Cuối cùng, Bạch Lê và Văn Tinh Diệu vẫn được chia phần, phân lượng đủ cho người ăn, không thể nói là được ăn thả cửa, nhưng cũng không bị bỏ đói.
Năm ông bà lão ăn no bụng, thỏa mãn híp cả mắt. Rất thư thái, quá sung sướng, đây chính là sức mạnh của mỹ thực thời Trái Đất cổ sao? Mấy năm nay, rốt cuộc bọn họ đã bỏ lỡ những gì rồi!?
"Cái kia, nhóc hồ ly à, đồ ăn cháu mang tới đó..." Ông Rùa nói được một nửa thì dừng lại nuốt nước miếng rồi mới tiếp tục, "Là bên ngoài đã phát triển thành như vậy, hay là bản linh riêng của hai đứa cháu thế?"
Bạch Lê đầu tiên là tự chỉ mình: "Nguyên liệu nấu ắn phần lớn đều là cháu cung cấp, cháu còn thử tự trồng rau dưa trong sân nhà mình nữa, thành phẩm cho ra có mùi vị tốt hơn rau dưa trên hành tinh nông nghiệp nhiều."
Sau đó cậu lại chỉ Văn Tinh Diệu: "Nhưng mà, cháu không có thiên phú ở lĩnh vực nấu nướng, việc chế biến đều là Văn Tinh Diệu làm. Sao nào, tay nghề của anh ấy có khiến mọi người hài lòng không?"
Đồng tử ông nội Văn chấn động, không dám tin nhìn hai tay của cháu trai. Ông vẫn nghĩ là, tay của Văn Tinh Diệu chỉ có thể dùng để đánh đám trùng tộc đáng ghét, không ngờ cầm dao phay lên cũng ưu tú như vậy. Cứ có cảm giác trước đây mình thiệt to là sao ta?
Văn Tinh Diệu gật đầu, xem như đồng ý với lời giải thích của Bạch Lê: "Vâng, mấy món này đều là cháu làm. Nhưng không phải từ nhỏ cháu đã biết làm cơm, cháu ở trong game "Vùng đất điền viên" Bạch Lê chế tác học hai kỹ năng sinh hoạt là nấu nướng và câu cá, trong game có cung cấp rất nhiều công thức nấu ăn để người chơi học tập, còn có thể tự do phát huy sáng tạo. Ví dụ như những món chúng ta ăn thấy hương vị không tồi, có thể thử tự mình nấu, sẽ có tỷ lệ thành công nhất định."
Sau khi "Hệ thống sách sưu tập" ra mắt, ngoài cây trồng và cá ra, thì thứ hắn có số lượng thu thấp tương đối nhiều chính là công thứ nấu ăn.
Lục Doanh bắt được trong điểm: "Từ đã! Cháu nói "Đồ ăn hương vị không tổi", lẽ nào trong game đâu đâu cũng có à? Mùi vị nguyên liệu nấu ăn trong game thế nào, hẳn là không giống như ngoài thực tế đâu đúng không?"
Trong lòng bà mơ hồ có một loại dự cảm, mùi vị nguyên liệu nấu ăn trong game, rất có thể tiếp cận vô hạn với nguyên liệu thời Trái Đất cổ. Trong game thực tế ảo có tên "Vùng đất điền viên" này, người dân vũ trụ có thể trải nghiệm sinh hoạt mà có lẽ cả đời bọn họ không cách nào thử qua.
Chỉ riêng mảng mỹ thực này thôi, đả đủ khiến người ta đổ xô theo rồi.
"Vâng, đều có cả ạ." Văn Tinh Diệu cho bà một đáp án khẳng định.
Năm ông bà lão vừa ăn uống no đủ xong lại bắt đầu náo loạn. Trước đó Bạch Lê không giới thiệu kỹ về cách chơi "Vùng đất điền viên", chỉ đề cập sơ qua có một câu, bọn họ nếu ý kiến cũng là muốn ủng hộ cho đứa nhỏ trong nhà.
Nhưng bây giờ... Biết trò chơi này thì ra là một sự tồn tại thần kỳ như vậy, hơn nữa bên trong còn có đủ các loại món ăn ngon, bọn họ chỉ hận không thể lập tức vào game chơi đùa thỏa thích.
Chỉ tiếc ý nghĩ này vửa nảy ra, đã bị Bạch Lê giội cho một gáo nước lạnh.
"Ngại quá ạ, ông bà ơi, tiêu chuẩn đăng nhập game tháng này... Khụ, đã bị cướp hết rồi. Nhưng mà mọi người yên tâm, chờ lần cập nhật cuối cùng vào đầu tháng sau, cháu nhất định sẽ chừa lại một phần tiêu chuẩn cho mọi người!"
Hơn nữa, cậu sẽ giữ lại thật nhiều tiêu chuẩn cho mình, tạo điều kiện thuận lợi cho nhóm người thân bạn bè xung quanh.
Dù sao cũng là lần cuối cùng mà, sau này muốn vào cũng không được nữa rồi.
Mọi người ăn no uống đủ, thu dọn xong "Bãi chiến trường" thì quyết đình quay lại khách sạn. trước khi xuất phát, Bạch Lê nhận được tin nhắn của Chúc Mặc Lăng, nói anh ta đã thử nói chuyện với ba mẹ, tuy nghe không hiểu bọn họ nói gì, nhưng nội dung anh ta nói thì ba mẹ hiểu được. Sau khi biết Bạch Lê tới đây, bọn họ đã theo Chúc Mặc Lăng quay về.
Về cùng họ, còn có mấy vị trưởng lão trong tộc, cùng người nhà của Đường Nghênh.
Hai bên gặp nhau ở sảnh khách sạn, tự nhiên lại là một hồi trùng phùng khiến người ta cảm động. Bạch Lê ôm ba mẹ trong hình thú không buông tay, không cần biết bọn họ nói gì, cậu đều mỉm cười đáp "Vâng", viền mắt đỏ hoa, có thể nhìn ra trong lòng cậu cũng vô cùng xúc động.
"Được được, đứa nhỏ này, đều lớn vậy rồi, sao vẫn còn thích dính lên người mẹ với ba con vậy chứ?" Mẹ của Bạch Lê, Nhan Tư Nhã có thú hình là hồ ly lửa, lông cả người đỏ rực, lúc này đang dịu dàng nhìn con trai nhỏ, cười chọc cậu.
Ba Chúc Thước lại yên lặng nhét đuôi mình vào trong tay con trai nhỏ, ông biết, con mình từ bé đã thích mấy thứ lông xù. Ông và vợ không ít lần bị con trai làm nũng lăn lộn, đòi hai người biến về thú hình để sờ. Đương nhiên, việc này cũng không thể thiếu bóng dáng của Chúc Mặc Lăng.
Thân là anh trai, Chúc Mặc Lăng ho nhẹ một tiếng, tỏ vẻ không nhìn thấy gì, nói: "Được rồi, Thanh Lăng, nhanh buông ba mẹ ra đi, có gì chờ về phòng lại nói, giờ chúng ta vẫn còn ở bên ngoài đấy." Ý là, đóng cửa lại rồi, em muốn sờ thế nào thì sờ, còn có thể tự biến về hình thú, tự sờ mình.
Nghe hiểu ý của Chúc Mặc Lăng, Bạch Lê nhanh nhẹn buông tay, cười hì hì, thông báo với ba mẹ lát nữa sẽ mời họ ăn đồ ngon.
Đương nhiên, bọn họ cũng có chuẩn bị cho mỗi người có mặt một chút, để mọi người tự do xử trí.
Bạch Lê tiện thể giới thiệu Văn Tinh Diệu cho ba mẹ mình, lúc quay lại đối diện với ánh mắt của Văn Tinh Diệu, cậu cứ cảm thấy đối phương có chỗ nào đó quái quái, tròng mắt màu vàng hơi tối, nhưng trông không phải kiểu âm u, dường như bên trong có lốc xoáy, thiếu chút nữa hút cậu vào đó.
Chắc là Văn Tinh Diệu đang nghĩ gì rồi, Bạch Lê chun mũi, không để ý sự khác lạ của đối phương ở trong lòng, chủ động nắm tay Văn Tinh Diệu, để ba mẹ mình có thể ngắm nghía đối phương thật cẩn thận.
Mà ông nội Văn Kiêu từ lúc bước vào sảnh khách sạn đã tỏ ra vô cùng quen thuộc, không cho Chúc Thước và Nhan Tư Nhã có cơ hội phản ứng, đã tiến lên gọi "Nhà thông gia".
Chúc Thước và Nhan Tư Nhã: "......"
Hai người nghiêm túc quan sát biểu cảm trên mặt con trai nhỏ cùng vị thượng tướng Đế quốc kia, phát hiện con trai cư xử rất thân mật với đối phương, có loại ỷ lại mà có khi chính bản thân cũng không nhận ra. Mà người kia thì sao, chính là thời thời khắc khắc chú ý đến từng động tác nhỏ của con trai nhỏ, còn sót lại một chút sự chú ý mới phân cho bọn họ. Nhưng mà, ánh mắt nhìn về phía hai người họ, vẫn có thể cảm giác được là mang theo sự tôn kính và khiêm tốn.
Hai vị phụ huynh xem như hài lòng, ngầm cho phép Bạch Lê và Văn Tinh Diệu qua lại.
Người duy nhất ở đây thấy không vui có lẽ chỉ có mình vị cuồng em trai Chúc Mặc Lăng, anh ta cứ tưởng ba mẹ mình sẽ gây khó dễ cho Văn Tinh Diệu một chút, kết quả lại chẳng có gì. Chậc, uổng công mong đợi.
Cùng ba mẹ ăn một bữa cơm, trời cũng đã khuya.
Tinh thần của người lớn tuổi dù sao cũng không bằng được như thanh niên trai tráng, vả lại hôm nay tinh thần và cơ thể của họ đều được thỏa mãn nên tất cả đều nhanh chóng đi nghỉ ngơi.
Về phần mấy người trẻ tuổi, có người chui vào khoang trò chơi, có người lại lên giường, làm một chút vận động mà Tấn Giang không cho nói.
Sau một lượt sấm vang chớp giật, Bạch Lê chui vào trong chăn khẽ thở d0c. Mà ngay lúc này, cậu cảm thấy phần đệm bên cạnh lún xuống, ngẩng đầu lên nhìn, lập tức đối diện với một đôi mắt vàng óng. Cậu nhất thời không biết nói gì, trong lòng lại nhảy dựng lên, có loại dự cảm không tốt lắm.
Không ai nói cho cậu biết, sau khi làm một vài vận động mạnh, thú nhân còn có thể biến về hình thú... Cũng đâu thể là do chứng đứt gãy gien của Văn Tinh Diệu chưa chữa trị tận gốc được, đúng không?
"Anh, anh vẫn ổn chứ?" Bạch Lê hiếm khi nói lắm, muốn ngồi dậy kiểm tra thân thể cho Văn Tinh Diệu.
Kết quả vừa mới ngồi dậy được một nữa, người đã bị sư tử lớn bên cạnh nhẹ nhàng ấn trở lại, đồng thời, trong tay cậu còn bị nhét vào thứ gì đó cứng cứng, sờ lên hơi ấm, mặt ngoài phủ đầy lông tơ ngắn, một đầu thì là lông xù mềm. Bạch Lê nhìn vào trong chăn, quả nhiên là đuôi của sư tử lớn.
Chóp đuôi được Bạch Lê nhìn chăm chú như vậy thì có vẻ rất thích chí, để lộ ra ánh sáng nhàn nhạt, không sáng đến chói mắt mà chỉ khiến người ta cảm thấy ấm áp.
Thấy vậy, Bạch Lê còn kỳ quái lầu bầu một tiếng: "Ồ, trước đây chóp đuôi Chí Tôn sờ lành lạnh mà nhỉ."
Chóp đuôi phát sáng nọ cứng đờ lại một cách khả nghi, giọng Văn Tinh Diệu truyền tới từ bên trên: "Cái đó không quan trọng."
"Vậy cái gì mới quan trọng?" Bạch Lê đã tự giác chơi với "Món đồ chơi" mà bạn trai kín đáo đưa cho mình.
Thân thể sư tử lớn mẫn cảm run lên, tiếng nói chuyện cũng trở nên hơi khàn: "Lúc trước em gặp chú với dì, tôi thấy em hình như rất thích ôm bọn họ, là thích cảm giác vuốt lông à? Thực ra tôi cũng có thể để em sờ."
Hiếm có khi hắn không che che giấu giấu, dũng cảm bày tỏ suy nghĩ của mình.
Vì tỏ rõ quyết tâm của mình, cả người sư tử đều nhích lại gần phía Bạch Lê, đã chui nửa người vào trong chăn rồi.
Bạch Lê: "......" Dự cảm không ổn thành sự thật rồi, nhưng hình như không giống với trong tưởng tượng của cậu.
Nói thật, Bạch Lê rất nhớ hình thú của Văn Tinh Diệu, sư tử lớn, oai phong lẫm liệt, chỉ cần đứng cạnh nhìn thôi cũng đã muốn gục ngã trước khí thế của đối phương, loại cảm giác đó, thật sự rất khó để hình dung.
Nghĩ như vậy, Bạch Lê dùng tay còn lại đẩy Văn Tinh Diệu ra ngoài, còn không khách khí xô đối phương ra.
"Tai sao, em không thích à?" Văn Tinh Diệu tự thấy tủi thân, hình thú của mình chẳng lẽ không thể hấp dẫn được sự chú ý của bạn trai sao??
Bạch Lê "..." một chút, mới giải thích một câu: "Để em mặc quần áo đã. Lông trên người anh, hoàn toàn không có tí dính dáng nào đến hai chữ "Mềm mại" đâu."
Nói thế nào nhỉ, chọc vào ngứa ngứa.
Lần này đến lượt Văn Tinh Diệu câm nín, trong lúc chờ Bạch Lê mặc quần áo, hắn len lén lên TaoTao tìm mấy món đồ giúp lông suôn mượt, được nhiều người mua và đánh giá tốt cho vào giỏ hàng, thanh toán tức thì. Không cần biết chúng nó có dùng được hay không, cứ mua đã rồi tính.
Nhưng mà rất nhanh, trái tim nhỏ bị tổn thương của hắn đã được an ủi, Bạch Lê mặc đồ ngủ xong rất nhanh đã quay lại giường, tay chân không thành thật giở trò với hắn, suýt chút nữa lại chọc ra lửa.
Hai người náo loạn một hồi lâu mới ôm nhau ngủ.
Chờ sáng hôm sau tỉnh dậy, Bạch Lê nhận được tin nhắn của Đường Nghênh và hai vị viện trưởng gửi tới, bọn họ đã sắp xếp xong nhân lực, sáng sớm hôm nay sẽ tới "Sao Hi Vọng", kế hoạch sau đó thế nào thì đều tùy thuộc vào yêu cầu của Bạch Lê!
Bạch Lê hưng phấn nhảy dựng dậy từ trên giường, lôi kéo Văn Tinh Diệu đánh răng rửa mặt, rồi chuẩn bị ra nghênh đón đại quân trồng trọt của mình!
Hì hì hì, bên quân đội đến một nghìn người, bên viện nghiên cứu đến năm trăm người, nhiều người như vậy, chắc rất nhanh là có thể trồng hết khu đất kia nhỉ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT