Giọng nói của Thang Uyển giống như con sâu rơi vào trong nồi canh ngon, người chơi đang đắm chìm trong hương hoa mở mắt ra, đập vào mắt chính là một khuôn mặt lộ rõ vẻ mê man, bối rối.
Sau đó, giống như tỉnh giấc chiêm bao.
Người chơi lúc nãy tự nhận là hàng xóm của Thang Uyển làm đại diện đứng ra: "Cái này ấy à, anh [Uyển] ơi, sao anh còn hỏi mọi người là có chuyện gì chứ, anh không chú ý đến mùi thơm kia sao, thật sự quá thơm, bọn tôi đều bị mùi thơm này hấp dẫn tới đây, sau đó phát hiện nó từ trong nhà anh bay ra. Anh [Uyển], rốt cuộc đây là mùi gì vậy?"
Thang Uyển: "..." Y có cảm giác khó chịu khi đồ chơi yêu quý của mình bị người khác phát hiện ra.
Làm sao bây giờ, những người này liệu có định cướp đồ chơi của y không?
Nhưng mà nghĩ lại, đây là đang ở trong game, thứ phát ra mùi thơm là vật phẩm y bỏ 1 nghìn điểm tích lũy ra để đổi về, nghe có vẻ cũng không có gì quá ly kỳ đặc biệt nhỉ?
Không việc gì mà phải che che giấu giấu cả.
Nghĩ như vậy, Thang Uyển nói lại một cách đơn giản chuyện về "Cây giống hoa tiên": "À, là "Cây giống hoa tiên " của tôi trưởng thành, vốn ban đầu chỉ là một cánh hoa mỏng, hôm nay đã trở thành một đóa hoa hoàn chỉnh, sau đó tỏa hương thơm, rất dễ ngửi, thơm cực kỳ!"
" "Cây giống hoa tiên"? Cái này sao nghe quen thế nhỉ?" Trong đám đông có một người chơi ngập ngừng lên tiếng, người nọ ngước đầu ngẫm nghĩ, rồi đột nhiên dùng sức vỗ gáy mình một cái, vui vẻ nói. "Tôi nhớ ra rồi! Lần trước đổi điểm tích lũy, tôi bất cẩn trượt tay có đối món vật phẩm này, vì nó không nằm trong kế hoạch ban đầu, làm lãng phí mất một nghìn điểm của tôi cho nên tôi vẫn để mặc nó trong ba lô không đoái hoài gì đến, nếu mùi thơm này là từ "Cây giống hoa tiên" tỏa ra vậy chẳng phải tôi kiếm bộn rồi sao? Hề hề hề..."
Nói xong, người chơi này lập tức cúi đầu lục tìm trong ba lô. Sau đó... Móc ra một chậu hoa màu tím, phía trên mọc một cái cây mày tím đen, trông khá giống cây nắp ấm.
Ánh mắt của những người xung quanh đầy hiều kỳ và mong đợi.
Thang Uyển cũng nhìn sang, sau đó lập tức "???", tại sao cây mà người này cầm lại hoàn toàn khác cây của y thế?
Là mỗi chậu trồng một loại khác nhau à, hay do chậu này bị đột biến?
Không chờ y nghĩ ra nguyên do, đã thấy những người chơi đang đứng sát người nọ, sắc mặt đồng loạt thay đổi, sau đó che kín mồm miệng, bít chặt lỗ mũi, nhanh chóng lùi về phía sau.
Còn kèm theo cả mấy tiếng nôn khan.
Thang Uyển cách khá xa, cũng là người cuối cùng ngửi thấy mình tanh tưởi kinh dị kia.
Cả người y đều thấy không ổn, linh hồn giống như sắp thăng thiên, ngây ngốc dừng đờ ra tại chỗ, lảo đà lảo đảo. Lớn đến từng này, y chưa từng ngửi thấy mùi gì thối đến vậy, ngay cả dịch dinh dưỡng vị đậu phụ thối mà mấy năm trước "Thực phẩm Vị Cổ" sản xuất cũng không thối đến thế này!
Y không thể chống đỡ được sự tấn công bằng vũ khí sinh hóa này, loạng chà loạng choạng dựa vào vách nhà.
Người chơi lấy hoa tiên thối hoắc kia ra cũng choáng váng, hai mắt trợn lên nhìn chằm chằm vào đồ vật trên tay, dưới khát vọng muốn sống mãnh liệt, mũi và miệng của người này đã đóng chặt, chỉ dùng chút ít không khí lấy được lúc trước để vượt qua thời khắc gian nan này.
Tại sao lại như vậy?! Không phải nói là mùi hoa sao, tại sao chậu hoa hắn lấy ra lại tanh tưởi thối hoắc, ngay cả màu sắc cũng không rõ thế này?
Trơ mắt nhìn khoảng không xung quanh mình trở nên trống không chỉ trong có mấy giây, nội tâm người chơi nọ không khỏi cảm thấy oan ức, người khác có thể trốn, nhưng hắn lại chẳng thể chạy. Bây giờ, hắn vẫn không nỡ ném chậu hoa này đi, hoặc là tiêu hủy tại chỗ, tốt xấu gì cũng tốn những một nghìn điểm để đổi...
"Người anh em kia, tôi nói này, cậu còn ngây ra đó làm gì hả, nhanh cất nó đi đi, tôi sắp bị hun cho thối mũi rồi, ọe..."
"Đúng đấy, đúng đấy, vì an toàn mạng sống của mọi người, nhanh cất cái vũ khí sinh hóa này về đi, van xin cậu!"
"Đậu má, mùi này kinh khủng thật đấy, tôi không thể ngửi thấy mùi hoa ban nãy nữa rồi, đừng nói mũi tôi điếc luôn rồi nhé??"
Người xung quanh lớn tiếng la hét, cầu xin, nhưng không ai chọn chạy ra chỗ xa hơn. Bọn họ tuy đều bóp mũi bịt miệng, nhưng ánh mắt lại đảo như rang lạc, từ xa nghía chậu hoa màu tím kia, lòng hiếu kỳ không giảm, trái lại còn tăng lên.
Nếu nói ban đầu bọn họ chỉ hiếu kỳ, muốn biết rốt cuộc "Hoa tiên" trông như thế nào mà lại có thể tỏa ra hương thơm mê người thế kia, vậy thì bây giờ, bọn họ lại tò mò, vì cái gì đều là "Hoa tiên", một cái thì tỏa hương thơm khiến người ta mê mẩn, một cái lại là vũ khí sinh học, ngửi một cái có thể khiến người ta mơ thấy ác mộng mấy đêm liền.
So sánh thực sự quá chênh lệch, không biết 19.998 chậu khác lại trông như thế nào.
Người chơi cầm "Tiên hoa" thối hoắc trong tay cuối cùng cũng phản ứng lại, vội vàng đem nguồn gốc của quả bom thối này cất vào trong ba lô, sau đó giống hệt những người khác, tha thiết mong chờ nhìn về phía Thang Uyển. Ý đồ của bọn họ rất rõ ràng, chính là muốn xem chậu hoa của Thang Uyển một chút, liệu có phải cũng màu tím đen, lớn lên xấu ma chê quỷ hơn không.
Mà cũng phải nói, sau khi hoa tiên thối kia được cất đi xong, mùi thơm quyến rũ ban đầu lại tràn ra. Đáng tiếc, lần này người chơi không dám hít lấy hít để như trước nữa, chỉ sợ sau lưng mùi thơm này vẫn còn cạm bẫy nào đó đang chờ họ. Dù là cậy, lúc hít hà từng chút hương thơm một, bọn họ vẫn cảm thấy tâm hồn tổn thương của mình như được chữa lành.
Hu hu hu, hoa thơm thơm, cứu mạng chó của bọn họ!
Thang Uyển vốn định ôm chậu hoa của mình ra, thỏa mãn lòng hiếu lỳ của mọi người một chút, nhưng trước đó bị cắt ngang, chờ tình hình ổn định lại, y nói với mọi người một tiếng rồi quay vào trong nhà, không lâu sau đã ôm một chậu hoa màu hồng nhạt đi ra.
Trong chậu có một bông hoa, cánh trắng muốt, mềm mại tinh xảo, rất phù hợp với tưởng tượng của mọi người về câu "Tiên khí bay bay".
"Chính là nó, đây là tiên hoa mà tôi trồng." Thang Uyển nói với mọi người.
Vì vậy lại có thêm một vấn đề nữa tới, tại sao hoa y trồng ra thì là màu trắng, mà hoa tên kia trồng lại là màu tím đen?
Nhóm người chơi ông nhìn tôi tôi nhìn ông một hồi, vừa cố gắng nhích lại gần phía hoa tiên màu trắng, vừa dựa trên hiểu biết của mình để đưa ra lời giải thích hợp lý.
"Giống trứng thú cưng, trứng thú cưỡi cùng gói quà bất ngờ thôi, thực ra cái tên "Cây giống hoa tiên" này là gọi chung cho các loại hoa dại xuất hiện ngẫu nhiên? Hoa anh [Uyển] trồng là loại thơm, còn của ông anh kia là loại thối."
"Tôi thấy, hoa tiền thì làm sao lại thối được? Nói nó xuất hiện ngẫu nhiên thì tôi thà tin là nó có linh tính còn hơn. Anh [Uyển] chăm sóc nó cẩn thận, cho nên nó dùng hương thơm của mình để báo đáp lại, còn ông anh kia, suốt mười này đều nhét nó trong phòng tối, là tôi thì tôi cũng đen luôn, thối chết mi hãy còn lương thiện chán, hừ!"
"Ha ha ha ha! Tuy nghe có hơi buồn cười, nhưng tôi chọn lý do thứ hai! Này ông anh, anh có nghe thấy không, có thể trồng ra cục cưng thối hoắc này, vẫn là do anh đấy ~"
Nói thật, đám người chơi này tuy bình thường không có đầu óc gì, những trực giác lại đôi khi nhạy bén dị thường, tuy lý do làm hai chậu hoa tiên này lớn lên không giống nhau đều do họ tự nghĩ ra, nhưng lại trùng hợp đúng chóc với thiết lập ban đầu của Bạch Lê
Thiết lập Bạch Lê đề ra là, trạng thái ban đầu của tất cả "Cây giống hoa tiên" đều giống nhau, những sau này chúng nó lớn lên thành hình dạng nào thì lại được quyết định bởi việc, trong mười ngày trưởng thành, nó được người chơi chăm sóc đối xử ra sao.
Bạn cho tôi nước cho tôi ánh nắng, tôi tặng bạn một phòng thơm ngát. Mi nhốt ta trong phòng tối, khiến ta phải ngửi mùi chân thối của mi, vậy ta cũng thối chết mi, chúng ta cùng chết!
Nói chung, gieo nhân nào thì gặp quả ấy. Nhưng mà Bạch Lê cũng không làm khó người chơi quá, nếu người chơi không cẩn thận trồng ra tiên hoa có mùi thối, họ vẫn có thể cẩn thận chăm sóc, khiến cây hoa chậm rãi khôi phục.
Chỉ có điều, quá trình khôi phục này, vừa dài vừa gian khổ, thời gian hoa tiên trưởng thành sẽ dài gấp mười lần ban đầu.
Người chơi đồng ý thì làm theo, không đồng ý thì cậu cũng chịu.
Sau khi nghe được chuyện xảy ra ở những thôn khác từ bà tám Khương Hoài Bích, Bạch Lê bổ sung thêm vào phần giới thiệu của hoa tiên phương pháp này, sau đó thì không quan tâm nữa.
Mà trong diễn đàn game, thảo luận liên quan đến hoa tiên lại có xu thế càng lúc càng xôm tụ.
"Có tổng cộng 20.000 cây giống hoa tiên, chia đều cho 200 thôn, mỗi thôn có chừng 100 người chơi cướp được, hi vọng trong vòng mười ngày này, người chơi thôn tôi đều chăm sóc tốt cho cây non của bọn họ, tôi không muốn gặp phải bom thối..."
"Ông nghĩ hơi bị xa rồi, thôn chúng ta hầu hết là mấy ông lớn bà lớn, người nào người nấy y như nhau, đều không biết chăm sóc cuộc sống sinh hoạt hàng ngày... Chậc chậc, tôi thậm chí còn không dám nghĩ đến. Bình thường lúc vung cuốc trồng hoa trong sân đã là hành động dịu dàng tình cảm nhất rồi, muốn bọn họ chăm sóc tốt mấy cây non đó, nằm mơ thì nhanh hơn đấy. (Đến từ một người chơi đau khổ, không muốn tiết lộ tên họ, sau khi online thì bị thối xỉu năm lần)"
"Cả đời tôi chưa từng ngửi được nhiều mùi hương khác nhau như vậy! Thơm thì nghìn bài như một, mà mùi thối đáng ghét thì lại mỗi bài một điệu QAQ!"
Thực ra... Mùi của những hoa tiên đó cũng có chút khác nhau đấy. Cảm ơn thần thú trên cao, mấy anh đại chị đại cách vách nhà tui đều là người tay chân lạnh lẹ, nhiệt tình yêu thương cuộc sống, bọn họ không chi chăm sóc tốt cho hoa tiên đổi được, còn ngày ngày ngồi ở quảng trường của thôn thảo luận N loại kinh nghiệm làm vườn. Ở hiền gặp lành, bọn họ thành công trồng được tiên hoa thơm nức, hiện giờ đã là ngôi sao nổi tiếng ở thôn tui rồi! Còn tui, được hương thơm vờn quanh 360⁰ như vậy, không chừng cũng được tẩm ướp thành ngon miệng nha ~"
"Hức hức, biết trước "Cây giồng hoa tiên" có thể trồng ra hoa thơm như vậy, nói gì cũng phải đổi lấy một chậu, hối hận."
"Hối hận +1."
"Hối hận +2."
"..."
*
Thôn số 66, Chúc Mặc Lăng, Hồ Nhất, Hồ Nhị, ba người ngồi quanh một chiếc bàn tròn, giữa bàn đặt một chậu hoa có cánh màu đen.
"Kỳ quái." Chúc Mặc Lăng đưa tay gảy gảy cánh hoa, khó hiểu nói, "Trên diễn đàn không phải nói hoa tiên có màu tối thì sẽ không được thơm sao, thế tại sao cây của tôi lại thơm?"
Hình như là muốn khẳng định lời giải thích của mình, Chúc Mặc Lăng còn ghé sát tới cẩn thận ngửi một cái, đúng là rất dễ chịu, mùi hương rất đặc biệt, mùi hơi trầm, nhưng lại khiến người ta cảm thấy ấm áp.
Bị Chúc Mặc Lăng chạm vào, cánh hoa màu đen lay động mấy cái, đỉnh đầu có ánh đèn màu vàng ấm chiếu xuống, khiến mặt ngoài cánh hoa hiện lên màu sắc sặc ợ như ánh sao.
Cánh hoa màu này, chắc chắn sẽ không xuất hiện ngoài hiện thực.
Hồ Nhất và Hồ Nhị cùng lắc đầu, tỏ vẻ mình cũng không biết.
Bọn họ thậm chí còn không biết tại sao lúc đổi điểm, tộc trưởng lại bỏ qua phần thưởng đầu tiên và thứ hai, chọn ba loại là trứng thú cưng, trứng thú cưới, cùng cây giống hoa tiên này.
Cho dù anh ta một đường chiến thắng, tham gia cả mê cung một trăm người và thi tìm thẻ thực vật trong thành cổ, còn lấy được hạng ba chung cuộc, nhưng đổi ba loại vật phẩm này xong cũng dùng hết 11 nghìn điểm tích lũy rồi, còn lại chẳng còn thứ gì tốt cả...
Nếu Chúc Mặc Lăng có thể nghe được tiếng lòng của hai người, sẽ cực kỳ tốt bụng nói cho họ biết nguyên nhân. Lý do là vì anh ta lười, chăm sóc trứng chú cưng cũng là chăm sóc, chăm sóc trứng thú cưỡi cũng là chăm sóc, mà chăm sóc cây giống tiên hoa thì cũng là chăm sóc, nếu đã đều phải chăm sóc thì chi bằng dứt khoát làm cùng nhau luôn.
Trong mười ngày này, không cần biết là ra bờ sông câu cá, hay là vào hầm mỏ đào quặng, anh ta đều sẽ mang theo chậu cây hoa tiên nho nhỏ kia. Lúc câu cá thì để nó thoải mái tắm nắng, lúc đào quặng thì để nó nếm trải sự cô đơn của bóng tối. Mỗi khi mệt mỏi ngồi nghỉ ngơi, Chúc Mặc Lăng sẽ ngồi bên cạnh cây non hoa tiên, vừa nhẹ nhàng vuốt ve nụ hoa của nó, vừa nhẹ giọng ngâm nga mấy bài hát không ai hiểu được.
Cứ như vậy qua hết mười này, một bông hoa tiên màu đen sặc sỡ đã ra đời.
____________________
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT