Văn Tinh Diệu bị mạch não của đám người chơi này làm cho hoang mang, đang định hỏi heo con thì có cái gì hay mà xem, lấy lý do đó từ chối yêu cầu này của bọn họ, thì đã thấy đối phương trưng ra vẻ mặt thèm thuồng, tiếp tục nói.

"Mấy người có nhớ không?" Người chơi tên là [Bụng thuồng luồng] quay lại nói với nhóm bạn của mình, "Lúc hoạt động tháng trước kết thúc, điểm tích lũy của tôi không đủ, chỉ có thể khóc ròng, đổi lấy hai phần "Mãn Hán toàn tịch", lúc đó tôi còn mời mấy người đến ăn đó, trong số đó có một món ăn tên là "Bì heo quay", dùng bánh tráng cuốn lại rồi chấm với nước mắm chua ngọt, thơm ngon đậm đà, dư vị dài lâu, ăn món đó xong, đi ngủ tôi đều mơ thấy hương vị của nó ấy."

"Tôi nghiên cứu kỹ rồi, nguyên liệu chính để làm món "Bì heo quay" này chính là heo con, bây giờ không thể ăn được, tôi chỉ muốn tận mắt nhìn heo con, thấy heo nhớ đồ ăn một phen thôi, hì hì." [Bụng thuồng luồng] khẩn thiết nhìn Văn Tinh Diệu, "Anh đại [Yêu Tinh], anh có thể thỏa mãn yêu cầu nho nhỏ này của tôi không, tôi đảm bảo, tôi chỉ nhìn, tuyệt đối sẽ không động tay động miệng..."

Đồng thời còn làm động tác xoa xoa tay y như ruồi, khiến người ta thấy khó mà tin được lời của y.

Không cần Văn Tinh Diệu tỏ thái độ, đám bạn của y đã không nhịn được mắng ra miệng.

"Được rồi, cái tên này, chúng ta cùng lắm chỉ muốn nhìn xem dáng vẻ heo con trông nó thế nào thôi, có khác gì với mấy con heo rừng nhỏ đợt trước hay không, ông thì hay rồi, cái mặt thèm nhỏ dãi này là sao hả, ăn cũng không chặn nổi miệng ông à?"

"Đúng đúng! Nếu ông không nói mấy lời này ra, anh đại [Yêu Tinh] có khi đã đồng ý rồi, ông nói vậy, e là phải đề phòng ông cẩn thận!"

Vì một miếng ăn, khéo chuyện gì người này cũng làm ra được!

Nhưng mà, hai người nói câu này cũng chẳng phải đứng đắn gì cho cam, sau khi lên tiếng phê phán đối phương xong thì đều làm cùng một động tác, chính là nuốt nước miếng mấy lần.

Rất hiển nhiên, qua lời miêu tả của [Bụng thuồng luồng], bọn họ cũng nhớ lại hương vị tuyệt hảo khi được thưởng thức Mãn Hán toàn tịch.

Chỉ tiếc ngày vui ngắn chẳng tày gang, hai bàn đồ ăn ấy, chỉ trong có một tuần đã bị bọn họ ăn sạch không còn lấy một mống. Bây giờ còn đang ngóng trông hoạt động tháng này, muốn dùng điểm tích lũy để đổi tiếp đây.

Văn Tinh Diệu chỉ cảm thấy thái dương của mình giật giật, suýt chút nữa đã không khống chế được biểu cảm trên mặt, cố nén giọng, để nghe cho có vẻ bình tĩnh: "Vậy mọi người đi cùng tôi luôn đi, đến lúc đó tôi bỏ heo vào chuồng, cho mọi người tự xem."

"Được được, cảm ơn anh đại ~" Ba người trăm miệng một lời, cười ngu với Văn Tinh Diệu.

"..."

Hắn còn trông chờ gì nữa chứ? Những người chơi này hoàn toàn không thể dùng cách nghĩ bình thường để hiểu được!

Văn Tinh Diệu cứ tưởng, chuyện người chơi thấy tò mò với đủ thứ trên đời thế này, một lần xuất hiện ba người đã là quá lắm rồi, nhưng trải nghiệm trên đường, lúc từ nhà trưởng thôn quay về đã làm hắn khắc sâu ấn tượng, không phải do lòng hiếu kỳ của người chơi khác quá nặng, mà do việc hắn đạt đến level được nuôi heo quá vang dội, phàm là người chơi nghe nói đến chuyện này thì đều có ý nghĩ muốn tới vây xem một chút.

"Cái gì?! Anh đại [Yêu Tinh] có thể nuôi heo rồi á? Chuyện có ý nghĩa kỷ niệm như vậy làm sao tôi có thể bỏ qua cho được? Anh đại, cho tôi theo với!"

Văn Tinh Diệu: "Tới đi."

"Heo con đâu? Heo con ở đâu? Tôi cũng chỉ mới được nhìn heo con trắng trẻo mũm mĩm trong ảnh thôi, chưa được thấy tận mắt bao giờ đâu, lần này phải ngắm nghía thật cẩn thận mới được!"

Văn Tinh Diệu: "Xem đi."

"Ha ha, nghe nói anh đại [Yêu Tinh] chuẩn bị nuôi heo, tôi đây sao có thể bỏ qua chứ, lập tức cưỡi Đầu Sắt tới đây. Anh đại lúc nuôi heo mà có gì không hiểu thì có thể tới hỏi tôi, tôi cũng có chút ít kinh nghiệm có thể chia sẻ!"

Đây là [Vảy Xám] nghe tin mò đến. Làm chủ nhân của con heo rừng đầu tiên trong game, y vẫn luôn cưng heo rừng lớn của mình như cưng trứng, chăm sóc nó phải nói là rất tỉ mỉ công phu, từng cọng lông heo đều lộ ra vẻ khỏe khoắn.

Văn Tinh Diệu: "... Vậy làm phiền cậu."

Một đường đi về, Văn Tinh Diệu cảm thấy thế giới nội tâm của mình đã thăng hoa, "Không vui vì cảnh, không buồn vì mình*", hắn không còn bị thái độ quan tâm quá đà của người chơi với heo còn làm cho buồn bực khó xử nữa.

*Câu này trích trong Nhạc Dương Lâu ký của Phạm Trọng Yêm.

Muốn xem thì cứ xem, chẳng lẽ còn rơi mất miếng thịt được sao?

Chẳng bao lâu, hắn đã dẫn theo một chuỗi đuôi dài phía sau đi về tới nhà, liếc mắt ước lượng nhân số một chút, chỗ đất trống trong sân miễn cưỡng vẫn đủ để đám này đứng, hắn bèn trực tiếp cho tất cả bọn họ đi vào.

Không phải nói muốn xem heo con à, vậy thì lại gần mà xem!

Dẫn người vào sân xong, Văn Tinh Diệu không để ý đến phản ứng của bọn họ, đi đến chỗ chuồng heo thả mười con heo con mình mới mua về vào trước, năm heo đực năm heo cái, vừa đủ chia vào hai gian.

Mà lúc nào, diện mạo của nhóm heo con mới được hé lộ với đám đông người chơi.

Màu da trắng hồng có cảm giác mịn màng mỏng manh, lớp lông tơ bên trên rất nhạt màu, gần như là trong suốt, dưới ánh nắng ấm áp, trông đám heo con này càng thêm hoạt bát đáng yêu.

Có thể do tới nơi ở mới nên bọn nó có hơi hoảng sợ, "Ụt ịt" chen nhau rúc lại thành một nhúm, đầu sát bên đầu, dùng cái mông đối diện với những người tới vây xem.

Người chơi dùng thái độ còn nghiêm túc hơn cả lúc ngắm trai xinh gái đẹp, từng ánh mắt đều giống như tia X-quang, dường như muốn nhìn xuyên qua người heo con, ánh mắt nóng rực đó, khiến ngay cả sinh vật được tạo thành bởi một chuỗi số liệu cũng nhạy bén nhận ra, cảm giác giống như đang bị nướng trên đống lửa?

Vì thế chúng nó lại càng thêm bồn chồn bất an, khụt khịt kêu liên hồi.

"Oa~ mấy con heo con này nhìn thật là tươi non, mấy người nhìn da chúng nó kìa, trong trắng lộ sắc hồng, so với da của mấy nữ game thủ còn tốt hơn!"

"Hê, ông lấy mấy chị đại dũng mãnh đó ra so với heo con, đã được heo con đồng ý chưa hả? Nhưng mà da tụi nó trông đẹp thật đấy, nhìn vô cùng sạch sẽ, ăn vào... Mùi vị tuyệt đối là đỉnh của chóp! Chảy nước miếng ~"

"Ha ha, mấy bé heo con này đúng là trông xinh thật đấy!"

"Mấy người nhìn đuôi trên mông tụi nó kìa, nhỏ nhỏ xinh xinh, làm tôi nhớ đến một món ăn mở ra được từ "Giỏ thực phẩm", đuôi heo kho, mềm mại lại đàn hồi, nhai sần sật, khiến người ta ăn rồi còn muốn ăn mãi!"

"Mấy chú heo con này trông đáng yêu thật đấy, chắc cũng có thể nhận làm thú cưng nhỉ, tôi có hơi động lòng... Đúng lúc tôi mới chỉ có một thú cưng..."

"Tỉnh lại đi người, heo con này phải đến level 20 mới nuôi được, ông còn không mở mắt ra mà nhìn mình mới được cấp mấy, muốn nhận chúng nó là thú cưng á hả, cứ ở đó mà mơ đi!"

"..."

Cả đám châu đầu ghé tai thì thầm liên hồi. Làm chủ nhân của mấy con heo nhỏ này, Văn Tinh Diệu đã hoàn toàn mất đi cảm giác tồn tại.

Cũng may là hắn không quan trọng vấn đề này lắm, trái lại còn cảm thấy thoải mái hơn, trong lúc những người chơi khác vây xem heo con, hắn tranh thủ vào khu mua sắm game mua một lúc mấy chục túi "Thức ăn heo siêu đẳng", bỏ vào khay cho ăn tự động trong chuồng heo. Sau đó, hắn sẽ không cần lo lắng đến vấn đề ăn uống của đám heo con trong một thời gian khá dài.

Thức ăn được bổ sung vào khay, phát ra tiếng "Kèn kẹt" nho nhỏ, chuồng heo bắt đầu tự động vận hành. Máng ăn trong hai gian "Ký túc xá heo" rất nhanh đã được đổ đầy, thức ăn cho heo hình dáng đầy đặn, dinh dưỡng cân đối.

Cách thật xa, nhóm game thủ ngửi thấy mùi thơm ngát của các loại ngũ cốc, mùi này đến cả con người ngửi cũng còn thấy thơm, càng không nói đến đám heo con.

Chỉ thấy đàn heo hơi ngây ra một chút, sau đó bắt đầu chen nhau châu về phía máng ăn, mỗi con chiếm lấy một vị trí trống, cắm đầu cắm cổ ăn. Vừa ăn còn vừa kêu "Ụt ịt" liên hồi, thức ăn gia súc trong máng dùng tốc độ ánh sáng biến mất.

Lúc này, người chơi mới để ý tới, chuồng heo của anh đại [Yêu Tinh] trông đến là cao cấp. Kiến trúc vững chắc không nói, còn có mái che mưa diện tích không nhỏ, dù trời có đổ mưa to cũng không sợ đám heo còn bị ướt. Càng không cần nói đến chức năng tự động cho ăn kia, vừa nhìn đã biết cái đó không thể do người chơi tự mình chế tạo ra rồi.

Người chơi "Có kiến thức rộng rãi" lập tức quay sang hỏi Văn Tinh Diệu để xác thực: "Anh đại, cái chuồng heo này... Có phải cái được bán trong khu mua sắm game không? Là cái chuồng heo tự động hoàn toàn, giá 500 tinh tệ ấy?"

Văn Tinh Diệu gật đầu: "Ừ, đúng thế."

Theo như hắn thấy, vấn đề này cho dù người chơi khác có không hỏi, trong lòng cũng nhất định có suy đoán, sớm hay muộn gì họ cũng sẽ biết đến sự tồn tại của "Chuồng heo tự động chống bỏ trốn" thôi.

Về phần giá của chuồng heo, tuy nhìn qua thì có hơi đắt, nhưng nó lại không có yếu tố "Độ bền", thuộc về loại dùng mãi không hỏng, hơn nữa còn tự động hóa hoàn toàn, có thể giúp hắn tiết kiệm không ít thời gian và sức lực, tính như thế thì 500 tinh tệ không đắt chút nào.

Phía trên chính là cách nghĩ của Văn Tinh Diệu.

Còn những người chơi khác, sau khi nghe thấy giá cả của món đồ khiến bọn họ thích thú này thì đều không hẹn mà cùng trưng lên vẻ mặt khổ não. Không phải bọn họ không bỏ ra được 500 tinh tệ, nhưng mà nghĩ đến chuyện nhà ở của mình, trừ nhà đá với nhà cây ra, đắt nhất cũng chỉ có 25 tinh tệ một căn, thì có loại cảm giác đau hận "Người không bằng heo".

Chênh lệch 20 lần này giống như một rãnh trời, khiến bọn họ không thể nhìn thẳng vào cái chuồng heo xa hoa này, nghĩ thầm, chỉ có anh đại hệ nạp tiền như [Yêu Tinh] mới có thể không chớp mắt một cái, bỏ ra số tiền này.

Đã có một cái chuồng heo đắt đỏ 500 tinh tệ, một túi thức ăn gia súc "Thức ăn heo siêu đẳng", chỉ có thể cung cấp lượng thức ăn trong vòng một tuần cho một đầu heo, giá 50 tinh tệ, đã không còn là cái gì quá xa xỉ nữa.

"Hức..." Có người ở trong đám đông phát ra một tiếng nghẹn ngào đau khổ, "Nếu hôm nào anh đại cảm thấy mình còn thiếu heo, tôi nhất định sẽ gửi CV xin việc ngay tắp lự!"

Đãi ngộ này quá tốt rồi! Tôi đây không muốn nỗ lực nữa TAT!

Những người khác: "Không được không được, vẫn là làm người thích hơn, người anh em, chú em nghĩ thoáng một chút đi!"

May mà người này nói không to, lại đứng cách Văn Tinh Diệu khá xa, hai bên hoàn thành chuyến thăm quan một cách bình an vô sự, cho dù có người chơi âm thầm ra quyết định, chờ heo con nhà Văn Tinh Diệu lớn, có thể mang bán hoặc trực tiếp giết thịt sẽ tới vây xem tiếp, thì cũng không nói ra miệng, lễ phép chào tạm biệt Văn Tinh Diệu, sau đó đồng loạt rút quân ra khỏi sân nhà đối phương.

Người chơi háo hức thảo luận về chuyến thăm lần này, chỉ nói với mấy người có mặt đã không đủ để thỏa mãn bọn họ nữa, cả dám lập tức chuyển sang chiến đấu trên diễn đàn game, nói cho mấy người không cướp được tiêu chuẩn đăng nhập để đối phương trông mà thèm, còn tiện thể khoe khoang với mấy con gà mờ khác ở thôn mới.

Hừ, bọn họ tạm thời không có cách nào có được "Heo con", thì cũng phải để mấy người khác thèm cùng ~

Nhưng mà chờ bọn họ vào diễn đàn, lại phát hiện... Ồ, náo nhiệt quá nha, trò chơi mới nâng cấp chưa được bao lâu, sao đã lại ầm ĩ rồi?

Khởi điểm của sự việc là một topic bình thường, không có gì lạ.

"Tất cả thôn dân của "Vùng đất điền viên" ơi, mọi người đã mở nhiệm vụ "Nhà ở của trưởng thôn" chưa, nói một chút coi, mọi người chọn bức hình nào làm mục tiêu nhiệm vụ thế?"

Này có thể nói là chọc trúng tổ ong vò vẽ, lập tức có mấy người chơi chọn phải "Lâm viên" nhảy ra khóc sướt mướt, nói chủ post quá thể đáng, đúng là muốn làm người khác thương tâm mà!

___________________

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play