22/02/2022

Edit: Nhật Nhật

Được mấy hôm trời lạnh, may mà còn hàng tồn để đăng, chứ tôi toàn rúc trong chăn xem ha ri pọt tơ thôi, không muốn chui ra ngoài tí nào, giá mà không phải đi làm nữa thì càng sướng :)))))))))

Chương 53

May mắn thay, Tống Hân Nhiên không nhìn thấy cảnh tượng "Không còn cọng giá" nào của khán giả, hai mắt vẫn sạch bóng.

Tách hết hạt của bắp ngô đầu tiên xong, cậu nhóc không ngừng tay, tiếp tục chuẩn bị những nguyên liệu khác.

Nhưng mà, những khán giả đang ăn hạt ngô thì lại thấy không hài lòng, thấy Tống Hân Nhiên không làm tiếp hai bắp còn lại thì bắt đầu sốt ruột, comment thúc giục.

"Em trai, sao không làm tiếp vậy, không phải vẫn còn hai bắp ngô ở kia à, em trai tiếp tục tách hạt ngô đi!"

"Đúng đó đúng đó, bọn này còn chưa ăn... À không, còn chưa xem đủ đây!"

"Hức hức hức, rốt cuộc bắp ngô là mỹ vị thần tiên chốn nào vậy, làm tôi quên luôn sự thực, chế độ đồng vị giác chỉ mới có 30%!"

Trong phòng khách rộng rãi, một phòng sáu người nhà họ Tống đang ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sô pha, cùng nhau xem Tống Hân Nhiên livestream. Im lặng mấy phút, chị ba Tống rốt cuộc không nhịn được nữa đứng dậy, che che giấu giấu nói với năm người còn lại: "Con, con đột nhiên nhớ ra mình vẫn còn việc, con về phòng trước đây, mọi người không cần chờ con, lát nữa con vào khoang trò chơi xem là được."

Vừa dứt lời, em gái sinh đôi của cô đã nhanh chóng bóc mẽ lý do thực sự của quyết định này: "Chị thật là, không phải muốn dùng khoang trò chơi xem live thôi sao, sao còn phải kiếm cớ như vậy chứ? Cũng có phải ba mẹ không đồng ý đâu." Nói xong, nuốt nước bọt ực một cái.

Ở đây không thể không nói đến một công dụng khác của khoang trò chơi. Nó không những có thể giúp người dân vũ trụ chơi game giả lập, mà còn đặc biệt thuận tiện cho việc xem livestream có mở chế độ đồng bộ vị giác và khứu giác. Nói theo cách khác thì chính là, nếu ông muốn ăn được đồ ăn trong livestream, ngửi được mùi thơm trong livestream, vậy nhất định phải sử dụng khoang trò chơi, không có điều kiện thì ít nhất cũng phải dùng mũ thực tế ảo.

Trong thời đại chứng đứt gãy gien lan tràn như hiện nay, khoang trò chơi đã trở thành vật dụng thiết yếu trong mỗi gia đình, trang bị cần có của mỗi người. Nhưng như thế không có nghĩa là muốn xem livestream thì bắt buộc phải dùng khoang trò chơi, dùng quang não để chiếu ra màn hình lớn cũng được.

Cả nhà đang cùng nhau xem livestream của một thành viên khác trong gia đình thế này, yêu cầu quay về phòng riêng để xem của chị ba Tống bỗng trở nên đột ngột.

Nhưng mà lúc này, không ai có thể nói lời ngăn cản. Mẹ Tống lặng lẽ kéo kéo vạt áo của chồng, hai vợ chồng cho nhau một ánh mắt, sau đó ba Tống ho khan một tiếng, tỏ vẻ "Thật hết cách với mấy đứa", nói: "Muốn về phòng đi về đi, ở phòng khách xem quả thực không thoải mái như nằm trong khoang trò chơi, không thì chúng ta cũng giải tán đi, ai về phòng người ấy mà xem."

"Vậy cũng tốt!"

"Vậy con về phòng trước đây!"

"Chị, chờ em với ~"

Rất hiển nhiên, đề nghị này được tất cả mọi người giơ hai tay hai chân tán thành, không quá hai phút, trong phòng khách đã không còn người nào, ai nấy đều về phòng mình vào khoang trò chơi nằm.

Bên này, Tống Hân Nhiên lắc lắc đầu, giải thích: "Hạt ngô từng này là đủ rồi, hai bắp còn lại em định luộc lên, sau khi luộc hạt ngô sẽ mềm hơn, ăn cũng rất ngon."

Nghe đến ăn, khán giả rất nhanh đã đình chiến, "Ngoan ngoãn" chờ đợi.

Tống Hân Nhiên dường như chậm rãi lại, giơ đĩa lên cho mọi người xem số hạt ngô đã tách được, sau đó từ trong đống chai lọ đựng gia vị lấy ra một lọ nhỏ, mở nắp rồi cho một ít ra tay để khán giả nhìn kỹ.

"Đây là đường trắng mua ở chỗ trưởng thôn, từng hạt nhỏ một, óng ánh trong suốt như pha lê, đây cũng là loại gia vị quan trọng nhất hôm nay em cần dùng đến. Nó có vị ngọt, không hề đắng chút nào cả."

Trong thực tế cũng có một loại gia vị tên là "Đường trắng" nhưng màu sắc xỉn xỉn đen đen không nói, vị lại còn đắng đến chát xít, ăn không ngon tí nào, lượng tiêu thụ trên web TaoTao quanh năm xếp thứ nhất từ dưới đếm lên.

"Tôi làm chứng! Thực sự không đắng, ngọt lắm ~"

"Rồi rồi, tôi đây, đàn ông đích thực, thế mà cũng lặng lẽ liếm một cái..."

"Ặc.. Hai vị phía trước, làm ơn kiềm chế chút đi, ăn thì len lén ăn là được rồi, đừng có bô bô cái mồm ra thế."

Tống Hân Nhiên: "?" Cứ có cảm giác khán giả đang làm mấy chuyện kỳ quái đằng sau lưng mình!

Lần này cậu nhóc làm bộ như không thấy comment trên phần bình luận, cúi đầu nhóm bếp lò, đổ vào trong nồi gang một chút nước trắng, bắc lên bếp chờ nước sôi.

"Streamer đang định làm gì vậy? Tính đun một nồi nước sôi trước hả?"

"Không phải." Tống Hân Nhiên cười, chối bỏ suy đoán này, bắt đầu tiêm phòng cho khán giả. "Ban nãy, khi bắt đầu live em đã nói rồi đó, hôm nay hai món em học làm đều là những món rất đơn giản, cách nấu không khó, chỉ có một hai bước thôi, cho nên chờ lát nữa mọi người nhìn thấy thì cũng đừng quá thất vọng nhé."

"Ha ha, yên tâm đi, tôi xem như đã rõ rồi, thực phẩm bên trong trò chơi nhất định không khó ăn, cho dù lần này streamer làm không tốt, tôi vẫn tin tưởng, mùi vị so với bên ngoài chắc chắn tốt hơn!"

"Đúng thế đấy, không cần biết em trai làm món gì, bọn chị đều thích ăn ~"

Tống Hân Nhiên được khán giả cổ vũ, tiếp tục động tác trong tay. Cậu nhóc cầm đĩa nông đựng hạt ngô để trên bàn, trút toàn bộ vào trong nồi, chậm rãi dùng xẻng khuấy đều, vừa khuấy vừa cẩn thận quan sát thay đổi bên trong nồi.

Ở trong game, tốc độ xử lý nguyên liệu nấu ăn dường như trở nên nhanh hơn một chút, chẳng mất bao lâu, hạt ngô trong nồi gang đã thay đổi một cách rõ rệt. Hạt ngô màu vàng óng ban đầu vì hút no nước nên hơi phình ra, tròn vo, vàng rực, trông có thêm mấy phần đáng yêu.

Tống Hân Nhiên hài lòng gật đầu, múc một thìa nhỏ đường trắng trong lọ, rắc đều vào nồi, rồi lại tiếp tục dùng xẻng khuấy, cố gắng làm đường trắng tan đều, để mỗi hạt ngô đều thấm đẫm vị ngọt.

Cậu nhóc cũng không để ngô trong nồi quá lâu, rất nhanh đã bắc nồi xuống, đổ hạt ngô đã luộc ra một cái đĩa khác.

Làm xong cái này, Tống Hân Nhiên không vội đi trả lời câu hỏi của khán giả, mà tiếp tục đặt một nồi nước khác lên bếp, thả nốt hai bắp ngô đã lột sạch vỏ còn lại vào trong nồi, đậy vung xong thì không quan tâm đến nó nữa.

"Được rồi, món đầu tiên, hạt ngô luộc nước đường đã hoàn thành." Cậu nhóc cầm thìa lên, xúc cho mình một muỗng đầy, qua loa thổi mấy cái rồi lập tức nhét vào miệng, sau đó hài lòng gật đầu, "Món ăn này chỉ bỏ thêm một chút đường trắng để làm gia vị thôi, lúc ăn vẫn cảm nhận được vị ngọt vốn có của ngô, xúc một thìa ăn, trong miệng có thể cảm nhận được sự sung sướng khi nước ngọt từ hạt ngô chảy ra, nước ngô có hơi nóng, a... Lúc ăn thổi nhiều hơn mấy lần là được."

Tống Hân Nhiên đã nói đến đoạn này, khán giả tự nhiên không thể chờ thêm được nữa, đồng loạt ném quà donate trong tay vào khu bình luận.

"Nhanh! Streamer, xúc thêm một thìa nữa đi, anh muốn cậu đút cho anh ăn, anh không đợi được nữa rồi!"

"Tui cũng thế tui cũng thế, tui cũng muốn thử cảm giác nước ngô bùng nổ trong miệng!"

"QAQ, tôi cứ tưởng streamer làm đồ ăn như vậy là muốn lừa gạt chúng ta, kết quả sự thực chứng minh, đều ại tôi nghĩ xấu cho cậu ấy, giờ tôi đang ụp mặt vào đĩa ngô ăn điên cuồng đây, hức hức hức, vừa thơm vừa ngọt, ngô quả nhiên là báu vật vũ trụ mà!"

"Hức hức, streamer ngoan quá đi, thực sự xúc một thìa, không nhúc nhích để chúng ta ăn này, thực muốn mình có một em trai ngoan như streamer quá!"

"Lầu trên đừng có mở mộng hão huyền nữa, anh trai chị gái của streamer nhiều không đến hết, không còn chỗ cho thím nữa đâu!"

Trước cũng có nói, đồ ăn trong phòng phát sóng trực tiếp, khán giả chỉ có thể ăn được một lần duy nhất, ăn xong rồi đồ ăn sẽ biến mất khỏi tầm mắt bọn họ. Vì thế, những người lúc trước không nhịn được, ăn sạch sẽ chỗ hạt ngô giờ đang ngồi trợn tròn mắt, trong mắt bọn họ, cái đĩa trước mặt Tống Hân Nhiên hoan toàn trống không, không có cái gì, mà bình luận về hạt ngô luộc nước đường trên màn hình lại nói cho bọn họ biết một sự thực hết sức đẫm máu, đó chính là, trên đĩa thực sự có đồ ăn, chỉ có điều ban nãy đã bị bọn họ ăn hết rồi.

Bộ phận khán giả này phản ứng lại, lập tức "Oa" một tiếng khóc thét lên, hối hận không thôi.

Nhưng lúc này, không ai có thời gian quan tâm xem bọn họ hối hận hay là không.

Những người may mắn ban nãy kiềm chế được bản thân, không ăn hết sạch hạt ngô sống, giờ nếm được chút ngon ngọt này thì vẫn không thấy đủ, ăn một thìa hạt ngô rồi lại muốn ăn tiếp thìa nữa, vừa ăn vừa comment thúc giục Tống Hân Nhiên xúc thìa khác cho mình.

Bị giục giã như vậy, Tống Hân Nhiên cũng có chút luống cuống tay chân, vội vội vàng vàng lấy ra mộ cái bát khác, bỏ hạt ngô "Đã ăn xong" trong thìa vào bát, lại xúc một thìa mới từ trong đĩa lên. Động tác giống nhau lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, mãi đến khi hạt ngô trong đĩa đều đã được chuyển hết sang bát, cậu nhóc mới không thể không dừng lại.

Nhìn hạt ngô vun có ngọn trong bát, Tống Hân Nhiên không khỏi cảm thấy vui mừng, may mắn ban nãy mình không mất não cho luôn hạt ngô vào miệng ăn, nếu không lấy tốc độ ăn như gió cuốn mây tan của khán giả, chắc cậu nhóc sẽ bị nấc cụt mất.

"Ức ~ thoải mái quá, hạt ngô ăn ngon ghê vậy đó!"

"Ngon, thực sự ăn quá ngon luôn! Streamer ới ời, chị vẫn chưa ăn đủ, hai bắp ngô cậu cho vào nồi ban nãy, bây giờ đã ăn được chưa?"

Trong đó còn còn kèm theo cả tiếng nức nở mơ hồ: "Hu hu hu, tôi khờ quá đi, sao ban nãy tôi lại quên mất chứ, lúc đó ăn ít đi mấy miếng thì bây giờ có thể cùng ăn rồi, hu hu hu!"

Nội dung khóc lóc kể lể như vậy trực tiếp bao phủ toàn bộ khu bình luận.

Nếu không có khán giả nhắc nhở, Tống Hân Nhiên đang ngây ngây ngất ngất thực sự cũng quên luôn sự tồn tại của hai bắp ngô còn lại, cậu nhóc nhanh tay mở nắp vung, dùng đũa dài, gắp hai bắp ngô ra đĩa. Mùi vị của bắp ngô luộc và hạt ngô luộc thực ra không khác nhau cho lắm, chỉ có điều cách ăn khác nhau thôi. Tống Hân Nhiên thấy khán giả có vẻ rất hứng thú bèn lấy đũa xiên vào hai bắp ngô, lại tìm cách dựng thẳng chúng nó lên, sau đó để người xem tự mình thưởng thức.

Nhưng cậu nhóc không biết là, trong mình mình đang nghĩ cách, có gần nữa bắp ngô đã bị khán giả gặm xong rồi...

Vật lộn mãi mới giải quyết xong ba bắp ngô, thời gian cũng đã trôi qua nửa tiếng đồng hồ, Tống Hân Nhiên nhanh chóng lấy ra một loại nguyên liệu nấu ăn khác: "Tiếp theo em sẽ làm một món ăn đơn giản khác nữa, chắc tầm... Chắc tầm năm phút là làm xong!"

Thực ra, cậu nhóc thấy làm món ăn kia chỉ cần một phút là đủ rồi, nhưng vì lý do an toàn nên cứ nói là năm phút cho chắc ăn.

"Ha ha ha, nhanh để tôi nếm thử coi, có phải những món càng đơn giản ăn lại càng ngon không nào."

"Tôi cười chết mất, đồ ăn streamer làm đúng là đơn giản y như cậu ấy nói, siêu đơn giản, thuộc về loại ai có tay cũng làm được, nhưng hương vị vậy mà lại không tệ... Nhắc đến, nước mắt của tôi lại bắt đầu chảy ra từ khóe miệng rồi."

"Được được, lần này streamer định làm món gì đó?"

"Dưa chuột trộn đường." Tống Hân Nhiên trực tiếp báo tên món ăn ra, "Nghe tên món ăn, chắc mọi người cũng đoán được món này đơn giản như thế nào rồi đúng không? Món ăn này tương đối thanh mát nhẹ bụng, nếu có thời gian, để chúng nó vào tủ lạnh làm mát một chút, ăn sẽ thấy càng ngon miệng hơn."

Nói xong, cậu nhóc cầm dao thái lên, bắt đầu xắt dưa chuột. Cũng không biết có phải cậu nhóc đã âm thầm luyện tay trước rồi không mà cách dùng dao nhìn khá là ổn, tuy không thể khiến miếng dưa chuột mỏng như cánh ve, nhưng cũng là từng lát từng lát mỏng đều, theo động tác dao thái rơi xuống mặt thớt gỗ, thanh âm "Cành cạch" khi lưỡi dao va chạm với thớt vang lên nhịp nhàng, khiến khán giả đang xem live từ từ tỉnh táo lại.

"XL*, tui không nên nói streamer là em trai đáng yêu, dáng vẻ cậu ấy thái dưa chuột thiệt là đẹp trai!"

*Gốc là dpq, ngôn ngữ mạng viết tắt của từ tôi xin lỗi, tôi sửa lại theo viết tắt bên mình luôn ha.

"A a a a, em trai giết chế đi! Chế muốn trở thành con dao trong tay em!"

"? ? ? Mấy thím dại giai bên trên dừng lại chút đi, tôi chỉ muốn nói, cách dùng dao của streamer ổn áp phết thôi!"

Khán giả bình luận tới tấp một hồi, sau đó để ý thấy tiếng thái dưa đã ngừng lại, vội vàng tập trung sự chú ý của mình. Chỉ thấy dưa chuột đã xắt miếng được Tống Hân Nhiên gom lại cho vào đĩa, sau đó cậu nhóc cầm lọ đường trắng, giống như thừa tiền mà rắc xuống một loạt, phủ kín lên đĩa dưa chuột phải tầm nửa phân, khán giả nhìn vừa thấy đau lòng lại vừa thèm.

"Đủ rồi, đủ rồi, đừng bỏ thêm đường nữa, đường trắng nhà cậu bộ là do gió thổi tới à? TAT"

"Ăn được chưa ăn được chưa, tôi không chờ được nữa rồi!"

"Trời ạ! Đúng là một món ăn xa xỉ mà! Ai nói cho tôi biết đi, lát nữa tôi nên ăn đường trước, hay ăn dưa chuột trước..."

Tống Hân Nhiên suýt chút nữa bị mấy lời khuyên chân thành của khán giả làm cho bật cười, cậu nhóc cất lọ đường đi, dùng đũa gắp một miếng dưa chuột, để hơn phân nửa miếng dưa dính đầy đường trắng, mới giơ lên ra hiệu cho mọi người nếm thử.

"Không cần chọn ăn cái gì trước cái gì sau đâu, dưa chuột ăn kèm luôn với đường trắng sẽ ngon hơn, dưa chuột giòn giòn lại có chút mềm, phối với vị ngọt của đường, hương vị thực sự không thể chê, mọi người ăn thử xem có thích không?"

"Thích! Thích lắm luôn, ăn như vậy thực sự rất ngon, lúc nhai tôi còn có thể cảm nhận được từng hạt đường nhỏ, hức hức hức, tại sao ở trong game, ngay cả đường trắng mà cũng ngon như vậy chứ!"

"Ăn xong rồi streamer ơi, tôi còn muốn ăn nữa, gắp miếng khác đi!"

"Còn hai quả dưa chuột kia nữa, có phải cũng có thể làm giống ngô, nấu lên một chút cho bọn tôi ăn không?" Có khán giả đột nhiên nhanh chí nhớ ra.

Tống Hân Nhân cảm thấy số lần lắc đầu của mình trong này hôm nay so với một tuần trước kia gộp lại còn nhiều hơn: "Không cần không cần, dưa chuột là loại rau có thể ăn sống được... Thực ra ngô cũng có thể ăn sống, nhưng mà em thích hương vị của nó sau khi nấu lên hơn. Mọi người chờ em một chút, em lấy hai quả dưa chuột cho mọi người ăn thử."

Nói xong, Tống Hân Nheien đặt đũa trên tay xuống, cầm lên một quả dưa chuột còn nguyên, hai tay dùng sức, "Rắc" một tiếng, quả dưa bị bẻ làm đôi, lộ ra thịt quả màu xanh nhạt bên trong.

Tận mắt nhìn thấy động tác này của cậu nhóc, không ít khán giả đều không dám nhào lên ăn ngay.

"Ừm... Nói thế nào nhỉ, lúc nhìn thấy quả dưa chuột bị bẻ ra như vậy, tôi có cảm giác như bản thân sắp nhảy dựng ra khỏi khoang trò chơi vậy..."

"Chuyện gì xảy ra vậy? Tôi thấy hình như... Trên người mình có chỗ nào đó đau đau..."

"Mấy tên đực rựa các ông làm sao thế hả, sao lập dị vậy, còn không nhanh ăn đi, cứ uốn éo vặn vẹo, thật đáng ghét! Làm chậm trễ việc ăn dưa chuột của bà đây!"

Mặc dù khán giả có tranh luận ầm ĩ, nhưng không thực sự điên máu cãi nhau, trong tình huống bình thường, bọn họ đều là mắng mỏ vài câu, rồi lập tức đi ăn dưa chuột, chờ tâm trạng bình tĩnh lại rồi, mới đi mắng nhau tiếp, cứ cách quãng như vậy, còn cảm thấy rất thú vị nữa là đằng khác.

Trong lúc cười cười nói nói như vậy, thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc mà đã đến giờ tắt live.

Tống Hân Nhiên nói cám ơn một lần cuối cùng: "Cám ơn Bạch Lê, U là u của con, Tía là tía của con, Anh một đến đây, Anh hai cổ vũ, Chế ba nạp tiền, Chế tư xoa đầu*... đã tặng phật nhảy tường, cám ơn khán giả xem livestream đã tặng quà, sau này em sẽ cố gắng hơn, phấn đấu làm ra món ăn phức tạp hơn, mùi vị cũng thơm ngon hơn, 11h sáng mai em sẽ đúng giờ livestream ạ!"

*Chỗ này người nhà họ Tống dùng từ đồng âm để đặt nick, tôi cũng hơi chém lại một tí để bên mình đọc là đoán được. Gốc đây: 沃施泥巴, 卧式倪玛, 打嗝籁辣, 儿歌野仔, 三节笔芯, 世界摸摸头.

Bạch Lê ngồi xem học trò nhỏ livestream từ đầu đến cuối: "Phụt!"

___________________

Ngô luộc

Ngô thì tôi chưa nghe ăn sống được bao giờ, cùng lắm là ăn ngô non thôi, mà nghe bảo cũng không tốt cho tiêu hóa, mò lên gg tra thử thì không ngờ có loại ăn sống được thật, là ngô nữ hoàng đỏ giống thái. (Ảnh bên dưới này, trông đẹp ha)

Dưa chuột trộn đường (Cô nào ăn thử kiểu này chưa? Ra gì không?)

---o0o---

Chương 54

Tống Hân Nhiên thoát live rồi mà vẫn còn cảm giác như mình đang nằm mơ.

Mới mấy phút trước thôi, cậu nhóc đã một mình hoàn thành lần phát trực tiếp đầu tiên trong game. Không quá sợ sệt, cũng không lo lắng hậu quả khi mình live hỏng, còn suôn sẻ thuận lợi live từ đầu đến cuối.

Khán giả xem live cũng vô cùng thân thiện, không vì đồ ăn cậu nhóc làm quá đơn giản mà ghét bỏ, cũng không giống như lúc cậu nhóc livestream trong những game khác, luôn mắng cậu nhóc là đồ gà, trái lại còn rất nể mặt, xem trọn vẹn buổi phát sóng từ đầu đến cuối, còn đưa tặng không ít quà donate cho mình. Ngay cả mấy fan đại gia quen mặt của Tống Hân Nhiên cũng đưa tặng phật nhảy tường nhiều hơn bình thường mấy lần.

⸺⸺Cứ cách một lúc, cậu nhóc lại phải cảm ơn quà tặng của bọn họ một lần.

Đây là một lần livsetream mang đến trải nghiệm không gì sánh bằng.

Tống Hân Nhiên ngồi trên ghế tựa bằng gỗ, lấy lại sức lực, vô thức cầm nửa quả dưa chuột trên bàn lên gặm, yên lặng nhai một lúc lâu. Nước dưa chuột nhẹ nhàng thanh mát tràn vào trong khoang miệng, trái tim nhỏ đang đập bình bịch của cậu nhóc cuối cùng cũng yên tĩnh lại.

Chờ gặm hết nửa quả dưa chuột, Tống Hân Nhiên rốt cuộc cũng nhớ ra mình phải đi kiểm tra xem thu nhập từ lần phát sóng này của mình, vì thể thuần thục mở phần thông báo thu nhập ở phía sau ra, ấn vào xem. Cột thu nhập hiển thị một chuỗi số dài, đơn vị, chục, trăm, nghìn, chục nghìn, trăm nghìn, còn bắt đầu bằng số 8 nữa chứ.

Hai mắt Tống Hân Nhiên lập tức trợn to, trên mặt đều là vẻ không thể tin nổi, chỉ livestream có độ một tiếng, thế mà mình lại có thể kiếm được nhiều như vậy? ? Chỗ này trừ đi phần hoa hồng phải chia cho công ty nền tảng phát sóng trực tiếp, cùng 5% phí sử dụng hình ảnh trong game cho thầy xong, nhóc vẫn có thể lấy được rất nhiều, so với ngày trước livestream cả tháng còn nhiều hơn!

Vừa nín thở, Tống Hân Nhiên vừa tự véo mình một cái...

Không được, nhóc phải nhanh chóng tìm người chia sẻ tin tức chấn động này mới được! Đúng rồi, còn phải trả lại tiền quà tặng donate cho thầy nữa, tháng trước Tống Hân Nhiên còn thấy thầy tiết kiệm hết cái này đến cái kia, không nỡ bỏ tiền ra mua gì, thế mà hôm nay lại ném nhiều phật nhảy tường trong livestream cho mình như vậy, nhất định là vì muốn cổ vũ cho nhóc!

Tống Hân Nhiên cảm thấy thầy đối với nhóc thực sự quá tốt, rõ ràng bản thân không có tiền, thế mà còn muốn cho nhóc nhiều quà như vậy...

Cậu nhóc ném đầu dưa chuột đi, không thèm nhìn lại, lập tức chạy ra khỏi nhà.

Đúng lúc Bạch Lê vẫn còn ở nhà, Tống Hân Nhiên nói liến thoáng, chia sẻ tin tức tốt này lại cho Bạch Lê, thành công nhận được sự cổ vũ của thầy, mãi đến khi đi ra khỏi nhà Bạch Lê, cậu nhóc mới mơ mơ màng màng cảm thấy là, sao vừa nãy trông vẻ mặt thầy cứ quái quái, giống như đang cố nhịn cười vậy?

Hơn nữa, cậu nhóc muốn trả tiền quà donate lại cho thầy, thầy cũng bảo không cần, nói xem như quà chúc mừng lần đầu cậu nhóc livestream ở trong game.

Với lại, sao thầy lại hỏi có phải ở nhà, trên nhóc có bốn anh chị nữa hay không, nghe nhóc bảo đúng xong lại càng cười một cách thâm sâu khó dò hơn vậy?

Tiếc là thầy logout mất rồi, cậu nhóc không thể quay lại hỏi được.

Niềm vui mới được chia sẻ một nửa, Tống Hân Nhiên vẫn còn rất hào hứng, cũng logout luôn, nhóc muốn gọi video kể với người nhà.

"Ba! Mẹ! Anh ơi chị ơi, em livestream xong rồi nè, mọi người có tới xem không? Con kể cho mọi người nghe nhé, lần này con livestream phải nói là siêu ⸺⸺ thành ⸺⸺ công!" Video call vừa mới có người nhận, Tống Hân Nhiên đã lớn tiếng khoe ra chiến công của mình, dáng vẻ muốn được khen ngợi.

Sáu người nhà họ Tống cũng vừa mới từ phòng mình đi ra, đang tiếc nuối nói về việc vừa rồi mình không được ăn hạt ngô sống, lại nhận được cuộc gọi video của con trai/em trai nhà mình. Lúc này bọn họ đều ghé đầu, nhìn cậu nhóc má bánh bao ở bên kia vui mừng hớn hở chia sẻ thành tích của mình, trên mặt đều mang ý cười, dồn dập cổ vũ động viên cho đứa nhỏ, còn tranh thủ hỏi dò Tống Hân Nhiên, xem có thể nói trước nội dung phát sóng trực tiếp ngày mai cho họ được không.

Không may, đứa nhỏ trước nay đều có sao nói vậy trước mặt người nhà, lần này đã học được cách giữ bí mật, mặc kệ bọn họ hỏi tới hỏi lui thế nào, nhóc cũng chỉ có đúng một câu trả lời duy nhất, đó chính là "Ngay mai mọi người sẽ biết". Không còn cách nào, sáu người nhà họ Tống chỉ có thể từ bỏ.

"Đúng rồi, ba mẹ, nick xem livestream của mọi người là gì vậy, nói cho con biết đi, đến lúc đó con còn nhận ra mọi người!"

Lần này thì hay rồi, sáu người nhà họ Tống đồng loạt á khẩu, nhân lúc Tống Hân Nhiên không để ý thì nhanh chóng trao đổi bằng mắt với nhau.

- Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, phải nói nick clone của mình cho em trai biết hả?

- Nói làm sao được? Chúng ta ở trong phòng phát trực tiếp của thằng bé lâu vậy rồi, nếu để thằng bé biết, sợ là sẽ giận chuyện chúng ta gạt nó đó?

- Nhưng cục cưng hỏi chúng ta là ai rồi, không nói có phải không ổn lắm không...

- Ừm... Hôm nay đừng nói vội, chờ ngày kia đến chỗ thằng bé gặp mặt rồi nói sau vậy, như vậy có gì cũng dễ dỗ hơn.

Vì thế ba Tống làm đại diện phát ngôn cho cả nhà, thay mặt tất cả từ chối yêu cầu của Tống Hân Nhiên: "Cái này, cục cưng à, cả nhà chỉ muốn ở trong phòng livestream yên lặng ủng hộ cho con thôi, con không cần để ý cả nhà có ở đó hay không, tên nick của người trong nhà cũng là lấy bừa, ba còn không thể nhớ mình đang dùng nick gì đây này, cho nên tạm thời không nói cho con biết được."

Tống Hân Nhiên tuyệt đối không nghĩ đến việc, người nhà yêu dấu của cậu nhóc sẽ nói dối mình về mấy chuyện nhỏ nhặt này, nghe ba Tống nói vậy, cậu nhóc tin luôn là họ đã quên mất nick, xoa xoa hai má nói một câu "Được rồi ạ" xong là bỏ qua chủ đề này luôn.

Sau đó, người một nhà lại trò chuyện một lúc, xác nhận thời gian cụ thể sẽ gặp mặt vào ngày kia, rồi mới kết thúc cuộc gọi.

Sau khi tắt máy, người nhà họ Tống không hẹn mà cùng lén đi lập một nick clone trong phòng phát sóng trực tiếp. Ừ, nick chính có nhiệm vũ khuyến khích động viên, nick phụ thì phụ trách khen ngợi thổi phồng!

*

Tống Hân Nhiên tắt live chưa được bao lâu, lần livestream thứ hai của Mạc Tụng đã bắt đầu. Lần này thời gian live không dài, y ra khỏi nhà thì lập tức đi thẳng về phía rừng rậm, đầu tiên là ở bìa rừng đào hơn nửa giờ, thành công tìm được năm hạt giống hoa, sau đó lại đi tới một mỏ quặng ở sâu hơn.

Y vốn định nhân cơ hội này thu thập một lượt quặng mỏ và các vật liệu khác, kết quả vì trời quá tối, trong hầm mỏ đen thùi, đưa tay ra không thấy nổi năm ngón, y lại không có công cụ chiếu sáng, chỉ có thể tiếc nuối dẫn khán giả xem live đi một lượt cho biết đường, rồi quay trở về.

Sắc trời trong game không giống như ngoài hiện thực, trời tối một cái là sẽ đen sầm, mà vẫn có ánh sáng nhẹ như lúc chạng vạng, tuy không ảnh hưởng đến hoạt động của người chơi, nhưng tất cả mọi người đều đã có thói quen, sau khi trời tối sẽ không ra ngoài nữa.

Lúc đi ngang qua bờ sông, Mạc Tụng từ xa liếc mắt nhìn điểm câu cá, sau khi nhìn thấy một bóng ngươi quen thuộc thì cười "Khà khà" một tiếng, chỉnh ống kính hướng về phía điểm câu cá.

"Ha ha, có thấy người chơi đang câu cá bên kia không? Tôi phát hiện anh đại [Yêu Tinh] đang ở đó, đúng, mọi người đoán không sai đâu, anh ta chính là chiến sĩ hệ nạp tiền nổi tiếng nhất trên diễn đàn đấy... Nhưng giờ tôi không đến chỗ anh ta bắt chuyện đâu, chờ khi nào có dịp, tôi đi hỏi thử xem anh đại có thể nhận phỏng vấn không đã!" Mạc Tụng vừa trả lời câu hỏi của khán giả, vừa đi về phía cửa thôn.

Cười cười nói nói như vậy, thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc, y đã đến trước mặt trưởng thôn. Nộp sáu hạt giống hoa mà mình vất vả lắm mới đào được cho đối phương xong, Mạc Tụng nhìn không được nở một nụ cười đau thương của nhân dân lao động: "Được rồi, tôi cũng coi như vì nhà ở của trưởng thôn mà cống hiến một phần sức lực, nhiều vật liệu như vậy, không biết có phải chờ đến tháng sau mới dựng xong nhà không nữa. Nếu tháng sau game lại tiếp tục cập nhật tiêu chuẩn đăng nhập, mọi người nhất định phải cố gắng hơn đấy, có khi may mắn còn được xem khánh thành nhà trưởng thôn ấy chứ..."

Lời còn chưa nói hết, khán giả phẫn nộ mà không có nhiều tiền lập tức ném ra một đống quà donate giá rẻ nhất – Đậu phụ thối.

"Biết rồi biết rồi, nói đủ chưa hả? Là tôi không muốn lấy được tiêu chuẩn chơi game sao? Rõ ràng là vì không thể tranh nổi!"

"Nhắc đến chuyện này tôi là lại thấy tức, tôi nghi mấy người cướp slot hôm đó mở tự động, chơi ăn gian, tiếc là không có chứng cứ QAQ!"

"U hu hu, tôi cũng muốn trồng rau nuôi gà, tôi cũng muốn chơi thu thập, tôi cũng muốn được đào mỏ, quan trọng hơn là tôi muốn được ăn ngon! Van xin người thiết kế mau nâng cấp thiết bị đi!"

Mạc Tụng không nhịn được lau một vệt mồ hôi vì Bạch Lê, thiết bị tạo game giả lập của cậu ấy mới nâng cấp được có mấy ngày chứ, sao nhanh thế đã có người thúc giục rồi, người thiết kế phỏng chừng còn chưa góp đủ tiền đâu...

Nghĩ một chốc, y nhanh chóng lái sang chủ đề khác: "A, tôi nhớ sau khi cập nhật, game còn thêm hệ thống Chăn nuôi vào nữa, tôi còn chưa chơi thử đâu, đi tìm trưởng thôn hỏi thăm nhờ hướng dẫn trước đã!"

Trò chuyện một hồi, trưởng thôn như thường kệ đưa cho cho Mạc Tụng ba sự lựa chọn. Mạc Tụng còn chưa kịp phân vân, thì khán giả đã tranh cãi rùm beng trên khu bình luận rồi.

"Chơi nhau rồi, người mắc chứng sợ lựa chọn lại bắt đầu thấy đau khổ, không thì streamer tùy tiện chọn một loại đi?"

"Sao có thể chọn bừa được, streamer nhanh hỏi trưởng thôn xem loại nào dùng để dựng chuồng gà là khó nhất, cái nào khó chúng ta chọn cái đó!"

"Ha ha, tôi thì thấy dùng rơm rạ thôi là được mà, gạch với gỗ tấm, tôi thực sự không tưởng tượng ra, dùng chúng nó dựng chuồng gà thì sẽ trông như thế nào!"

"Không được, nhất định phải chọn cái khó xơi nhất!"

Cuối cùng, Mạc Tụng mơ mơ hồ hồ, thật sự nghe theo ý kiến của số đông khán giả, chọn loại vật liệu khó nhất là gỗ tấm.

Chờ ôm đống vật liệu này về đến nhà, đặt ở góc sân xong, Mạc Tụng mới như tỉnh giấc chiêm bao, cảm xúc hối hận trào dâng như nước lũ, y quên luôn việc mình vẫn còn đang livestream, đánh mạnh lên mu bàn tay mình một cái.

Cho mày đi nhận vật liệu này! Đáng đời, Giờ thì hay rồi, gỗ tấm thì làm ổ gà kiểu gì được, trực tiếp dùng đinh đóng chúng nó lại với nhau có được không?

Mạc Tụng cầm từng tấm từng tấm gỗ lên, vặn vẹo ráp trái ráp phải thử một hồi mà vẫn không nghĩ ra cách nào để giải quyết, vì thế chột dạ nói với khán giả đang xem live, chuyện ổ gà để ngày mai lại tính sau. Chờ sáng mai, y đi tìm người chơi khác học hỏi kinh nghiệm một chút.

"Tôi đã tưởng tượng ra đủ những thể loại chuồng gà không giống ai của người chơi khác rồi, chuyện thú vị như vậy, streamer đừng bỏ bọn này lại, đến lúc đó cùng nhau đi xem đi!"

"Ha ha ha, hi vọng có người có thể làm ra một cái chuồng gà bình thường, đừng có dốt nát như streamer, bùm bùm cạch cạch một hồi mà vẫn là một đống gỗ tấm."

"Mấy người làm sao thế hả? Chắc gì đã tại streamer dốt? Streamer, tôi nói với ông này, ông logout xong thì lên mạng vũ trụ tìm xem có hình chuồng gà nào không đi, nói không chừng ảnh chuồng gà từ thời Trái Đất cổ vẫn còn đấy, đến lúc đó ông bắt chước theo đó mà làm, như vậy sẽ không bị người ta nói là đần nữa, đúng là đồ ngốc."

Mạc Tụng: ......? ? ?

Hết đần lại đến ngốc, mấy người thực sự không phải anti-fan hả?

Thấy thời gian livestream đã hòm hòm rồi, Mạc Tụng vội vã hẹn với khán giả ngày mai sẽ đi tìm người học dựng chuồng gà, rồi lập tức tắt live. Y sợ mình mà còn không thoát nhanh, tính tình tốt mấy ngày nay nuôi ra sẽ thành toi công.

Thoát live rồi, Mạc Tụng quăng chồng gỗ tấm kia ra phía sau, trực tiếp ra khỏi sân, chạy về phía nhà Bạch Lê, y còn chưa kịp gặp mặt để cảm ơn anh đại Bạch Lê đây!

Nhưng lần này đã định trước là y sẽ vồ hụt. Bạch Lê không có ở nhà, hoặc nên nói cậu không online. Mạc Tụng thất vọng cúi thấp đầu, đang định về nhà thu hoạch hoa màu đã chín trong ruộng thì lại thấy anh trai mình cùng hai ông bạn thân đang đi tới.

"Ê này, em giai, sao không đi livestream đi, chạy đến nhà [Lê Bạch] làm gì đấy?" Mạc Trúc vừa tới, lập tức khoác vai ông em nhà mình, hiếu kỳ hỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play