cùng với Bạch Lê, nhất là khi nhắc đến cái sân kia... Bạch Lê nghĩ tới cái ban công nhỏ xíu chật chội của mình, thực sự có chút động lòng. Chỉ có điều, động lòng theo một hướng khác.

"Nhóc Tống, nhóc có thể nói cho anh biết, nhà mà ba mẹ nhóc mua cho, đại khái cần bao nhiêu tiền không?"

Cậu có thói quen giữ không gian riêng tư của mình với người khác, cho nên không muốn cùng Tống Hân Nhiên ở chung dưới một mái nhà, nhưng nếu bảo Bạch Lê tiếp tục làm hàng xóm với cậu nhóc này thì cậu không hề có chút bài xích nào cả.

Tống Hân Nhiên dường như nghe hiểu ý của Bạch Lê, lập tức liên lạc với ba Tống, hỏi một loạt thông tin liên quan.

"Thầy, ba em nói, căn nhà kia cách chỗ này không xa lắm, ngồi xe phi hành chỉ tốn nửa tiếng là đến nơi. Nhà mới mua là một căn biệt thự, diện tích sàn hơn 700m2, tổng cộng có bốn tầng, mỗi tầng đều có từ bảy đến tám phòng, cho dù mười mấy người cùng ở cũng không sợ chật chội. À à, đúng rồi, căn nhà này giá 30 triệu."

Nghe giá nhà xong, Bạch Lê đầu tiên là kiểm tra tài khoản cá nhân của mình trước, ờ, không đủ. Lại xem thu nhập trong game của mình tính đến hôm nay, ừ, gộp cả vào hình như vẫn còn thiếu một chút. Nhưng mà giờ mới có đầu tháng, chờ đến hết tháng, có lẽ cậu có thể kiếm đủ tiền để mua một căn biệt thự như vậy.

Hơn nữa, biệt thự trong miệng Tống Hân Nhiên quá lớn so với nhu cầu sử dụng của cậu, chỉ có cậu và một nhóc mèo là Chí Tôn cùng ở, hoàn toàn có thể mua căn nào nhỏ hơn chút, như vậy cũng có thể tiết kiệm được một khoản.

Bạch Lê ở trong lòng đánh bàn phím lạch cạch, rồi đưa ra kết luận.

Cậu hoàn hồn lại, từ chối lời mời "Ở chung" của Tống Hân Nhiên: "Thôi quên đi, tạm thời anh sẽ không đi cùng nhóc. Nhưng nhóc cũng không cần buồn, nói không chừng, chờ sang tháng, chúng ta lại có thể tiếp tục làm háng xóm đấy. Còn bây giờ vẫn phải phiền nhóc Tống, giúp anh để ý nhà ở quanh đó, xem có căn nào được rao bán không, không cần quá rộng, thấy hợp lý thì cứ gọi thẳng cho anh."

Mới đầu, nghe nửa câu trước, Tống Hân Nhiên cảm thấy hết sức thất vọng hụt hẫng, nhưng nghe nửa cậu sau mà Bạch Lê nói, cậu nhóc lại lập tức vui mừng hớn hở. Tuy thầy từ chối lời mời, nhưng lại dùng một cách khác để "Đảm bảo" với nhóc, không phải sao?

Cậu nhóc đáp ngay: "Em biết rồi, chờ em dọn nhà xong, nhất định sẽ cố gắng tìm nhà ở phù hợp cho thầy!" Tốt nhất là căn nào ở ngay cạnh nhà mình, như vậy bọn họ có thể làm hàng xóm sát vách nha!

Động viên rồi tiễn học trò nhỏ của mình về nhà xong, Bạch Lê không ngừng lại một giây phút nào, đầu tiên là ăn sáng với Chí Tôn, xong lại ra ban công chăm sóc đám cây trồng một lượt, cuối cùng mới cùng nhau nằm vào khoang trò chơi.

Trong đầu chỉ nghĩ muốn nhanh nhanh vào game nên Bạch Lê không để ý thấy, toàn thân Chí Tôn được cậu đặt nằm ở bên cạnh đột nhiên cứng đờ, không hiểu sao nó nhích lùi ra một đoạn, sau đó như giật mình bừng tỉnh, muốn dựa gần vào người Bạch Lê, rồi lại dưới dự ảnh hưởng của khoang trò chơi mà rơi vào say ngủ, cuối cùng một người một mèo nằm cách nhau khoảng một nắm tay.

Trong game vẫn náo nhiệt như mọi khi.

Hệ thống chăn nuôi được thêm vào, khiến trong nhà của mỗi người chơi đạt level năm trở lên, đều có thêm một đến hai kiến trúc mới, hoặc chuồng gà, hoặc chuồng vịt, hoặc là cả hai. Sau khi Bạch Lê livestream dạy học trực tiếp xong, người chơi trong game rất nhanh đã nắm được cách thức dựng chuồng gà, mặc dù không làm đẹp được như Bạch Lê, nhưng dầu gì cũng có thể thả gà con vào ở, mà không phải giống như lúc đầu, còn phải chơi trốn tìm cùng mấy nhóc con này trong ruộng.

Sau đó chính là hệ thống thú cưng được bổ sung giữa chừng.

Tối hôm qua, mấy trăm game thủ cùng nhau đi vào hầm mỏ nằm sâu trong núi, cuối cùng chỉ có một người mang về được một bé thú cưng tròn vo, đen thùi lùi một cục. Bé thú cưng này là [Tinh linh quặng], cũng chính là quái bảo vệ mỏ mà mọi người nghĩ lúc đầu.

Khoảng cách từ đối tượng bị săn giết lúc đầu, trở thành thú cưng của người chơi [Thoát xác] chỉ cách có một cái thông báo thể giới.

Cảm xúc của đám người chơi đi theo, chuyển từ khiếp sợ đến hoài nghi cuộc đời, đến không thể tin nổi, lại đến mặt mày u ám cố phải tin, cuối cùng vây quanh [Thoát Xác] nghiên cứu bé thú cưng mới xuất hiên này một lượt, sau đó mới liên hệ nó với nội dung thông báo trên Xingbo của người thiết kế.

Trò chơi "Vùng đất điền viên" này... Có thú cưng hả?

Phát hiện ra chuyện này xong, người chơi trong nháy mắt vui mừng khôn xiết, không thèm để ý đến tinh linh quặng của [Thoát Xác] nữa, mà bắt đầu lùng sục khắp trò chơi, tìm kiếm bóng dáng của những thú cưng khác.

Mà ngay trong lúc đó, [Vân Dực] cũng theo tới hóng hớt thấy ba lô của mình nhúc nhích, cô lấy bé con gây động tĩnh ra ngoài, sau đó thú cưng thứ hai trong game ra đời.

Chính là bé thỏ đáng yêu trắng như tuyết kia.

[Vân Dực] cùng mấy người bạn của mình đều sợ ngây ra, con mồi săn được trong rừng cũng có thể trở thành thú cưng à? Tuy gnay từ đầu có đã có ý định mang em thỏ này về nhà nuôi rồi, nhưng không hề nghĩ bé thỏ con này sẽ biến thành thú cưng có kỹ năng.

Giá trị bản thân lập tức tăng vọt.

Tay đang nâng bé thỏ con của cô hơi rung run.

[Xoa bụng một cái], [Tháng Ba] cùng [Việt Tầm], cả ba người nhanh chóng đánh mắt ra hiệu mới nhau, cũng lấy thỏ con trong ba lô của mình ra. [Xoa bụng một cái] cùng [Tháng Ba] tay trái ôm một con, tay phải ôm một con, [Việt Tầm] được chia nhiều thỏ hơn, cho nên ngoài hai con trên tay, anh ta còn kẹp một con ở đùi nữa, tạo hình muốn kỳ quái bao nhiêu thì kỳ quái bấy nhiêu.

Thế nhưng vào khoảnh khắc đó, cả ba đều muốn mình nhanh nhanh có một bé thú cưng, cho nên không ai để ý xem động tác của mình trông có đẹp hay là không.

Khiến bọn họ thất vọng là, có tổng cộng bảy con thỏ, nhưng không có con nào khiến thông báo hệ thống xuất hiện, nói cách khác, bảy em thỏ này chỉ có thể để làm thịt ăn, hoàn toàn không có cơ hội biến thành thú cưng.

Mặc dù trước khi lấy thỏ ra, bọn họ đã chuẩn bị sẵn tâm lý, rằng mọi chuyện sẽ không được như ý của mình, nhưng chờ khi chuyện thực sự xảy ra, bọn họ vẫn không thể tránh khỏi cảm giác thất vọng. Ba người nhìn nhau bằng vẻ mặt hụt hẫng, ánh mắt nhìn về phía em thỏ trong tay [Vân Dực] càng thêm ước ao.

Động tác của mấy người họ bị những người có mặt phát hiện, người đầu óc linh hoạt thì đoán trong bọn họ có người thành công có được thú cưng, lập tức nhào tới, ôm đùi [Xoa Bụng một cái], gào khan: "Các anh các chị ơi, có phải mọi người có cách kiếm được thú cưng không, hay là biết chỗ nào có thể bắt được thú cưng cũng được, anh chị rủ lòng thương, nói cho em trai biết đi mà, em thực sự rất muốn có một bé thú cưng!"

Không cần biết là bản thân có thích thật hay không, cũng không quan tâm thú cưng có kỹ năng gì, người khác có thì mình cũng phải có, đây chính là suy nghĩ trong lòng của hầu hết những người chơi có mặt.

Hành vi nhào xuống ôm đùi có hơi mất liêm sỉ này, một khi có người chơi bắt đầu, lập tức thu hút được chú ý của đám đông, từng đôi từng đôi mắt nhìn sang, ánh mắt như hóa thành thực thể, dính chặt lên bốn người [Xoa bụng một cái].

Nhất là [Vân Dực] đang được ba người kia vây quanh, lập tức trở thành tiêu điểm trong tiêu điểm, cô cùng thỏ nhỏ trong tay đều trở thành tâm điểm chú ý của người chơi.

Thỏ con dường như cảm giác được, bất an run rẩy trong vòng tay [Vân Dực], động tác này của nó khiến cô lập tức chú ý. Tốt xấu gì bé con trên tay cũng do mình tự tay bắt, còn phải trải qua bao nhiêu khó khăn vất vả, là em thỏ số một trong lòng cô. [Vân Dực] đương nhiên là thương nó, không đành lòng để bé con này ở bên ngoài bị ánh mắt của người chơi khác nhìn chằm chằm, cô bèn thu nó vào trong không gian thú cưng.

"A..." Nhìn em thỏ biến mất khỏi tay chủ nhân, trong đám người vang lên tiếng tiếng thở dài.

Thỏ con bắt được ở trong rừng, đó là sự thực không có gì phải che giấu, mấy người [Xoa bụng một cái] cũng không định giấu giấu giếm giếm mà làm gì, trực tiếp nói cho tất cả người chơi ở đây cùng biết, thỏ này là do bọn họ săn được trong rừng, về phần tại sao nó đột nhiên lại trở thành thú cưng thì bọn họ không biết.

Trong đám người chơi có mặt, có cả người đã mua hai con hươu ban nãy, bọn họ nghĩ nếu hươu và thỏ đều là động vật săn được trong rừng, thỏ có thể trở thành thú cưng, vậy hươu chắc cũng có thể chứ?

Vì thế bọn họ bắt chước đám [Xoa bụng một cái] cũng mang hươu con ra.

Đúng như dự đoán, một người trong số đó "A" lên một tiếng, hớn ha hớn hở thông báo với mọi người xung quanh: "Quá tốt rồi! Hươu con này của tôi cũng là thú cưng!"

Bé hươu con biến từ con mồi thành thú cưng kia có một bộ lông rất đẹp, tứ chi mảnh khảnh mà mạnh mẽ, cái đuôi nhỏ trên mông bông xù, thỉnh thoảng còn lắc qua lắc lại. Hấp dẫn người ta nhất vẫn là đôi mắt vừa tròn vừa sáng của nó, lông mi dài như một cái quạt, lúc chớp mắt trông hết sức đáng yêu, trong nháy mắt mê hoặc được không ít nữ game thủ.

Một người chơi khác cũng mua được hươu thì lại thất vọng vô vàn: "Của tôi không phải... TAT."

Những người chơi khác: Đáng ghét! Nhiều người có thú cưng như vậy, sao mình không phải là một trong số họ chứ? !

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play